- 08. PHẨM UẾ
-
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong
rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ Tôn giả Xá-lê Tử nói với các thầy
Tỳ-kheo:
“Này chư Hiền, nếu có Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni không
được nghe pháp chưa từng nghe; pháp đã nghe thì lại quên mất.
Giả sử có pháp mà vị ấy trước kia đã tu hành, đã phát triển,
đã tụng và đã được hiểu bởi tuệ, nhưng vị ấy không nhớ lại và
không thấu hiểu. Này chư Hiền, đó gọi là Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni
suy thoái tịnh pháp.
“Này chư Hiền, nếu có Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni pháp
chưa nghe thì được nghe; pháp đã nghe thì không quên mất. Giả
sử có pháp mà vị ấy trước kia đã tu hành, đã phát triển, đã
tụng và đã được hiểu bởi tuệ, rồi vị ấy thường ghi nhớ và thấu
hiểu, thì đó gọi là Tỳ-kheo, Tỳ-kheo-ni tăng trưởng tịnh pháp.
“Này chư Hiền, Tỳ-kheo phải quán như vầy, ‘Ta
có tham lam hay là không có tham lam? Ta có tâm sân nhuế hay
không có tâm sân nhuế? Ta có thùy miên triền hay không có thùy
miên triền? Ta có trạo cử, cống cao hay không có trạo cử, cống
cao? Ta có nghi hoặc hay không có nghi hoặc? Ta có thân tránh
hay không có thân tránh? Ta có tâm ô uế hay không có tâm ô uế?
Ta có tín hay không có tín? Ta có tấn hay không có tấn? Ta có
niệm hay không có niệm? Ta có định hay không có định? Ta có
tuệ hay không có tuệ?’
“Này chư Hiền, nếu khi Tỳ-kheo quán mà biết
mình có tham lam, có tâm sân nhuế, có thùy miên triền, có trạo
cử, cống cao, có nghi hoặc, có thân tránh, có tâm ô uế, không
tín, không tấn, không niệm, không định, có ác tuệ, thì này chư
Hiền, vì muốn diệt trừ các pháp ác bất thiện này cho nên vị
Tỳ-kheo ấy gấp rút cầu phương tiện học, hết sức tinh cần,
chánh niệm, chánh trí, nhẫn, không để thoái lui.
“Này chư Hiền, như người bị lửa cháy đầu, cháy
áo, gấp rút tìm cách cứu đầu, cứu áo. Này chư Hiền, cũng như
thế, vị Tỳ-kheo vì muốn diệt trừ các pháp ác bất thiện này nên
gấp rút cầu phương tiện học, hết sức tinh cần, chánh niệm,
chánh trí, nhẫn, không để thoái lui.
“Này chư Hiền, nếu khi Tỳ-kheo quán mà biết
mình không có tham lam, không có tâm sân nhuế, không thùy miên
triền, không trạo cử, cống cao, không có nghi hoặc, không có
thân tránh, không có tâm ô uế; có tín, có tấn, có niệm, có
định, không ác tuệ, thì Tỳ-kheo ấy vì muốn an trụ nơi pháp
thiện này, không quên mất, không thoái lui, tu hành phát
triển, nên gấp rút cầu phương tiện học, hết sức tinh cần,
chánh niệm, chánh trí, nhẫn, không để thoái lui.
“Này chư Hiền, như người bị lửa cháy đầu, cháy
áo, gấp rút tìm cách cứu đầu, cứu áo. Này chư Hiền, cũng như
thế, Tỳ-kheo muốn an trụ nơi pháp thiện này, không quên mất,
không thoái lui, tu hành phát triển, nên gấp rút cầu phương
tiện học, hết sức tinh tấn, chánh niệm, chánh trí, nhẫn, không
để thoái lui”.
Tôn giả Xá-lê Tử thuyết như vậy. Các Tỳ-kheo
sau khi nghe Tôn giả thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
[01] Không thấy Pāli
tương đương. Nội dung giống như
Kinh số 95 ở trước.