|
- Thư Viện Chùa Dược Sư
- CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
-

-
NHÂN MÙA VU LAN
-
Đọc Lại Thiên Huyền Sử
-
Mục Kiền Liên Thần Thông Đệ Nhất
-
Thẩm Thệ Hà
-
---o0o---
-
Mục Kiền Liên và Xá Lợi Phất là đôi bạn tâm giao, thời niên
thiếu cùng học đạo Bà La Môn, vì không tìm được chân lý ở đạo
này nên cả hai ông đồng quy y Phật giáo. Chỉ 7 ngày sau quy y
Phật, Mục Kiền Liên đắc quả A La Hán, được Thế Tôn khen là thần
thông đệ nhất trong hàng mười đại đệ tử lớn của Phật.
-
Đức Thế Tôn thường xuyên răn đệ tử không nên thi thố thần thông
với ngoại đạo, nhưng đối với Mục Kiền Liên, Thế Tôn không ngăn
cấm vì Ngài biết tôn giả khéo léo phối hợp thần thông với trí
huệ để hàng yêu, phục ngoại đạo giáo hóa chúng sinh.
-
Một buổi sáng, thành Xá Vệ tưng bừng náo nhiệt, rực rỡ cờ hoa.
Dân chúng nhộn nhịp tổ chức lễ tuyên dương 96 giáo phái xuất
gia, với sự chủ tọa của vua Ba Tư Nặc, sự hiện diện của Thái tử
và quần thần văn võ. Muốn vào thành dự lễ, phải qua sông A Kỳ;
mà sông A Kỳ hôm nay nước bỗng dân cao, sóng tràn lớp lớp, gió
thổi ào ào, không thuyền bè nào qua sông được. Phái đoàn ngoại
đạo dừng bước bên bờ sông, lo sợ không đến dự lễ kịp; vừa lúc ấy
Phật và các đệ tử đến nơi. Thấy mặt nước mênh mông, hàng hàng đệ
tử ngoại đạo ủ rũ bên bờ sông, Mục Kiền Liên vận thần thông chỉ
ngón tay về phía trước, tức thì hiện ra một chiếc cầu thất bảo
bắt ngang sông. Vừa thấy chiếc cầu báu bỗng nhiên xuất hiện, bọn
ngoại đạo mừng rỡ reo to : "Trời giúp chúng ta rồi". Nhưng từ
trên không có tiếng pháp âm vọng xuống :"Đó là cầu báu nghênh
đón Phật". Mặc dù tiếng vang thông báo như sấm động bên tai, bọn
ngoại đạo vẫn tranh nhau lên cầu, bỗng một tiếng nổ vang, chiếc
cầu gãy làm hai, bọn ngoại đạo rơi xuống nước, vùng vẫy, kêu
cứu. Khi đức Phật đến bờ sông thì chiếc cầu hiện lại như cũ,
Phật và đoàn đệ tử chậm rãi bước lên cầu, thấy dưới sông bọn
ngoại đạo đang loi ngoi trong dòng xoáy, trên những đợt sóng.
Thế Tôn động lòng từ bi vận thần thông cứu hết mọi người lên
cầu, cho đi theo sau Phật qua sông. Khi tất cả lên bờ, chiếc cầu
bỗng nhiên biến mất.
-
Phái đoàn Phật giáo đến hội trường trước, được nhà vua và quần
thần đón rước long trọng, cung nghinh vào hàng thượng khách. Bọn
ngoại đạo theo sau, ướt mem, phờ phạc, chẳng khác nào một đám
tàn binh. Đại hội trọng thể cử hành, Phật giáo được tuyên dương
như vầng thái dương rực rỡ chiếu sáng khắp trần gian, đưa nhân
loại đến bờ giải thoát. Bọn ngoại đạo cảm thấy hỗ thẹn vì sự
thua kém của mình, một số đông giác ngộ tìm về chánh đạo, xin
quy y với Đấng vô thượng Chánh đẳng Chánh giác Thích Ca Mâu Ni.
-
Một hôm, đức Phật bảo Mục Kiền Liên :" Tại biên giới Ấn Độ, có
một nước lớn mà toàn thể dân chúng đều theo ngoại đạo Phạm Chí,
một số người đã đắc ngũ thông. Ông hãy đến đó, dùng thần lực cảm
hóa họ, giúp họ cải tà quy chánh".
-
Mục Kiền Liên vâng lệnh, cỡi gió bay về biên giới phía Bắc. Đến
nơi, Ngài thấy bọn ngoại đạo đang bao quanh một ngọn núi lớn,
dường như chúng đang dùng thần thông di chuyển hòn núi. Mục Kiền
Liên nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi, biến thân mình cao lớn tận hư
không, đôi chân trụ bộ trên ngọn núi. Chúng ngoại đạo tận dụng
hết thần thông mà hòn núi không thể lay động, họ kinh hoảng nhìn
lên, thấy một sa môn cao lớn như người khổng lồ, thân sừng sững
trên không, chân đạp ngọn núi. Thì ra vị Sa môn ấy dùng thần
thông chống thần thông, làm cho hòn núi không di chuyển được.
Bọn ngoại đạo vừa ngạc nhiên vừa kính phục, lễ phép hỏi :
-
-
Tôn giả là ai? Sao lại có thần lực vĩ đại như vậy?
-
Mục Kiền Liên vui vẽ đáp:
-
-
Ta là Mục Kiền Liên, đệ tử của Đức Thích Ca Mâu Ni Phật.
-
Bọn ngoại đạo sợ hãi khẩn cầu:
-
-
Hòn núi này ngăn trở giao thông, nhà vua ra lệnh cho chúng tôi
phải phá tan nó đi vì lợi ích của bá tánh. Xin tôn giả giúp
chúng tôi hoàn thành xứ mệnh.
-
Mục Kiền Liên cười nói:
-
-
Việc ất dễ thôi, ta vui lòng giúp các ông. Các ông hãy xem
đây...
-
Dứt lời, Tôn giả nhấn mạnh gót chân hòn núi hùng vĩ biến thành
bình địa.
-
Mục Kiền Liên biến hóa trở lại người bình thường, từ không trung
hạ xuống như một vị thiên thần.
-
Các Phạm Chí vô cùng kính phục:
-
Tôn giả thật thần thông quảng đại, Phật pháp hẳn huyền nhiê?,
cao siêu. Xin Tôn giả cho chúng tôi quy y Phật.
-
Mục Kiền Liên hân hoan hướng dẫn bọn ngoại đạo về tịnh xá Trúc
Lâm quy y Phật. Đức Thế Tôn khen ngợi Mục Kiền Liên biết khéo
léo dùng thần thông để hàng phục ngoại đạo. Tôn giả đã làm tròn
trách nhiệm một cách vẻ vang. Một buổi sáng xuân quang đãng, Tôn
giả đi khất thực về, ngang qua một vườn hoa, tiết Xuân phân trăm
hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía khoe sắc đua hương. Từ trong
vườn, một mỹ nhân bước ra, mình mai yểu điệu, dung nhan diễm lệ,
khóe mắt lóng lánh gợi tình, môi hồng xinh tươi như đóa hoa vừa
chớm nở. Giữa vườn hoa, nàng rực rỡ hơn cả muôn hoa. Bên cành
biếc, nàng uyển chuyển thướt tha như cành liễu rũ. Nàng đến
trước Mục Kiền Liên, cất giọng oanh vàng thỏ thẻ :
-
-
Xin mời Tôn giả bước vào vườn hoa, tiện nữ xin dâng lễ vật cúng
dường.
-
Thoạt nhìn qua, Mục Kiền Liên biết ngay đây là một kiều nữ do
ngoại đạo sai đến để quyến rủ người tu hành. Nhưng nhan sắc kiều
mị làm sao cám dỗ được bậc chân tu ! Mục Kiền Liên nghiêm giọng
nói:
-
-
Này cô nương ! Tôi đã nhận rõ chân tướng và ý đồ của cô rồi.
-
Phải chăng ngoại đạo phái cô phái cô đến để làm sa ngã kẻ tu
hành ? Phải chăng vì tiền bạc mà cô cam tâm làm điều ô nhục ?
-
Kiều nữ vẫn thiết tha, khêu gọi:
-
-
Tôn giả ơi ! Tuổi xuân giá đáng ngàn vàng, sao nỡ sống vô tình
cho uổng phí ngày xanh. Xưa nay anh hùng không qua khỏi ải mỹ
nhân, thần thông khó qua khỏi ải nhan sắc. Không lẽ Tôn giả là
gỗ đá vô tri, không động tâm trước thuyền tình sóng sắc ?
-
Mục Kiền Liên nhìn nàng thương hại:
-
-
Cô nương hãy mau tỉnh ngộ, cuộc đời là vô thường, nhan sắc cũng
chỉ là hư vọng. Bậc chân tu chọn thuyền Bát nhã thoát khỏi trầm
luân chớ không chìm đắm trong bể ái thuyền tình. Mong cô hãy
hướng thiện, cải tà quy chánh, để khỏi phải chịu quả báo ghê rợn
sau này.
-
Kiều nữ lộ vẻ buồn rầu:
-
-
Tôn giả ơi ! Tiện nữ vì quá truân chuyên khổ não nên lạc lối lầm
đường, dẫy đầy tội lỗi liệu có thể ăn năng hướng thiện được
chăng ?
-
-
Đời cô nương truân chuyên, khổ sở như thế nào ?
-
Nước mắt tuôn trào, kiều nữ ngậm ngùi bày tỏ :
-
-
Thưa Tôn giả, tôi tên là Liên Hoa Sắc, quê ở Đứ? Xoa Thi La. Năm
16 tuổi, tôi xuất giá vu quy. Chẳng bao lâu biến cố xảy ra, cha
tôi chết, mẹ tôi tư thông với chồng tôi. Thật là trái luân
thường đạo lý, tôi đau khổ vô cùng. Tôi bỏ nhà ra đi, để lại một
đứa con gái. Thời gian trôi qua, để khỏa lấp u buồn, tôi tái
giá. Không ngờ chồng sau này có tánh phóng đãng, lấy vàng mua vợ
bé. Chừng tôi biết được, truy ra mới biết nàng tiểu thiếp ấy là
con gái tôi. Oan nghiệt thay số phận hồng nhan đa truân, nỗi khổ
đau cứ dập dồn chồng chất. Tôi sinh ra hận đời, muốn trả thù
đời. Từ đấy tôi sống buông thả vào con đường tội lỗi, làm gái
buông hương để làm tan nát bao gia đình đầm ấm. Tôn giả ôi !
Càng ngày tôi càng bị lúng xâu vào bùn, không ngoi mình lên được
nữa. Tôi lại sa vào vòng tà đạo, muốn hãm hại cả bậc chân tu.
Giờ đây tôi chỉ còn muốn chết để dứt nợ trần gian không còn
thiết gì với cõi đời này nữa.
-
Nói xong, nàng khóc thảm thiết. Mục Kiền Liên từ hòa an ủi:
-
-
Cô nương đừng quá bi thương, phẫn chí. Bây giờ có chết đi, cô
cũng không dứt được nợ trần đâu, vì luân hồi kiếp sau cô phải
tiếp tục bị quả báo. Tốt hơn hết là cô nên thành tâm sám hối,
quy y Phật pháp, hành tu thập thiện, mới mong an bình trong kiếp
này và giải bớt nghiệp chướng ở kiếp sau.
-
Đôi mắt Liên Hoa Sắc bỗng sáng lên niềm tin tưởng, nàng phủ phục
sát đất, cầu xin cứu độ. Thế là nhờ vận dụng thần thông và trí
huệ, Mục Kiền Liên đã chứng minh "thần thông thắng sắc đẹp" và
đưa được một kẻ chán đời, tuyệt vọng ra khỏi bể khổ trầm luân.
-
Một năm nọ, vào tháng bảy, Mục Kiền Liên đi khất thực bên bờ
sông Hằng, chợt thấy một đàn ngạ quỷ xuống sông uống nước. Có
quỷ bụng to như cái lu, tay chân như cây sậy, cổ họng nhỏ như
cây kim, thấy thực phẩm ngon mà không ăn được. Có quỷ đầu to như
cái đấu, lưỡi dài khắp châu thân, máu trong huyết quản cứ vận
ngược từ dưới lên trên làm đau đớn vô ngần.
-
Tôn giả lấy làm xót thương, biết là do nhân quả báo ứng từ kiếp
trước. Chặng nhớ đến mẹ già từ trần từ lâu, Tôn giả liền dùng
thiên nhãn thông nhìn xuống âm phủ, Ngài thấy mẹ mình đang bị
đọa trong ngạ quỷ, khổ sở, đau đớn vô cùng. Động lòng hiếu thảo,
Ngài vận thần thông xuống thẳng địa ngục, mang bát đựng đầy cơm
dâng mẹ. Bà mẹ nâng bát đưa lên miệng, cơm trong bát bỗng hóa
thành lửa đỏ. Ngài buồn rầu muốn cứu mẹ, nhưng chưa biết làm
cách nào.
-
Ngài trở về bạch với Phật mọi sự việc, xin Thế Tôn từ bi chỉ
dạy. Đức Phật nghiêm trang giải rõ:
-
-
Mục Kiền Liên ! Mẹ ông kiếp trước phỉ báng Tam Bảo, không tin
luân hồi quả báo, kiếp này lúc sinh tiền làm nhiều điều tà ác,
ích kỷ hại người, do đó bị đọa làm ngạ quỷ. Ông dù thần thông đệ
nhất cũng không thắng được nghiệp báo.
-
Mục Kiền Liên khẩn khoảng cầu xin:
-
-
Xin Thế Tôn chỉ dạy diệu pháp nào có thể cứu mẹ con thoát khỏi
đường ngạ quỷ.
-
Đức Phật dạy :
-
-
Mục Kiền Liên, ông hãy nghe cho kỹ hiếu đạo của ông tuy sâu,
thần thông của ông tuy cao, nhưng thần lực cá nhân không giải
trừ được ác nghiệp. Vậy ông phải nhờ oai lực của tập thể cao
tăng mới giúp mẹ ông thoát khỏi khổ nạn. Đến ngày Rằm tháng Bảy
là ngày giải hạ Tự tứ, ông phải thành tâm cúng dường chư cao
Tăng, thánh chúng, nhờ sức thần tập thể mà giải thoát cho tội
nhân. Nên nhớ cứ đến ngày này, ai có lòng thành thiết lập trai
tăng cúng dường thánh chúng, nhất định cha mẹ đã chết sẽ được
giãi thoát khỏi 3 đường khổ (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh), cha
mẹ còn sống sẽ được an khang trường thọ phước lạc. Chẳng những
cầu siêu cho cha mẹ, mà còn có thể cầu siêu cho tổ tiên bảy đời
và lục thân quyến thuộc. Diệu pháp này gọi là Vu Lan Bồn.
-
Nghe lời Phật dạy, Mục Kiền Liên hoan hỷ tuân hành, giải thoát
được mẹ khỏi khổ ngạ quỷ. Thấy sự ứng nghiệm nhiệm mầu, Ngài
khuyến khích người thế gian nên noi theo gương Ngài để đền đáp
ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Diệu pháp ấy được truyền bá
đến nay thành lễ Vu Lan, cử hành trọng thể hàng năm ở các chùa
vào ngày Rằm tháng Bảy âm lịch. Có điều lễ Vu Lan ngày nay không
hội đủ các bậc cao Tăng đắc quả A La Hán, các vị Bích Chi Phật ở
chốn thâm sơn, đồng nhất tâm thọ thực nên giảm đi phần ứng
nghiệm diệu kỳ như thời Phật còn tại thế.
-
Mục Kiền Liên suốt đời nhiệt tâm tuyên dương Phật pháp, dùng
thần thông trí huệ trấn áp ngoại đạo, tiếp dẫn chúng sanh. Bọn
ngoại đạo rất căm thù Tôn giả, đợi cơ hội để ám hại.
-
Một hôm trên đường hoằng dương chánh pháp, Mục Kiền Liên đi
ngang qua núi Ý Tư Xá Lê. Bọn lõa hình ngoại đạo thám thính biết
rõ lộ trình, tụ tập nhau trên núi âm mưu phục kích. Khi Tôn giả
vừa tới nơi mai phục, chúng từ trên núi xô đá xuống, đá rơi ầm
ầm như sấm rền, thác đổ, che lấp cả lối đi. Nhục thân tứ đại của
Tôn giả bị đá đập nát ngứu, máu tuôn đầm đìa. Thật là rùng rợn !
Thật là thảm thương ! Vậy mà bọn ngoại đạo lấy làm đắc ý, toại
nguyện vì trả được mối thâm thù. Chúng không làm gì được Phật
thì chúng sát hại đệ tử thượng thủ của Phật để làm cho Phật giáo
mất quy danh.
-
Tin Tôn giả Mục Kiền Liên bị ám hại truyền đến tai Đức Thế Tôn
và vua A Xà Thế. Nhà vua nổi giận hạ lệnh bắt hết cả ngàn hung
thủ lõa thể ném vào hầm lửa, thần thức chúng bị sa vào địa ngục.
-
Mặc dù bọn hung thủ bị trừng phạt thích đáng theo luật người và
luật quả báo, các Tỳ kheo đại chúng vẫn không ngăn được nỗi bi
ai, tập hợp đến trước Phật, lệ thảm tuôn trào :
-
-
Bạch Thế Tôn ! Tôn giả Mục Kiền Liên là đệ tử thượng thủ của
Phật, là bậc A La Hán thần thông đệ nhất, suốt đời tận tâm phục
vụ chân lý, chánh đạo, tại sao Ngài không dùng thần thông kháng
ngoại đạo, để đến nỗi chết thảm thương như vậy ?
-
Đức Phật là bậc đại trí giác, biết trước mọi việc xảy ra nên
Ngài không quá xúc động như đệ tử. Ngài ôn hòa khuyên nhủ :
-
-
Các ông không nên quá bi ai. Ta đã từng nói : "Thần thông không
thắng được nghiệp báo". Trước đây Đại Mục Kiền Liên không thể
dùng thần thông để cứu mẹ thì nay Tôn giả cũng không thể dùng
thần thông để cứu mình khỏi nghiệp lực.
-
Một Tỳ Kheo quá thương cảm, cất tiếng nghẹn ngào :
-
-
Bạch Đức Thế Tôn ! Thế Tôn đã biết rõ nhân quả kiếp trước, kiếp
này, sao Ngài không báo cho Mục Kiền Liên rõ để ông ấy dự phòng
thảm nạn ?
-
Phật nghiêm trang nói :
-
-
Này Tỳ kheo ! Ta không cần báo trước, Mục Kiền Liên cũng đã biết
trước rồi. Tôn giả có thể dùng thần thông để bảo vệ mình nhưng
đó không phải là biện pháp cứu cánh, vì nghiệp lực vẫn cứ đeo
mang. Tôn giả biết trước mà vẫn an nhiên tiến đến cái chết vì
Ngài muốn trả một lần cho dứt nghiệp hầu an nhàn hoàn thành Phật
đạo ở kiếp sau. Cái cao quý nhất, tốt đẹp nhất là Mục Kiền Liên
đã hy sinh tuẫn tử vì đạo pháp, nêu gương sáng cho mọi người,
mọi thời. Các ông hãy noi gương ấy của Tôn giả.
-
Lời giáo huấn sâu xa của Đức Phật làm cho các đệ tử đều bình tâm
tỉnh ngộ. Một Mục Kiền Liên hy sinh, bao nhiêu Mục Kiền Liên
khác cũng sẽ nối tiếp hy sinh để chân lý được soi sáng, Phật
pháp được trường tồn, nhân loại được giải thoát. Tinh thần tuẫn
giáo của Mục Kiền Liên sẽ sáng ngời bất diệt ! Hình tượng thánh
thiện của Mục Kiền Liên sẽ rực rỡ ngàn đời.
- --o0o--
|
|