Vu Lan & Tình Bạn
Diệp Lê
--o0o--
 
            Mỗi khi lễ Vu Lan về, tôi lại nhớ bạn Minh Hoài của tôi, bởi vì gần nó tôi mới thấy mình hạnh phúc vì có mẹ.
            Ngày ấy chúng tôi là những đứa học sinh High School cùng trang lứa.  Vì mới định cư ở Mỹ, nên chúng tôi rất nhớ nhà, và còn giữ những đức tính rất là Việt Nam. Hàng ngày chính vì bị lạc lõng giữa những học sinh Mỹ, nên chúng tôi càng quí mến và thân thiết nhau hơn. Ở trường chúng tôi thường đoàn kết lại thành một tiểu dân tộc, vì tình đồng hương đối với chúng tôi  bây giờ rất là qúy báu.
Những tháng ngày chung trường bên nhau, chúng tôi chia xẻ rất nhiều kỷ niệm và vui vẻ lắm. Hàng ngày, sau giờ học, bọn con trai chiều về đi làm thêm vì muốn tự do tiêu xài. Bọn nó nam nhi vì tự ái của phái mày râu không muốn xin tiền bố mẹ đó thôi, cứ như con gái chúng tôi hay về vòi vĩnh mẹ, ôm mẹ kể lể một hồi là đủ xài cả tuần rồi. Vì bố mẹ đặt nhiều hy vọng vào tương lai của tuổi trẻ chúng tôi, nên chúng tôi ngoan ngoản ăn học thì muốn gì có đó mà. Cứ mỗi cuối tuần, sau giờ học chúng tôi tụ tập lại moi tài sản của mình ra góp lại, và sau đó là những trò chơi dành cho ngày cuối tuần được bàn cải, tính toán rất là hấp dẫn. Thế đó, chúng tôi sống rất là thoải mái với tuổi đến trường vô tư, nhộn nhịp vì sau lưng đứa nào cũng có một bà mẹ nâng đỡ. Mẹ lo cơm nước, tài chánh và làm tất cả. Chúng tôi, ngoài việc bài vở ở trường ra, thường thì không từ chối bất cứ một cuộc vui nào.
            Cuộc đời học sinh của chúng tôi nên thơ lắm, chỉ có Minh Hoài là hơi khác biệt. Nó chẳng bao giờ tham gia vui chơi với chúng tôi, mặc dầu ở trường nó là nhân vật được chúng tôi thích tâm sự và làm bài vở chung nhất.
            Tôi nhớ lần đầu tiên gặp mặt nó, cả bọn chúng tôi đều mến đức tính vui tươi nhí nhảnh và ghen thầm với nét đẹp của nó. Sau lưng nó chúng tôi thường nói lén: Con nhỏ chắc tiểu thư và sống trong sung túc nên lúc nào cũng thấy nó vui vẻ, yêu đời... Hà phụ thêm:
            - Tụi bay không thấy hai bàn tay nó múp máp, nõn nà à, chắc là chẳng bao giờ phụ mẹ làm gì cả. 
            - Mày không thấy nó học giỏi à, dĩ nhiên là ăn không ngồi rồi rảnh rang mà.
            Chúng tôi đã lôi hết những cảnh sống nhàn ra để đàm tiếu Minh Hoài, vì không lẽ nói thẳng ra là mình ganh tỵ nó. Sau những tháng ngày quen biết, chúng tôi bắt đầu ngạc nhiên vì Minh Hoài rất ít khi đi chơi chung. Mỗi lần trời vào thu chúng tôi rủ nhau đi xem lá vàng. Chúng tôi sống theo cái tuổi lãng mạng của tuổi đến trường. Chúng tôi tâm sự với nhau về mùa thu, lá của mùa thu bao phủ khắp thành phố gợi lên những con đường đầy những màu sắc. Lá của mùa thu qui tụ muôn màu của thiên nhiên đẹp hơn tranh vẽ. Từ mùa thu, những chiếc lá vàng đã dệt nên biết bao lời thơ, bài nhạc lãng mạng. Những gì đẹp thường trôi qua rất mau như tuổi học trò, vậy cho nên chúng tôi phải tranh thủ để thưởng thức, không hề bỏ xót bất cứ một cuộc vui nào. Buổi sáng hôm đó, chúng tôi hẹn nhau ở góc đường bắt đầu xuất phát. Có tiếng hỏi Minh Hoài đâu ?
            - Nó không đi được vì phải đi làm homework.
            - Chà thiếu gì thời gian mà phải làm giờ này.
            - Nó hay vậy mà, đâu có gì lạ.
            Từ đó những lần đi chơi chúng tôi rất ít khi quan tâm tới sự có mặt của Minh Hoài lắm. Chắc tại nó không thích đi chơi. Tuy nhiên chúng tôi rất mến nó vì gần nó chúng tôi rất hài lòng và thoải mái:
            Có một hôm tôi hỏi Minh Hoài:
            - Sao Hoài không đi xuyên bang với tụi nó tuần này ?
            - Dung cũng không đi mà.
            Minh Hoài ít khi nói lý do tại sao nó từ chối lắm. Chưa trả lời mà nó đã hỏi ngược lại tôi rồi, nhưng tôi vui vẻ:
            - Dung ở nhà vì ngày đó là ngày birthday của mẹ, còn Hoài làm gì ?
            Không hiểu sao tôi lại thích tò mò đến gia đình Hoài, vì nó ít khi nhắc đến. Hơn nữa vì nó ít đi chơi chung, nên chúng tôi chẳng quan tâm nhiều.  Lần này tôi có ý định đến nhà nó chơi vì nó khéo tay, chắc tôi sẽ có nhiều cái hay để học hỏi. Nghe tôi hỏi Hoài nữa đùa nữa thật:
            - Dung hứa giúp thì mới nói à ?
            - Trời đất, người ta định nhờ Hoài giúp chưa kịp nói thì Hoài đã nhờ ngược lại rồi.
            - OK, có qua có lại, muốn tớ giúp chuyện gì ?
            - Nhờ Hoài phụ mình làm bữa tiệc birthday cho mẹ đó.
            Một thoáng xúc động trên khuôn mặt Hoài làm tôi ngạc nhiên, nhưng nó vui vẻ:
            - Làm birthday cho mẹ hả, nếu không biết Hoài vẫn xung phong phụ mà, nhưng mà cho you biết, bếp núp bánh trái là nghề của nàng mà, không tin à, để Hoài làm cho Dung một cái bánh sinh nhật thật đẹp tặng mẹ.
            - Ủa, Hoài biết làm cả bánh sinh nhật nữa hả ?
            Hoài nhí nhảnh:
            - Ðã nói là nghề của nàng mà.
            Tôi vô tình:
            - Chắc Mẹ Hoài khéo tay lắm nên chỉ dạy Hoài nhiều như vậỵ Hoài có làm bánh sinh nhật cho mẹ mỗi năm không ?
            - Hoài không có cái hạnh phúc đó. Ngày đó Hoài theo ba đi vượt biên, mẹ vì em nhỏ bị bệnh nên kẹt lại. Mấy năm rồi xa mẹ, buồn lắm.
            - Tôi thật sự bị một cú sốc khi nghe Hoài nói. Bao lâu nay, bởi vì chính mình có cuộc sống nhàn nhã nên chúng tôi đã hiểu lầm Hoài. Thật là xấu hổ, khi chúng tôi thường hay đem cảnh sống của mình ra để dèm pha Hoài mà không hề nghĩ rằng nó bất hạnh hơn chúng tôi.
            - Không sống gần mẹ tại sao Hoài giỏi vậy ?
            - Có gì đâu, vừa đi học, chiều đi làm giúp ba gởi tiền về cho mẹ nuôi em. Hoài thấy ba cực nhọc đi làm ngày đêm, chắc ba nhớ mẹ lắm nên Hoài ráng học hỏi, thay mẹ chăm sóc ba.
            Bổng dưng tôi và Hoài hai đứa cùng khóc. Những giọt nước mắt xúc động lăng dài, vừa lau nước mắt tôi và Hoài cùng cười:
            - Tụi mình con nít quá.
            Từ đó tôi mới biết, những giờ chúng tôi vui chơi Hoài phải tranh thủ học, những giờ chúng tôi vòi vĩnh mẹ thì Hoài cặm cụi đi làm trong nổi nhớ mẹ. Chúng tôi đứa nào cũng sống trong bình yên, nên không biết Hoài bị thiếu thốn tình thương và thiệt thòi nhiều. Hoài ơi, xin lỗi Hoài nhé!
            Giữ đúng lời hứa, Hoài đã giúp tôi làm bánh và trang bày một bửa tiệc sinh nhật thật đẹp mắt, làm mẹ ngạc nhiên không nói nên lời. Hôm nay tôi lại đến phụ Hoài làm bông hồng cúng dường lễ Vu Lan ở chùa, Hoài giải thích bông hồng là dành cho những ai còn mẹ và bông trắng là tượng trưng đã mất mẹ rồi. Trong lòng tôi vừa phục vừa thương Hoài. Hằng ngày nó vui vẻ và hoạt bát, nhưng nó vẫn mang một nỗi buồn nhớ mẹ thầm kín. Nó tâm sự với tôi, xa mẹ đó là một bất hạnh lớn nhất đời nó. Nó trưởng thành và đảm đang nhưng xa mẹ, nó đã mất đi tuổi thơ và niềm an ủi. Nó đã mất đi những tháng ngày đẹp nhất. Chỉ có mùa Vu Lan về là nó thấy vơi bớt đi sự bơ vơ, vì khi cài lên ngực một đóa hoa hồng đỏ, nó thực sự thấy hãnh diện vì còn có mẹ trong đời.
            Và từ đó chúng tôi tâm sự với Hoài nhiều hơn. Mỗi đứa chúng tôi đã chuyển sự xấu hổ trong lòng thành niềm cảm thông với Hoài. Năm cuối của trung học rồi, chúng tôi bắt chước Hoài, bớt đi chơi để dành thời gian đi làm. Ðồng lương lần đầu tiên kiếm về, ôi qúy báu làm sao, hảnh diện làm sao vì đó là những giọt mồ hôi thật sự sau giờ học, chúng tôi đem tấm chi phiếu lại khoe Hoài và hứa sẽ khao Hoài một bửa no nê ở nhà hàng. Hoài nhận lời và nhắc chúng tôi hãy mua quà tặng ba mẹ trước. Thế đấy, từ sự học tập, siêng năng đến hiếu thảo chúng tôi phải học từ Hoài.
            Một hôm Hoài gọi điện thoại hỏi tôi có chịu đi chùa không.
            - Chi dzậy ?
            - Thì cài bông hồng bửa mình làm đó. Vu Lan đến rồi. Sáng sớm chủ nhật, tôi và Hoài tha thướt trong tà áo dài đến chùa. Giữa đám người lễ Phật đông đảo, tôi đùa:
            - Chùa đẹp, em cũng đẹp phải không Hoài ?
            - Ngày lễ báo hiếu, ai có lòng hiếu thảo với mẹ cha đều đẹp hết.
            - Cha, cao siêu quá, không hiểu Hoài ơi.
            - Thì vào nghe pháp rồi sẽ hiểu.
            - Yes, Madam.
            Dù năm tháng trôi qua tôi cứ nhớ mãi lần cài hoa đỏ lễ Vu Lan đầu tiên đó với Hoài. Ðã bao lần tôi nghe biết bao bài thơ, câu nhạc ca ngợi về mẹ nhưng chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng khi cài lên ngực mình một đóa hoa hồng đỏ và nhìn lên những đôi mắt buồn của những người cài hoa trắng tôi mới thấm thía được sự thiêng liêng của tình mẹ. Tôi cảm thấy đời còn mẹ là còn ý nghĩa sống sinh tồn cao cả nhất. Tôi thật sự hãnh diện vì còn mẹ, yêu thương mẹ vô vàng. Tôi vô cùng may mắn giữa những đóa hoa trắng trên ngực của những người xung quanh. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi buồn của những dòng nước mắt lặng lẽ rơi của những người mất mẹ. Hoài tâm sự bên tai tôi:
            - Dung biết không, người ta thường nói: Trong vũ trụ có lắm kỳ quan, nhưng tuyệt hảo là trái tim người mẹ. Vu Lan là ngày để dành cho mẹ, nhưng mà công lao của cha sâu nặng đâu kém. Cha như một bức tường sừng sững một đời gồng gánh, âm thầm hy sinh cuộc đời để bảo bọc vợ con. Không có cha chúng ta cũng khó mà trưởng thành. Hoài hy vọng khi cài trên ngực mình dầu là bông hồng trắng hay đỏ, mỗi một người con đều dành một chút suy tư và niềm biết ơn về cha, người đã cùng mẹ chèo lái chúng ta đến bến bờ. 
            Tôi nhìn Hoài và thương nó vô vàng.
            Mùa Vu Lan năm đó cũng là mùa chúng tôi ra trường và chia tay mỗi đứa một nơi. Mỗi chúng tôi đã trưởng thành và đi theo tiếng gọi của ước mơ từ lâu mình ấp ủ. Chúng tôi đã chọn cho mình những trường đại học lớn và hăng hái hòa nhập vào cuộc sống mới. Chỉ có Hoài vì không có ai chăm sóc cho ba nên học ở trường nhà. Nó nhìn chúng tôi như những cánh chim bay xa mà không biết vui hay buồn. Ngày ra trường nó để lại cho chúng tôi những vần thơ từ giã bâng khuâng:
... Rồi từ đây cuộc sống sẽ ngỡ ngàng,
Từng đứa bạn chia nhau đi khác hướng
            Tuy ở đây không tiếng ve, mùa phượng
            Nhưng đồng hương tình bạn vẫn thân thương
            Nắng chưa tan, hè khép vội cỗng trường
            Khi tìm lại tuổi thơ là kỷ niệm ...
            Và từ đó, thời gian trôi nhanh quá, tôi bận bịu với bài vở ở trường, lâu lâu mới gặp Hoài một lần rồi chia tay trong vội vã. Tuy vậy, trong lòng tôi, Hoài là một đứa bạn tôi mến yêu nhất. Nó đã cho tôi hiểu, khi tôi còn bên mẹ là tôi còn cả một bầu trời thanh bình, thân thương để vươn tới thành công trong cuộc sống.
            Ðã lâu lắm rồi, giờ đây một mùa Vu Lan nữa lại về, tôi hãnh diện cài lên ngực mình một đóa hoa hồng đỏ thắm tình mẫu tử và không quên tự hỏi bây giờ Hoài ở đâu. Lạy đức Phật Thích Ca, xin Ngài hãy phù hộ cho Hoài sớm được đoàn tụ cùng mẹ, để những mùa Vu Lan về, Hoài cài hoa đỏ mà không thấy chạnh lòng.
-- o0o --