Sự Thị Hiện Của Đức Phật
Nguyên Hảo
--o0o--
          
            Biết bản chất luân hồi,
Lòng tràn đầy thương xót.
Soi chiếu cảnh tử sinh,
Không rời Pháp Thân Phật.
Hiện thân nhiều sắc hình,
Trước vào trời Ðâu Suất,
Rồi từ đó giáng trần,
Học rành mọi nghệ thuật.
Lớn lên trong hoàng cung,
Rồi từ bỏ ra đi,
Kham nhẫn đời khổ hạnh,
Thiết tha cầu giác ngộ.
Khuất phục hàng chúng ma,
Thành tựu Vô thượng giác.
Quay bánh xe Chánh Pháp
Nhập Vô Dư Niết Bàn
Hiện thân vô cùng tận,
Ðế khi hết luân hồi,
Không còn cõi bất tịnh.
(Nguyên Hảo-Cuộc Ðời Ðức Phật)
Ngày Phật Ðản, chúng ta nhớ đến sự thị hiện của Ðức Phật, sự thị hiện vì lòng từ bi vô lượng đối với sự tối tăm và đau khổ của thế gian.
            Vâng, ngài chỉ thị hiện, hiện ra trong thế gian này để cho thế gian được thấy tận mắt một con người thật sự an vui và một con đường thật sự giải thoát. Ngài hiện ra trong thế gian, đi giữa thế gian để thế gian thấy rằng nơi đây cũng là một đạo tràng nghiêm tịnh.
            Ngài đã đi trong thế gian trọn vẹn một cách tuyệt vời. Từng cử chỉ, từng lời nói, từng bước chân, từng cái nhìn,... của ngài tất cả đều là khuôn vàng thước ngọc cho nhân thế. Và người thế gian, những đệ tử của ngài, đã noi theo đời sống tuyệt vời đó, để giáo pháp của ngài dạy đã sáng rỡ qua bao ngàn năm, và tiếp tục sáng rỡ khi nào con người vẫn còn ước ao một sự an vui chân thật, một con đường giải thoát chân thật.
            Cuộc đời của ngài dạy cho chúng ta thấy rằng thế gian khổ nhưng có con đường thoát khổ, thế gian hẹp hòi nhưng là đạo tràng của lòng lân mẫn, thế gian u buồn nhưng là đạo tràng của niềm vui bất tận, thế gian luyến chấp nhưng là đạo tràng của sự xả bỏ lớn lao.
            Trong pháp giới vô biên, thế gian này sáng lên mỗi khi ngài đi qua. Ngài đã đi trong thế gian này vô lượng vô biên lần và sẽ hiện thân vô lượng vô biên lần đầy khắp trong vị lai:
- Phật nơi vô lượng kiếp lâu xa
Ðã cạn chúng sanh biển phiền não
Mở rộng đạo lý trần sạch trong
Soi sáng chúng sanh đèn trí huệ
(Kinh Hoa Nghiêm-Phẩm Thế Chủ Diệu Nghiêm)
Vô lượng kiếp tu hành viên mãn
Dưới cội Bồ đề thành Chánh Giác
Vì độ chúng sanh khắp hiện thân
Như mây đầy khắp vị lai thế
(Kinh Hoa Nghiêm-Phẩm Như Lai Hiện Tướng)
Do đó, sự ra đời của Ðức Phật ở thế gian này có hai ý nghĩa nhiệm mầu: Thành tựu rốt ráo đại nguyện lợi sanh thành Phật, và chứng nhập pháp thân để hóa độ chúng sanh không hạn lượng.
            Nguyện cứu độ tất cả chúng sanh là nguyện của mười phương chư Phật, Bồ-tát, cũng là con đường của mọi Phật tử, không chỉ ở trong thế giới này, nhưng là của mọi Phật tử trong toàn khắp pháp giới khác. Con đường nầy là con đường rộng vô biên mà cũng dài vô cùng. Và sự ra đời của đức Phật trong thế gian này nằm trong hạnh nguyện chung của Thánh Chúng trong mười phương. Ðó là sự hiện thân của Từ-Bi vào nơi nào chúng sanh đang đau khổ.
            Từ-Bi là nền tảng cho sự xuất hiện của chư Phật, Bồ-tát. chư Phật và Bồ-Tát không có ngã, nhưng vì Từ-Bi, các ngài hiện ra có ngã. Chư Phật và Bồ Tát đã tịch diệt, vô vi nhưng vì Từ-Bi các ngài đã hiện ra làm vô số việc. Chư Phật và Bồ-Tát, biết tất cả các pháp đều hư huyễn, nhưng vì Từ-Bi, các ngài đã hiện ra vô lượng vô biên pháp.
            Vì Từ-Bi, chư Phật, Bồ-tát đã lấy phiền não của chúng sanh làm nhân Bồ-Ðề, lấy chốn ngũ trược làm đạo tràng thanh tịnh, lấy sanh tử làm Niết-Bàn, lấy ràng buộc làm giải thoát...
            Tất cả những việc làm đó của các ngài chỉ có một mục đích duy nhất là cứu khổ chúng sanh. Các ngài như hư không, không ngằn mé, nhưng vì Từ-Bi, đã thị hiện vào giữa không gian cách ngăn và thời gian ràng buộc. 
            Chư Phật, Bồ-tát chỉ chìu theo tâm ý chúng sanh mà thị hiện ra nơi đời. Những hạnh nguyện vô cùng lớn lao của chư Phật, Bồ-tát được diễn tả trong các kinh điển không làm sao tả hết. Những đoạn kệ vô cùng cảm động sau đây được trích từ Kinh Hoa-Nghiêm:
- Như Lai trí rất sâu
Vào khắp nơi pháp giới
Hay chuyển theo ba đời
Vì đời làm Minh Ðạo.
Chư Phật đồng pháp thân
Vô y vô sai biệt
Tùy theo ý chúng sanh
Khiến thấy thân hình Phật.
***
Phật tùy tâm chúng sanh
Hiện khắp ở trước họ
Chúng sanh chỗ thấy được
Ðều là Phật thần lực
***
Phật tùy tâm chúng sanh
Vì họ hiện pháp vân
Các thứ môn phương tiện
Khai ngộ và điều phục.
(Như Lai Hiện Tướng)
Phật dùng tâm đại bi
Quan sát khắp chúng sanh
Thấy ở trong ba cõi
Luân hồi thọ nhiều khổ
Chỉ trừ đấng Chánh Giác
Ðấng đạo sư đủ đức
Tất cả các trời người
Không ai cứu hộ được
Nếu chư Phật Bồ-tát
Chẳng xuất hiện thế gian
Thời không một chúng sanh
Có thể được an lạc.
Như Lai đấng chánh giác
Và các chúng Thánh Hiền
Xuất hiện ở thế gian
Cho chúng sanh được vui.
(Phẩm Tu Di Kệ Tán)
            Vì sự xuất hiện trong thế gian của chư Phật, Bồ-Tát có mục đích đem an vui cho chúng sanh, sự xuất hiện đó là một sự thị hiện. Sự thị hiện này là sự thị hiện của Từ-Bi. Sự Ðản Sanh của Ðức Phật là sự Thị Hiện của Từ-Bi vào trong cỏi Ta bà này.
Và từ đó trong suốt cuộc hành trình dài của Ðạo Phật chúng ta thấy là cuộc hành trình của Từ-Bi. Và ánh sáng Từ-Bi của Ðạo Phật đã đem niềm vui đến cho thế gian. Chỗ nào có đau khổ và thiếu thốn, về vật chất cũng như tinh thần, thì có Ðạo Phật. Với sự thị hiện của Ðức Phật, Ðạo Phật đã đến với thế gian, đem ánh sáng, hy vọng, và niềm vui cho khắp thế gian.
            Ðức Thích Ca Mâu Ni thị hiện trong vườn Lâm Tỳ Ni, thành Ca Tỳ La Vệ của bộ tộc Thích Ca, cách đây 2541 năm. Ngài đã đến với thế gian trong sự an lành, ban cho thế gian sự an lành, và khi ra đi cũng để lại sự an lành cho thế gian.
            Tâm Từ-Bi của ngài lúc nào cũng lan tỏa. Gần ngài, người cũng như thú vật đều cảm thấy an lành.
            Khi mang thai ngài, hoàng hậu Maya luôn luôn mơ thấy những giấc mơ an lành, luôn luôn cảm thấy an lạc, không phiền não. Khi ngài ra đời, chư thiên trỗi nhạc, rãi hoa, khắp vũ trụ hân hoan trong niềm hy vọng. Ước vọng của vua cha và dân chúng được thỏa nguyện, ngài có tên là Shidharta.
            Tuy nhiên, đó cũng chỉ là sự an lành tạm bợ. Niềm an lành thật sự trong đạo pháp phải là một niềm an lành trong tự tại.
            Ðức Phật không muốn sự an lành của chúng sanh chỉ có được khi nương trong ánh từ quang của ngài.
            Ngài muốn tất cả chúng sanh tự mình là bóng mát của chính mình, tự mình là ánh sáng của chính mình, tự mình là niềm hạnh phúc của chính mình. Ðó là niềm an lành tự tại, niềm an lành chân thật và vĩnh cữu. Này các con, hãy tự thắp đuốc lên mà đi!
            Con đường an vui thật sự phải tự mỗi người tìm thấy. Vì ngay trong chính mỗi người, mỗi chúng sanh, vốn là một cõi an vui, cõi tánh không, vô ngã. Cõi bình an đó, mỗi người phải tự tìm thấy. Ðức Phật chỉ là một vị thầy, chỉ là một người hướng đạo, người soi sáng. Ðó là ý nguyện của chư Phật, Bồ-Tát, là niềm vui của chư Phật, Bồ-Tát.
            Sự tìm thấy niềm bình an một lúc nào đó vụt đến với con người đi tìm. Và khi tìm thấy thì mọi sự đều chấm dứt, đều dừng lại, đều phơi bày. Vô số người đã tìm được bình an vĩnh cữu khi thấy Ðức Phật, khi nghe về Phật, khi nghe giáo pháp của Phật, khi thực hành giáo pháp Phật.
            Chúng ta không một phút nào được bình an vì chúng ta mãi tìm cầu, mãi trốn tránh, mãi phân biệt. Chúng ta hối tiếc quá khứ, bất mãn hiện tại, vọng cầu tương lai. Lý do là chúng ta vô minh. Và vì vô minh chúng ta không biết và không thể dừng lại.
            Ðệ tử của Ðức Phật trước khi gặp ngài cũng thế. Ngài Xá Lợi Phất, trước khi gặp Ðức Phật là một vị thầy ngoại đạo. Tuy nhiên, ngài vẫn thấy rằng mình chưa thấy được chân lý cứu cánh. Một hôm tình cờ gặp một đệ tử của Phật là ngài A Thị Thuyết, một vị chứng quả A La Hán nhờ nghe Phật thuyết Tứ Ðế, ngài Xá Lợi Phất khởi lòng kính phục dáng điệu đoan nghiêm của vị A La Hán, đến trước vị này ngài hỏi:
            - Xin lỗi, cho tôi hỏi thăm đạo giả, chẳng hay ngài tên gì, hiện ở đâu?
            - Ða tạ tôi tên là A Thị Thuyết, ở tại Trúc Lâm Tịnh Xá, ngoài thành không xa.
            - Thầy của ngài là ai? bình thường dạy ngài đạo lý gì?
            Ngài A Thị Thuyết chậm rãi trả lời:
            - Thầy của tôi là bậc đại thánh Thích Ca Mâu Ni xuất thân dòng họ Thích. Ngài dạy về chơn lý của vũ trụ nhơn sanh, kẻ ít học như tôi không thể lãnh hội trọn vẹn, nhưng tôi nhớ đạo lý ngài thường giảng là:
- Các pháp do nhân duyên sanh
Các pháp do nhân duyên diệt
Cũng dạy rằng:
Các hành vô thường
Là pháp sanh diệt
Sanh diệt diệt rồi,
Tịch diệt là vui
            Ðối với lời dạy của bậc đạo sư, thật khó diễn tả được hết cảm kích của chúng tôi.
            Xá Lợi Phất được nghe danh hiệu của Phật Ðà và giáo pháp của ngài, dường như trời long đất lở, như mặt trời sáng ngời trước mắt, tất cả mối nghi ngờ về vũ trụ nhân sinh đều biến mất.
(Như Ðức-Thập Ðại Ðệ Tử)
            Tâm Từ-Bi của Ðức Phật, hình ảnh của Ðức Phật, lời dạy của Ðức Phật đã đem đến bình an cho vô số người như Ngài Xá Lợi Phất.
            Suốt cuộc đời của Ðức Phật, mọi việc của ngài chỉ có một mục đích duy nhất là đem an lạc cho chúng sanh.
            Khi ngài nhập Niết Bàn, cả trời, người, quỷ thần, và muôn loài đều đau buồn:
- Tất cả mọi chúng sanh
Khổ đau trong phiền não
Sắp xa đấng Y Vương
Ðức Phật, đấng Từ-Bi,
Xin đừng bỏ chúng con.
(Nguyên Hảo- Cuộc Ðời Ðức Phật)
Nhưng an vui phải được nhận thấy trong vô thường. Và dù có khả năng kéo dài tuổi thọ, Ðức Phật thấy đã đúng thời để ra đi.
            Ðức Phật không bao giờ bỏ thế gian, vì thế gian còn đau khổ. Nhưng từ nay con người đã biết rằng:
- Chư Phật là Pháp Tánh,
Vì vậy vẫn hằng còn,
Và không lời để nói.
Hãy đi đường giác ngộ
Giữ tâm luôn tỉnh thức.
Từ bỏ mọi nghiệp ác,
Sống an vui hạnh phúc.
(Nguyên Hảo - Cuộc Ðời Ðức Phật)
            Từ nay, ánh sáng đã đến, đã được thắp, và sẽ được thắp sáng khắp thế gian. Từ nay, người thế gian đã biết con đường tự thắp sáng niềm vui cho chính mình.
-- o0o --