-
Tình Yêu & Văn Học Nhân Gian
-
Bạch Y Thư Sinh
-
(Viết để tặng H. T. Th.)
-
--o0o--
-
-
Tình yêu trong Văn Học Nhân Gian được gói ghém trong những câu
ngắn theo nhiều thể thơ, nhưng phần nhiều là lục bát. Trong
những câu ngắn gọn ấy nói lên tình yêu nam nữ của lứa tuổi
mười tám, đôi mươi một cách nồng nàn, chân thật, những nhung
nhớ khi xa nhau, những đau thương khi gặp những cản trở làm
cho ước nguyện không thành, những ghen tương hờn tủi, những
hàn huyên tâm sự... Tình yêu trong Văn Học Nhân Gian là một
thứ tình yêu lành mạnh, thắm thiết, hồn nhiên vượt ra ngoài
những thông lệ của lễ giáo ngày xưa để rồi từ đó người ta thấy
vang lên từ phía sau những lũy tre xanh, hoặc những cánh đồng
lúa bao la bát ngát, những tiếng hát, câu hò trử tình rất là
tình tứ. Cũng có lúc tiếng lòng đó được biểu lộ qua những lúc
dệt cửi bắn bông trong lúc đêm về, hoặc trong những ngày xuân,
hội hè đình đám...
-
I- Những Chọc Ghẹo Tỏ Tình:
-
Vào một ngày mùa cấy, những trai gái thường thường đi cấy lấy
công từ làng nầy sang làng khác. Câu chuyện tình nầy diễn tả
cặp thanh niên nam nữ họ đã gặp nhau trong lúc làm việc ngoài
đồng áng. Câu chuyện được bắt đầu bằng những lời chọc ghẹo có
vẻ táo bạo của một chàng trai với một cô gái đang làm bên
cạnh:
-
-
Ngó lên mây bạc trời hồng,
-
Thương em hỏi thiệt có chồng hay chưa?
-
Em cứ nói thiệt, nếu em chưa có chồng thì anh:
-
- Có chồng thời anh tránh xa,
-
Không chồng anh sẽ lân la tới gần.
-
Một người con trai ăn nói sổ sàng, đó cũng là yếu tố làm mất
cảm tình đối với người khác phái. Nàng cũng đã cho biết rằng
nàng không thích hành động lỗ mãng, nói dở, nói dai, nói hoài
như người say rượu như vậy:
-
-
Trong đời tôi chẳng sợ ai,
-
Sợ thằng say rượu nói dai tối ngày.
-
Không những bị cho là lỗ mãng, mà nàng còn cho anh ta là người
mặt lỳ, nên người đẹp khiển trách:
-
-
Tóc ngắn thì tóc lại dài,
-
Ba tuồng mặt mốc đá mài khó trơn.
-
Cơn giận của mỗi người thường biểu lộ ra nhiều cách khác nhau.
Có người khi giận gương mặt họ tái đi, có người tím ngắt đen
thui, nhưng đối với các cô khi giận, có lẽ vừa thẹn vừa tức
giận nên gò má của các cô đỏ hây hây. Ðiều nầy đã làm cho anh
chàng có lý do tiếp tục chọc phá:
-
-
Ðàn ông rộng miệng thì tài,
-
Ðàn bà rộng miệng điếc tai láng giềng.
-
Và chàng đã biết nàng chưa có gia đình, nhưng đã cố ý chọc cho
tức giận, nên chàng ta bồi thêm một liên hoàn cú:
-
-
Mèo lành ai nở cắt tai,
-
Gái kia chồng bỏ khéo tài chi em.
-
Người con trai thường thì rất là tâm lý. Sau khi chọc nàng
biết chắc chắn là nàng giận lắm, nên phải vuốt nhẹ một chút,
nếu cần thì cũng cho uống thêm vài muỗng nước đường thử coi
tình hình có thay đổi không. Chàng phân bua, nếu chúng mình mà
không chọc cãi thì khó mà làm quen:
-
-
Ðôi ta như đá với dao,
-
Năng liếc thì sắc năng chào thì quen.
-
Thấy chàng đã đổi cách điệu để có thể làm quen, nhưng nàng vẫn
muốn cho chàng biết: Người con gái nầy nếu có phải làm bạn thì
cũng phải tìm người đường hoàng đứng đắn, còn nếu có lấy chồng
thì cũng phải chọn trai trưởng nam trong gia đình giàu sang,
chứ không phải người bá lơ bá láp ngoài đường:
-
-
Mua cam thì chọn lấy cam,
-
Lấy chồng cũng chọn trưởng nam nhà giàu.
-
Lời nói nầy mới nghe dường như là phách lối làm cao, nhưng
tình hình trong hiện trường cho thấy đây là thái độ hòa hoãn,
là cơ hội ngàn vàng để cho chàng tấn công:
-
-
Giây tơ hồng không trồng mà mọc,
-
Em chưa chồng anh chọc anh thương.
-
Nàng chưa có chồng với làn môi xinh đẹp, miệng em cười duyên,
lời nói hữu tình, thì anh để ý anh thương:
-
-
Tóc em dài, em cài hoa lý,
-
Miệng em cười để ý anh thương.
-
Một khi đã để ý thương thì từ nụ cười ánh mắt, từ làn tóc chân
mày, những nét đẹp dịu dàng ấy đã ghi sâu trong lòng. Do đó mà
một thanh niên mới lớn không thể không rung động trước sắc đẹp
của người khác phái:
-
-
Chân mày vòng nguyệt có duyên,
-
Tóc mây gợn sóng đẹp duyên tơ hồng.
-
Vẻ đẹp lồng lộng của người con gái độ tuổi thanh xuân có đôi
khi không cần trang điểm chưng diện xa hoa, mà vẫn có những
nét đẹp hồn nhiên thánh thiện. Với vẻ đẹp dù cho ở cung vàng
cát tía, trong đồng nội hoang vu, hay bất kỳ nơi nào, vẻ đẹp
đó vẫn nổi bật với những sắc thái riêng biệt không vay mượn:
-
-
Trúc xinh trúc mọc đầu đình,
-
Em xinh em đứng một mình cũng xinh.
-
Một khi đã có lòng thương thì để ý từ tiếng nói nụ cười, ngay
cả như quần áo mặc, chiếc khăn đội đầu. Cứ thế mà các chàng
trai có đề tài để ca tụng, tán tỉnh các cô:
-
-
Miệng cười như thể hoa ngâu,
-
Cái khăn đội đầu như thể hoa sen.
-
Thấy nàng thờ ơ, chàng cứ ngỡ là nàng đã có người trong mộng,
và một nỗi buồn man mát từ đâu kéo về, Chàng hỏi:
-
-
Buồn trông chênh chếch sao mai,
-
Sao ơi sao hởi nhớ ai sao mờ,
-
Buồn trông con nhện giăng tơ,
-
Nhện ơi, nhện hởi nhện chờ mối ai.
-
II- Tình Yêu Chớm Nở:
-
Trong cuộc tình, thường khi gặp nhau là cảm mến từ đầu. Có
những trường hợp đặc biệt gặp nhau phải gây gỗ, cự nự, mắng
chưởi nhau rồi từ đó mới thân nhau. Có lẽ trường hợp nầy cũng
vậy. Thấy chàng thối chí có vẻ muốn rút lui, lúc bây giờ nàng
mới thổ lộ tâm sự thầm kín của mình:
-
-
Thương anh em chẳng nói ra,
-
Trong ruột thì héo ngoài da thì vàng.
-
Biết được nàng cũng có tình ý cùng chàng nên còn gì vui cho
bằng, và chàng đề nghị:
-
-
Tóc em đã chấm ngang vai,
-
Thì anh xin kết làm hai vợ chồng.
-
Nghe chàng tán tỉnh ca ngợi hết lòng không lẽ nàng thờ ơ sao
đành, và rồi một nhịp cầu tình cảm đã bắt, nàng đã cho chàng
biết với một thái độ hết sức khiêm nhường của nguời con gái có
gia giáo. Ai bảo con gái miền thôn dã việt nam là người quê
mùa dốt nát. Có thể dốt học nhưng lịch sự tự nhiên của người
con gái có thể làm cho người con trai thấy được cái thông
minh, và tài đảm đang của họ, nàng hỏi:
-
-
Thân em như đóa hoa rơi,
-
Phải chăng chàng thật là người yêu hoa.
-
Và rồi nàng cũng cho biết hiện tại chưa có đối tượng để nàng
chú ý, nhưng nếu anh có bản lãnh thì cứ thử coi:
-
-
Thân em như tấm lụa đào,
-
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.
-
Nghe nàng nói chưa có nơi để gởi gấm chuyện trăm năm, thì còn
gì vui hơn nên chàng cũng không khách sáo ngượng ngùng:
-
-
Em là cô gái chưa chồng ,
-
Anh chưa có vợ dốc lòng yêu nhau.
-
Ngày xưa trong thời phong kiến, thường thường hai gia đình
muốn làm thông gia với nhau họ phải coi có tương xứng, môn
đăng hộ đối hay không. Trước đây có lần nàng cũng đã nói, là
nàng phải lựa chọn trưởng nam con nhà giàu, vì thế mà chàng lo
ngại cho thân phận nghèo thiếu của mình. Không biết nói ra
thân thế của mình rồi thì sẽ ra sao, nhưng đã thương rồi thì
cũng phải thật lòng để nàng không phiền trách sau nầy:
-
-
Trần truồng như cuội cung trăng,
-
Biết rằng cha mẹ có bằng lòng không?
-
Những tự ty mặc cảm làm người ai cũng có. Có thể vì nghèo mà
chàng không cưới được nàng thì thật buồn, nhưng phải làm gì
bây giờ:
-
-
Ngắn tay với chẳng tới kèo,
-
Cha mẹ anh nghèo cưới chẳng được em.
-
Biết chàng tự ty mặc cảm cho hoàn cảnh gia đình nên mới có
những lời như vậy. Trong xã hội, thông thường người ta đòi
phải môn đăng hộ đối đó là một sự thật thiển nhiên. Nhưng đối
với những người con gái đảm đang và hiểu biết thì không cần
thiết lắm. Bởi vì họ thấy chỉ cần có bàn tay khối óc, cộng
thêm sự cần cù là có thể tạo dựng được gia đình, chứ không cần
của cải của cha mẹ, vì thế mà nàng đã ân cần bảo:
-
-
Anh về hỏi mẹ cùng thầy,
-
Cho anh làm rể bên nầy được không.
-
Nàng còn sợ chàng chưa thể tin lời nói của nàng, nên nàng cho
biết: Em đây đã sẳn sàng yêu anh, cho dù hoàn cảnh thế nào đi
nữa em cũng mở rộng cõi lòng đón chờ và thương anh tha thiết:
-
-
Chưa quen đi lại cho quen,
-
Tuy rằng đóng cửa mà then chưa gài.
-
Xa hơn nữa, nàng còn sợ những ngăn cách giữa chàng rể tương
lai và cha mẹ vợ có thể xảy ra, nên nàng đã trân trọng dặn dò
cách thức để làm quen với bố mẹ vợ:
-
-
Thường mưa thì giếng nước đầy,
-
Anh năng lui tới mẹ thầy em thương.
-
Dặn dò như thế chưa đủ, nàng còn đề nghị, sau khi cha mẹ em đã
để ý tới anh rồi thì anh cũng phải thường lui tới, bởi vì
không những đến cho cha mẹ vui mà em đây cũng nhớ và mong chờ
anh:
-
-
Ði đâu cũng ghé lại nhà,
-
Trước thăm phụ mẫu sau là thăm em.
-
Khi nàng đã thật tình thương mà dặn dò chỉ bảo những cách thức
lấy lòng cha mẹ thì còn gì cao quý hơn. Như thế thì dù cho có
xa nhau ngàn dặm, nhưng anh cũng sẽ bất chấp tất cả để gặp em:
-
-
Yêu nhau chẳng quản đường xa,
-
Ðá vàng đã quyết phong ba cũng liều.
-
Biết được, nàng coi thường vinh hoa phú quý để chấp nhận một
người con trai nghèo, là một điều cao quý khó thấy trong một
xã hội phong kiến. Như thế chàng càng trân quý tình nàng như
hương như hoa thơm ngạt ngào khắp đó đây:
-
-
Tình anh như nước dâng cao,
-
Tình em như tấm lụa đào tẩm hương.
-
Mặt biết mặt, lòng biết lòng, và rồi cả hai cũng đã mở cánh
cửa cuối cùng của tình yêu để cùng nhau nhen nhuốn ngọn lửa
lòng. Tình lúc nầy đẹp như mùa trăng tròn, và nồng ấm như bếp
than hồng vừa đốt cháy:
-
-
Ðôi ta như lửa mới nhen
-
Như trăng mới mọc như đèn mới khêu.
-
Khi đã cảm thông tấm lòng của nhau, thì tiếng nhạc lòng cũng
trổi dậy, và khoảng cách của không gian là một điều chướng
ngại cho câu chuyện tâm sự lúc đêm về, Vì thế mà nàng bảo:
-
-
Chiếu xanh trải xuống bên rèm
-
Anh ơi, xích lại cùng em kẻo buồn.
-
Tâm sự càng về khuya càng thâm trầm hơn, bí mật hơn, và lẽ dĩ
nhiên cũng rộn rã hơn, nên khoảng cách của hai người vì thế
cũng bắt đầu thay đổi theo tiếng nhạc của con tim:
-
-
Ðêm khuya sương xuống dần dần,
-
Sao hôm xích lại cho gần sao mai.
-
Khoảng cách tuy đã có nhiều thay đổi, nhưng vẫn còn có một sự
ngăn cách nào đó nên vẫn còn thấy xa dịu vợi. Thế là chàng
không còn đủ kiên nhẫn nhiều hơn nữa nên đề nghị:
-
-
Ðôi ta như nút với khuy,
-
Như kim với chỉ may đi cho rồi.
-
Từ những lúc bỡ ngở mới quen nhau, cho đến lúc hiểu nhau và
cho nhau tình thương nồng nàn, thì cả hai đều có cùng một quan
niệm là mãi mãi bên nhau như chim liền cánh, như cây liền
cành:
-
-
Trăm năm ai chớ quên ai,
-
Chỉ thêu nên gấm sắt mài nên kim.
-
Khi đã thương và đã có nghĩ đến chuyện tương lai, tạo dựng một
mái ấm gia đình thì chắc chắn phải nghĩ đến những trở ngại có
thể xảy ra. Theo quan niệm xưa con cái lập gia đình đều phải
tùy thuộc vào cha mẹ. Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó chớ không
dám cãi lệnh. Nhưng cứ như tình thế cho biết, không có một
mảnh lực nào có thể chia cách tình yêu của họ như đã quyết
định:
-
-
Ðôi ta bắt kén nhau rồi,
-
Ai vo chẳng sạch ai nhồi chẳng đi.
-
Từ lúc gặp nhau, câu chuyện tương đắc nên đã thương nhau từ độ
nào không ai để ý. Mới như khảy móng tay mà đã hết năm canh
rồi. Thời gian đã vô tình, con gà hàng xóm gáy sáng lại càng
vô tình hơn. Gáy làm chi trong lúc tình đang nồng nàn thắm
thiết, để cho hai kẻ thương nhau phải chia tay:
-
-
Trách con gà gáy vô tình,
-
Chưa vui sum họp đã đành chia phôi.
-
III- Tình Buồn.
-
Trong những giây phút êm ấm của tình yêu đang tuổi thanh xuân,
chắc chắn rất buồn khi phải chia tay. Lúc gần nhau chàng đọc
sách, nàng quay tơ. Những giây phút ôn nhu đó làm sao quên
đuợc, và rồi những hình ảnh đó luôn luôn đậm nét:
-
-
Ra về nhớ lắm em ơi,
-
Nhớ xa em kéo nhớ lời em thương.
-
Cuộc tình đang nồng nàn thấm thiết. Những giây phút yêu nhau
là những giây phút tuyệt vời nhất của hai con tim đang hòa
chung một nhịp sống. Thời giờ của họ là vàng ngọc, nên họ muốn
vĩnh viễn bên nhau. Thế mà chàng vội bỏ đi thì còn gì buồn
hơn:
-
-
Yêu nhau chưa ráo mồ hôi,
-
Chưa tan buổi chợ, đã rời nhau ra.
-
Yêu thương mà không gần nhau lâu, giữ nhau không được nên nàng
trách:
-
-
Chưa đi anh đã vội về,
-
Ðã đi đừng vội, vội về đừng đi.
-
Thương mà trách chớ không có ác ý, đã đến lúc không giữ được
người thương ở lại thì phải cho chàng về. Nhưng làm sao yên
tâm được, vì đường thì xa trời thì mưa như thác đổ, hình ảnh
con đường mòn dẫn vào thôn ngoằn ngoèo sỏi đá, những bờ ruộng
e ấp tình quê hương không xa lạ. Tuy nhiên, đường ướt, và trơn
trợt nguy hiểm biết bao:
-
- Chàng về thì thiếp xin đưa,
-
Lạy trời hãy nắng đừng mưa trơn đường.
-
Trong lúc tiễn đưa, nàng nhìn chàng lưu luyến. Trong ánh mắt
đã cho thấy: Nơi nầy có người con gái ngày ngày tựa cửa chờ
mong anh, anh hãy thường xuyên đến thăm viếng:
-
-
Ra về gởi bốn câu thơ,
-
Câu thương, câu nhớ, câu chờ, câu mong.
-
Người con gái khôn ngoan có khác. Nàng muốn chứng tỏ: em là
con gái nhà lành, nên cũng được rất nhiều người có địa vị
trong làng xã để ý, nhưng em đây không bằng lòng ai hết, chỉ
có một mình anh thôi, nên anh là người đàn ông phải biết điều,
phải thấy đó mà trân trọng mối tình của em:
-
-
Thân em như tấm lụa điều,
-
Ðã đông nơi chuộng lại nhiều người thương.
-
Ðể tránh những rạn nứt tình cảm giữa hai người do người đời
dèm pha, nàng dặn:
-
-
Ra về trúc dặn dò mai,
-
Dặn dò xin chớ nghe ai pha dèm.
-
Và rồi trăm nhớ ngàn thương thiếp gởi cho chàng:
-
-
Ai về đường nhớ hôm mai,
-
Gởi dăm điều nhớ, gởi vài điều thương.
-
Và một khi tâm sự buồn thì cảnh vật chung quanh cũng không
vui, đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ:
-
-
Chàng đi thiếp vẫn trông theo,
-
Trông nước nước chảy, trông bèo bèo trôi.
-
Nghe nàng nói chắc chắn là chàng hiểu. Một khi mà chỉ đã thêu
rồi thì khó tháo ra, sắt đã mài thành kim rồi là muốn nói đến
một sự cố gắng vượt bực không khi nào thay đổi. Ðể cho nàng
yên lòng chàng đã không ngần ngại tuyên thệ trước người đẹp:
-
-
Trăm năm ai chớ bỏ ai,
-
Chỉ thêu nên gấm sắt mài thành kim.
-
Muốn cho nàng vững tâm hơn, một lần nữa chàng khẳng định:
-
-
Ai mà nói dối cùng ai,
-
Thì trời sẽ đánh nát hai thân nầy.
-
Chàng ra về nàng đã không vui, tâm sự của chàng cũng như thế.
Từ khi chia cách nàng, trong dạ bồn chồn ngồi đứng không yên,
ngẩn ngơ ngơ ngẩn, như chim lạc đàn:
-
-
Nhớ ai con mắt lim dim,
-
Chân đi thất thểu như chim tha mồi,
-
Nhớ ai hết đứng lại ngồi,
-
Ngày đêm mơ tưởng vì người tình nhân.
-
Hoặc là:
-
-
Từ ngày anh gặp mặt nàng,
-
Lòng càng ngao ngán dạ càng ngẩn ngơ.
-
IV- Tình Nhớ.
-
Riêng về nàng, từ ngày xa cách, đêm từng đêm nhìn trời mưa mà
lòng dạ héo hắt, không ngủ thao thức nhớ đến anh, và cũng tự
hỏi, không biết bên ấy anh đang làm gì? Có buồn hay không:
-
-
Ðêm qua chớp bể mưa nguồn,
-
Hỏi người tri kỷ có buồn hay không?
-
Hình ảnh của người thương luôn luôn hiện hữu, ngay cả những
lúc ngoài đồng áng, hình dáng con người ấy vẫn cận kề:
-
-
Em ôm bó mạ xuống đồng,
-
Miệng ca tay cấy mà lòng nhớ ai.
-
Biết tâm sự cùng ai cho vơi đi nỗi nhớ niềm
thương, thôi thì khóc một mình cho vơi đi tâm sự:
-
-
Nhớ ai em những khóc thầm,
-
Hai hàng nước mắt dầm dầm như mưa.
-
Có những lúc ngồi một mình, nhìn ngọn đèn đêm mà lòng sầu nhớ
khôn nguôi:
-
-
Ðêm qua thắp chút sầu tư,
-
Tim lem cháy lụn, sầu tư một mình.
-
Có những lúc nàng cũng muốn trở thành chim có cánh để đi tìm
người thương:
-
-
Ước gì có cánh như chim,
-
Bay cao liệng thấp đi tìm người thương.
-
Mộng làm chim đã không thành sự thật, thì lại mong ước có
người đến xứ của anh để mà gởi thư:
-
-
Buồn tình ơi hởi buồn tình,
-
Ai qua bên ấy cho mình gởi thơ.
-
Nỗi nhớ niềm thương đã đầy ăm ắp, dù cho vắng tin chàng nhưng
nàng vẫn đợi chờ ngày sum họp, để cùng nhau xây dựng mái ấm
gia đình:
-
-
Sông dài cá lội biệt tăm,
-
Phải duyên phu phụ nghìn năm cũng chờ.
-
Nàng thương nhớ chàng thì như vậy, còn riêng chàng thì sao?
Tâm sự ai cũng vậy, người tình trẻ chưa cưới chắc chắn là nhớ
nhung nhiều. Lòng dạ không nguôi, ngay cả trong giấc chiêm bao
chàng cũng thấy hình dáng của người thương. Nhưng chiêm bao là
chiêm bao, sau cơn mê thì có thấy gì đâu:
-
-
Ðêm nằm tơ tưởng tưởng tơ,
-
Chiêm bao thấy bậu dậy rờ chiếu không.
-
Rồi đêm từng đêm cũng trằn trọc, không sao đặt
lưng xuống chiếu ngủ được, cứ mong sao có cơ hội để đến thăm
người thương:
-
-
Ðêm nằm lưng chẳng tới giường,
-
Mong sao có dịp anh thường gặp em.
-
Nhớ quá, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép
chàng đến thăm nàng, và chàng đã sống trong ảo giác, trong
mộng mơ. Giây phút mơ mộng nào chàng cũng đã thấy nàng đến:
-
-
Bóng trăng anh tưởng bóng đèn,
-
Bóng cây anh tưởng bóng thuyền em sang.
-
Hình ảnh của người thương đầy dẫy trong tâm tư. Nhớ những lúc
hoàng hôn xuống lạnh, những buổi chiều mây giăng giăng đầu
núi, những đêm về sương phủ đầu non, nhất là những đêm trăng
thanh bàng bạc dưới bóng dừa thơ mộng. Lúc đó chỉ một mình anh
nằm tưởng nhớ đến những thâm tình của cha mẹ. Công ơn cha mẹ
nặng trĩu khó đáp đền, đó là một sự thật. Nhưng tất cả những
nhớ nhung anh đều dành trọn hết cho em:
-
-
Ðêm nằm ở dưới bóng trăng,
-
Nhớ cha, nhớ mẹ, không bằng nhớ em.
-
Trong truyện Kiều cụ Nguyễn Du có nói: Sầu đong càng lắc càng
đầy, ba thu dồn lại một ngày dài ghê. Quả thật như vậy, tình
đã đậm nghĩa càng sâu, mỗi một phút xa nhau dài hơn thế kỷ.
Nhớ nàng mà ngày đêm mòn mỏi, nhớ nàng mà bỏ ngủ quên ăn:
-
-
Cơm ăn mỗi bửa mỗi lưng,
-
Nước uống cầm chừng để dạ thương em.
-
Ăn không được ngủ không yên, để cuối cùng cho thân hình tiều
tụy chỉ vì thương nhớ em quá độ:
-
-
Chim chuyền nhành ớt líu lo,
-
Thương ai nên nỗi ốm o gầy mòn.
-
Vì thương nhớ nàng mà làm thay đổi tất cả cuộc sống bình
thường. Những hành xử trong lúc nầy là hành xử của con người
thất tình:
-
- Chiều nay có kẻ thất tình,
-
Tựa mai mai ngã tựa đình đình xiêu.
-
Còn trầm trọng hơn nữa:
-
-
Nhớ ai con mắt lim dim,
-
Chân đi thất thểu như chim tha mồi,
-
Nhớ ai hết đứng lại ngồi,
-
Ngày đêm mơ tưởng một người tình nhân.
-
V- Kết Luận:
-
Cả hai nàng và chàng, khi xa nhau đều có cái khổ tương tư.
Vượt những thử thách chính bản thân, gia đình, và hoàn cảnh xã
hội, họ đã quyết định sống chung với nhau, và dìu nhau đi đến
những nơi tận thủy sơn cùng, cho dù cuộc sống ấy ra sao chuyện
đó không quan trọng, chỉ cần gần nhau là đủ:
-
-
Ði đâu cho thiếp đi cùng,
-
Ðói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp cam.
-
Cuộc sống dù có gian khổ, cũng phải phấn đấu để vượt qua chớ
không bỏ nhau:
-
-
Rủ nhau xuống biển mò cua,
-
Ðem về nấu với mơ chua trong rừng.
-
Em ơi chua ngọt đã từng,
-
Non xanh nước bạc ta đừng quên nhau.
-
Và nàng đã tình nguyện theo chàng, Chung sống cuộc sống đạm
bạc thiên nhiên đơn sơ nhưng hạnh phúc:
-
-
Lên non thiếp cũng leo trèo,
-
Tay vịn chân trèo hái trái nuôi nhau.
-
Nếu có phải hạnh phúc đơn sơ ấy cả hai cùng chấp nhận được,
thì cho dù nhà tranh vách lá, tương chao dưa muối cũng cảm
thấy đủ, chứ không cần phải ở nhà cao rộng, đẹp, ăn mặc sang
trọng. Nghĩa là chỉ cần một túp lều tranh mà hai quả tim vàng
cùng chung sống là đủ:
-
-
Phải duyên phải nợ cùng nhau,
-
Dẫu mà áo vải cơm rau cũng đành.
-
Trong cuộc sống đạm bạc cần nhất là có sự tin tưởng, thủy
chung với nhau. Cho nên nàng đã hỏi: Anh có bằng lòng thương
em suốt đời không, và chàng sẽ trả lời:
-
-
Dế kêu cho giải cơn sầu,
-
Mấy lời em dặn bạc đầu chưa quên.
-
Những lời em dặn là lời gì. Là thủy chung như
nhất, dù cho cảnh ngộ nào đi nữa, trước sau vẫn như vậy. Giống
như những ốc đảo đứng vững giữa ba đào ngoài bể khơi, và cũng
giống như sóng biển với ghềnh đá luôn luôn vang vọng những
tiếng thét gào không dứt. Những thứ nầy không thay đổi, hoặc
khó thay đổi, nhưng lòng anh không bao giờ thay đổi đối với
em:
-
-
Chừng nào cho sóng bỏ gành,
-
Cù lao bỏ biển, anh không đành bỏ em.
-
Nàng đã biết rõ ý của chàng rồi còn nàng thì sao. Có thủy
chung như nhất không? Khi chàng đã hỏi thì nàng phải thực tình
cho biết. Tâm lý người phụ nữ luôn luôn lúc nào cũng muốn cái
gì cũng là vật sở hữu của mình, ngay cả tình yêu hoặc người
thương cũng thế. Vì vậy mà đã cho biết bản tánh của nàng:
-
-
Ớt nào là ớt chẳng cay,
-
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng.
-
Hoặc là:
-
-
Vôi nào là vôi chẳng nồng,
-
Gái nào là gái có chồng không ghen.
-
Ðó là điều kiện duy nhất để bảo đảm được hạnh phúc gia đình,
Anh mà một lòng một dạ với em, thì em đây còn có niềm vui nào
hơn là niềm vui chung thủy với chồng:
-
-
Chừng nào muối ngọt chanh thanh,
-
Em đây mới dám bỏ anh lấy chồng.
-
Em sẽ không thay dạ đổi lòng, vì ngay từ đầu khi
mới gặp anh, em đã có lời thệ hải minh sơn, là cho dù vật đổi
sao dời, tấm lòng của em vẫn như lúc ban đầu khi mới gặp nhau:
-
- Bao giờ cạn lạch Ðồng Nai,
-
Nát chùa Thiên Mụ mới phai lời nguyền.
-
Nghe người bạn đường của mình nói thế, chắc chắn chàng sẽ mừng
lắm vì mình đã có được người vợ chung tình, và dĩ nhiên chàng
rất mực khen ngợi:
-
-
Chồng yêu cái tóc nên dài,
-
Cái duyên nên đẹp cái tài nên khôn.
-
Khi cả hai đã hiểu được lòng nhau, và ý thức được, nếu vì một
lý do nào đó mà xa nhau chắc chắn cả hai sẽ khổ. Ðời vốn dĩ đã
khổ nhiều, tất cả đều bắt nguồn từ sự đam mê tham ái của con
người. Cả hai đã có một thái độ quyết định:
-
-
Tay bốc nạm muối chấm gừng,
-
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau.
-
Không bỏ nhau vì cả hai sẽ khổ:
-
-
Chim xa bầy thương cây nhớ cội,
-
Người xa người tội lắm người ơi,
-
Chẳng thà không gặp thì thôi,
-
Gặp rồi mỗi đứa mỗi nơi thêm buồn.
-
Trong cuộc sống của cặp thanh niên nam nữ nầy có lẽ họ sẽ hạnh
phúc, vì tất cả những gì họ nói thì cũng đã nói cho nhau hết
rồi, phần còn lại là thời gian năm tháng để un đúc tình thần
đạo đức của họ để họ dạy dỗ con cái sau nầy. Trong những lúc
trà dư tửu hậu, trong những lúc đêm về, cùng nhau kể lại những
chuyện vui buồn thương nhớ trong đời và nàng đã hóm hỉnh chọc
ghẹo:
-
-
Bắt thang lên hái hoa vàng ,
-
Vì ai cho thiếp biết chàng từ đây.
|