|
- Thư Viện Chùa Dược Sư
- CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
-

-
BA TÔI
-
--- o0o ---
-
-
Hôm nay ngày giỗ của Ba tôi, tự dưng lòng tôi thèm viết một
chuyện gì đó về Ba tôi…như nhà văn Võ Hồng thường khuyên mọi
người nên viết lại những kỷ niệm sinh hoạt của cha, của mẹ mình,
những kỷ niệm mà mình nhớ hơn hết, đáng nhớ hơn hết…để nhân ngày
giỗ của cha mẹ, tập trung về, cùng đọc, cùng nghe, cùng xúc
động, hồi tưởng công ơn. Con cháu sẽ có dịp sống lại không khí
đại gia đình, con nhớ thương cha mẹ, cháu gần gủi, quý trọng ông
bà!
-
Trong cuộc sống, thường khi biết nên làm việc gì thì đã quá
chậm. Nhưng chậm còn hơn là chẳng bao giờ.
-
Mọi người quanh tôi, bà con, hàng xóm, láng giềng…kể cả mẹ tôi
nữa, thường nói tôi giống ba tôi lắm, giống từ tướng đi, cách
ngồi, giọng nói, tiếng cười. Mới hôm nào đây, mẹ tôi mất, khi
tôi về quê chịu tang, anh Bảy hàng xóm còn nhắc lại với mọi
người là phong thái từ xe bước xuống của tôi sao giống ba tôi
quá…Nhưng chắc rằng không ai hiểu được, ngoại trừ ba con
tôi,…tôi còn giống ba tôi đến cả những nổi buồn riêng!
-
Hình như là từ khi sinh ra đời, bản chất tôi đã sẵn ghét những
người giàu. Có phải vì cái nghèo khó đeo đẳng gia đình tôi quá
lâu, vì những người giàu quanh tôi luôn coi nặng tiền bạc hơn
tình nghĩa, hay vì tôi đã thừa hưởng di sản không thích nhà giàu
của ba tôi!
-
Mãi đến bây giờ, khi ba mẹ tôi đã qua đời, tôi vẫn chưa hiểu rõ
mẹ tôi và ông Chín…bà con như thế nào. Chỉ biết mẹ tôi kêu ông
bằng chú Chín, và đôi khi bực lòng, ba tôi thường nói " tao
chịu đựng kéo dài cuộc sống làm thuê cho ông Chín chỉ vì ông ta
là chú của mẹ tụi bây".
-
Lúc xung đột biên giới giữa Việt
Nam
và Cao Miên khoảng năm 1960-61 gì đó, tôi còn nhỏ lắm. Ba tôi bị
kẹt ở bên Cao Miên vì biên giới bị đóng cửa, và ghe đi muối cá ở
Nam Vang của ông Chín do ba tôi chịu trách nhiệm phải neo lại
chờ. Và "vì ông Chín là chú của mẹ tụi bây"…nên ba tôi
chấp nhận cực khổ, hiểm nguy nằm trên ghe muối đầy cá chờ…trong
lúc những người đi muối cá cho các hảng nước mắm khác lên Nam
Vang tha bồ ăn chơi, phung phí. Hơn một năm sau, khi biên giới
được giải tỏa, chỉ có một mình ghe cá của ba tôi là được về đến
nơi an toàn, không mất mát gì hết. Đón ba tôi tại bến ghe của
hảng nước mắm, ông Chín mừng rở ôm chặt ba tôi…nhưng sau nầy khi
có dịp tâm sự với tôi, ba tôi nói, lúc đó ông Chín mầy ôm tao
không phải vì mừng rở tao bình an trở về đâu…mà là để coi tao có
lận dấu vàng trong người không. Nhờ ghe cá muối hiếm hoi thoát
được về đó, ông Chín ngày càng giàu sụ thêm.
-
Để
đền ơn ít nhiều cho sự giàu có đó, ông Chín có hứa cho ba tôi
một cái radio hiệu Phillip của Hòa Lan, màu nâu, đã cũ. Lời đó
đã khiến cả nhà tôi vui vẻ, mơ mộng chờ đợi. Ở thời điểm đó,
radio còn hiếm quý lắm, chiều chiều người có radio mở đài lên là
cả xóm bu lại thèm thuồng chờ nghe. Mơ mộng của gia đình tôi
không thành vì cuối cùng ông bà Chín đổi ý kiến, im lặng làm lơ
và ba tôi cũng chẳng dám nhắc gì đến chuyện hứa cho đó nữa. Anh
Bảy tôi lúc đó đang đi cảnh sát ở trên Saigon, thể theo ý nguyện
của cả gia đình và để tránh khỏi mất mặt với bà con hàng xóm…Vì
đã lở khoe, đã lùng khắp Saigon để tìm được đúng cái radio
Phillip của Hoà Lan, màu nâu mang về.
-
Lúc ấy, ba tôi đã chán cảnh làm thuê cho ông chú vợ rồi, nên về
lại quê tiếp tục sự nghiệp làm ruộng. Cảnh an nhàn sáng vác cuốc
đi chiều vác cuốc về không kéo dài được bao lâu thì họa đến với
gia đình tôi: ba tôi được dân làng cử làm Xã trưởng! Né tránh
làm xã trưởng bằng nhiều cách, kể cả cách giả bịnh, cách nhờ
người lo lót…không được, một nông dân chất phác, ba tôi trở
thành xã trưởng bất đắc dĩ…lúc nào cũng nghĩ cách từ quan!
-
Thời ba tôi làm xã trưởng, huynh trưởng Văng Văn Thống, một đàn
anh hành chánh lâu đời của tôi làm quận trưởng. Thời gian đó khá
ngắn, không biết ba tôi đã đóng góp được gì cho cư dân trong xã,
chỉ biết, mỗi lần ông xã trưởng đi lên quận Hòa Đồng họp, tôi
phải đến nhà chú Năm Tiếu mượn đôi dép da, họp xong, tôi chùi
lau, bỏ vào bao nylon cẩn thận…mang trả lại chú Năm; chỉ nhớ,
gia đình tôi đã phải theo lệnh ông xã-trưởng-ba tôi…nhường khu
đất nhà mình đang an cư lạc nghiệp cạnh trường học cho các em
nhỏ có chỗ học hành để dọn đến phần ruộng Bác Hai Lang lên nền
cất nhà khác ở!
-
Lần về đám giỗ ba tôi năm rồi, khi nhắc lại thành tích xã trưởng
của ba tôi, anh chị em tôi có nhắc đến hai vụ kiện tụng ba tôi
thường sảng khoái nhắc tới, dù rằng không biết cách xử kiện của
ba tôi vào thời điểm đó có đúng luật không.
-
Vụ
thứ nhứt là vụ ông hương chủ thưa ông hương chánh tội thông dâm
với vợ ông có anh Hai lái xe ngựa làm chứng. Ba tôi cho mời anh
Hai nhân chứng đến trước. Gặp mặt ba tôi, anh ta thề là đã khai
thật vì chính anh khi đi soi cá ban đêm, đã chính mắt thấy ông
hương chánh và bà hương chủ…đang làm việc ở một cái chòi giữa
đồng. Ba tôi nói :" tôi tin chú, nhưng nếu làm lớn vụ nầy ra,
chú có được gì đâu, trong khi sự đổ vỡ của hai gia đình và tổn
thương danh dự của hai ông Hương chủ và Hương chánh quá lớn.
Thôi thì chú nên suy nghĩ kỷ lại, làm tờ phản cung, bỏ qua vụ
kiện để mọi người được vui vẽ". Nghe lời ba tôi, anh Hai làm
tờ phản cung…Gia đình hai ông Hương chủ và Hương chánh, nhờ vậy
đã tiếp tục cuộc sống hạnh phúc cho đến ngày hai ông qua đời!
-
Vụ
kiện thứ hai là vụ hai vợ chồng trẻ bồng đứa con duy nhất mới
sinh đến xã xin ly dị. Nghe qua vụ kiện, nhìn sự trìu mến của cả
hai vợ chồng dành cho đứa con, ba tôi nghĩ là quan đã có cách xử
lý! Ba tôi nói, chú thiếm muốn xin ly dị thì không có gì trở
ngại. Còn con thì tính sao đây? Cả hai vợ chồng đều giành quyền
nuôi con hết. Ba tôi cứ giữ im lặng để cho hai vợ chồng giành
qua giựt lại một hồi rồi mới phán, có một đứa con làm sao chia
đủ cho hai người được, thôi chú thiếm mang con về tiếp tục thời
chung sống…cho đến khi đẻ thêm được một đứa nữa rồi trở lại chia
công bình. Cặp vợ chồng nầy, nay đã có với nhau năm con!
-
Với sự khép léo và một ít thành tích đóng góp, ba tôi nhanh
chóng tạo được sự mến phục và nể vì của cư dân trong xã. Nhưng
sự mến phục và nể vì đó không đủ giữ chân và thay đổi ý định từ
chức luôn canh cánh trong lòng ba tôi. Radio anh Bảy tôi mua về
chẳng được bao lâu, anh chị em chúng tôi còn đang say mê với
những tuồng cải lương mỗi tối thứ bảy mùi mẫn, trước sự thán
phục của những người hàng xóm…vì có được cái radio, thì ba tôi
mượn tạm đem vô đồn trú của lính nghĩa quân bảo vệ xả, cho ban
hội tề và đám lính nghĩa quân nghe mỗi tối để lấy lòng họ cho ba
thôi làm xã trưởng. Lúc đó, vì tình hình an ninh, cứ khi trời
sụp tối là xã trưởng và toàn ban hội tề tập trung vào đồn ngủ.
Dần dần, với cái radio đó và khả năng thuyết phục của ba tôi,
mọi người đã đồng ý cho ba tôi từ quan về làm ruộng.
-
Ba
tôi không thích làm quan, cả nhà tôi chẳng ai thích quan quyền
cả, vậy mà tôi lại chọn theo học Học Viện Quốc Gia Hành Chánh để
bước chân vào quan trường! Số là khi còn cơ hàn, ông Chín có một
thời gian làm công cho một hảng nước mắm ở Cần Thơ và có dan díu
với một nữ công nhân cùng hãng. Kết quả là cho ra đời một đứa
con trai giống ông như đúc. Ba tôi nói con rơi thường giống cha
lắm! Cũng như ba mẹ gọi ông Chín là chú, anh chị em tôi được
lệnh gọi quý tử đó là chú Dinh. Chú Dinh đang theo học đại Học
Viện Quốc Gia Hành Chánh thì được ông Chín nhận về. Mọi người
nhìn chú Dinh với cặp mắt thán phục, không hiểu vì chú học giỏi
hay vì chú là con ông chủ hãng giàu sang! Tâng bốc của mọi người
dành cho chú Dinh một cách quá đáng khiến tôi lâu dần chóa mắt
với hào quang vây quanh người sinh viên hành chánh mà quên đi
mặt trái của quan trường. Tôi tranh thủ thi vô trường Hành chánh
trong hoàn cảnh đó!
-
Đến khi về lại quê nhà tập tành nghề phó quận, tôi mới cảm nhận
được rằng, cũng giống như ba tôi, cẩm bào xã trưởng đâu có thích
hợp với người dân chân chất. Tôi cảm thấy lạc lỏng và hiểu được
vì sao ba tôi đã bằng mọi cách từ quan…về làm ruộng!
-
Bây giờ ngồi viết lại những dòng này về ba tôi, tôi còn nhớ lại
rất rõ nụ cười bao dung của ba tôi khi kể lại chuyện ông Chín ôm
mừng ngày ba tôi oanh liệt mang được ghe cá an toàn trở về; tôi
còn thấy được gương mặt rạng rỡ của ba tôi khi kể lại thành tích
cứu vớt hạnh phúc gia đình của hai ông Hương chủ, Hương chánh và
cặp vợ chồng son trẻ trong thời gian làm xã trưởng ngắn ngủi,
bất đắc dĩ!
- --o0o--
|
|