GẶP NHAU NGÀY VU LAN
Diệu Hóa
--o0o--
 
 
            Ngày Ðại Lễ Phật Ðản đã trôi qua, trôi qua thật đẹp...
            Ngày Ðại Lễ Phật Ðản vừa rồi kết thúc thật mỹ mãn.
            Từ thức ăn, nước uống ngăn nắp, gọn gàng, đến an ninh trật tự đều được đoàn Phật Tử Viên Giác họp bàn, xắp xếp rất chặt chẽ. Tuy Phật Tử về dự lễ đông hơn dự tính, nhưng dưới sự lãnh đạo tay nghề của đoàn trưởng Chánh Luân thì đâu ra đó nên các bác trong chùa khen đoàn Phật Tử do Luân dẫn đầu không ngớt.
            Sau ngày ấy đến nay, trong đoàn ai cũng vui vẽ, và hăng hái hơn... Chỉ riêng Phượng, cô phó đoàn thì hơi khổ tâm... Vì sau lần trình diễn đó, ai cũng khen nàng là tài sắc vẹn toàn. Nàng đạo diễn những màng múa rất là độc đáo, để lại ấn tượng cho người xem. Và tên nàng được lên từ đó. Thậm chí đôi khi vui quá, các anh em đoàn sinh lại bảo, hay là Phượng về Hollywood thử tài không khéo được Paris by Night hay Asia hoặc Hollywood Night tuyển chọn thì có cơ hội bay cao. Mọi người càng khen bao nhiêu, thì Phượng càng tò mò và mắc cỡ bấy nhiêu. Trong lòng nàng bây giờ ngỗn ngang bao nhiêu là thắc mắc. Tại sao Chánh Luân lại giỏi và nhiều tài như vậy? Ở đâu mà anh giúp nàng những kiểu múa thật đẹp, đẹp như mơ? Chánh Luân có bao giờ xem múa hoặc tham gia văn nghệ đâu! Theo nàng, và mọi người xung quanh được biết là trước đây 2 năm, Chánh Luân đâu có thích về chùa. Một chàng trai chỉ biết thích thể thao và dùi mài sách vở, ở đâu mà có nhiều kinh nghiệm lãnh đạo lẫn nghệ thuật vậy? Chàng học lu bù kia mà. Không lẽ chàng đã sinh hoạt đoàn trong mấy tháng hè!
            Không! không thể nào, những mùa hè trước khi sắp ra trường, chàng phải đi thực tập ở xa thì làm gì có thời gian chứ! Ngay cả gọi phone về thăm mẹ vào weekend mà chàng còn chẳng rảnh nữa kia mà! Phượng đã âm thầm điều tra rất kỹ, những tin tức lấy được từ chính mẹ của chàng bộc lộ thì không thể nào sai được. Phượng rất thông minh, nàng đi từ giả thuyết này đến giả thuyết nọ, bởi vì trong mắt nàng, Chánh Luân càng lúc càng mới lạ và nàng cần khám phá hải đảo tiềm năng này. 
            Nàng biết, chàng chưa bao giờ để ý đến ai cả. Chàng rất hiền từ, thông minh. Chàng rất có trách nhiệm, hay làm việc đến quên mình vì đoàn thể.  Ðặc biệt là chàng rất bình thản, vô tư khi nhận được ánh mắt rất trìu mến của Phượng. 
            Ðôi khi Phượng giận dỗi vô cớ, làm cho Luân ngạc nhiên. Anh tinh ý nhận ra ngay:
            - Bộ Phượng giận anh hả?
            - Không, đâu có... Phượng nói vội mà trong lòng muốn hét lên cho hả gan, anh vô tình hay là cố ý không biết tình ý của Phượng hả? biết bao nhiêu người mất ăn mất ngủ vì em, anh thật khờ!
Nhưng rồi Phượng nhìn khuôn mặt khôi ngô của Luân, nàng quên ngay, lại cười. Những lúc ấy, Luân hay nhắc nhỏ Phượng:
            - Con gái việc nhà, việc chùa đôi khi cực lắm đấy, nếu Phượng mệt thì về nhà nghỉ đi, đừng ráng quá, bệnh đấy.
Trời ơi, những lời lẽ êm đềm vậy mà chàng cũng nói ra được, còn lời yêu em anh để đâu hả? Thôi được ta để dành thời gian tìm hiểu thêm về anh ta vậy. Phượng vui vẽ lại sau khi tự an ủi mình.
            Hôm rồi, Phượng lại ghé qua thăm mẹ Luân, nhân tiện hỏi thêm lần nữa, xem tại sao Luân lại có khiếu múa như vậy? Mẹ anh hơi ngạc nhiên nhưng bà liền xua tay bảo:
            - Thì chắc vô tình thôi, nó chỉ đại đấy mà, chứ nó mà biết múa hát gì đâu. Từ nhỏ tới lớn nó chỉ biết trái banh, trái cầu là giỏi thôi.
            Phượng cũng đồng ý nhưng mà linh tính con gái cho nàng biết, không phải Luân vô tình một cách đơn giản như vậy đâu. Phượng múa hát từ nhỏ, nàng rất rành về nhiều thể loại múa. Múa quạt, múa lụa, múa cây...nhạc đạo, nhạc đờI, nàng kinh nghiệm qua, thế mà chưa bao giờ Phượng cảm nhận hết được sức sống và nhập tâm như vậy. Trong lòng nàng, Luân có thể giỏi về giáo lý, kiến thức Phật Pháp vì chàng siêng năng tìm hiểu trau dồi cho bản thân. Ðiều đó không có gì lạ. Chàng giỏi về lãnh đạo, có thể chàng là một người đàn ông xốc vát thì lãnh đạo dễ dàng thôi. Còn về múa, tại sao anh chưa bao giờ múa mà rành rẽ từ kiểu đồ mặc, màu sắc và ý nghĩa như vậy.  Thật là chịu thua!
            Còn riêng Luân, khi chỉ Phượng xong bài múa, anh càng nhớ Hằng nhiều hơn. Tiếng hát của Hằng năm xưa, hình ảnh đó vẫn còn in đậm trong lòng anh. Ðôi khi anh quên, gọi lộn tên Hằng nhưng mà ai cũng biết thì Thanh Hằng trong đoàn hay chọc phá anh Luân nên nhiều khi Luân kêu lộn tên đâu có gì là lạ. May phước, nhờ vậy mà Phượng không bao giờ điều tra ra.
            Hình ảnh Hằng đẹp quá, nên nó cứ âm ỷ trong anh theo năm tháng.  Nó như những con sóng ngầm đang cuồn cuộn dưới mặt nước bình yên.  Anh chưa bao giờ thổ lộ chuyện ấy với mẹ cả. Riêng về mẹ, hết nhắc anh học hành, bây giờ mẹ lại nhắc anh lấy vợ, cho mẹ được yên tâm. Khi nghe mẹ nhắc chuyện lập gia đình, Anh chỉ biết mĩm cườI mà không nói. Ðúng thật, bà mẹ nào, bao giờ cũng coi những đứa con của mình rất còn bé bỏng, cần phải được chăm lo, trong khi anh ra đời, chững chạc và còn hướng dẫn cả mấy chục anh em đoàn sinh. Luân nhủ thầm, đừng bao giờ nói với mẹ về Hằng cả, có đầu mối anh lập tức bị tra khảo ngày đêm, cuộc sống của anh sẽ bị đảo lộn hết ngay. Luân lại lẩm bẩm có duyên thì sẽ gặp mà.
            Tuần rồi, Luân đưa đoàn đi picnic vì sắp tới còn có rất nhiều chương trình phải làm. Anh tranh thủ cho anh em đoàn sinh giải trí, vui chơi để tinh thần thêm hăng hái. Và bắt đầu trồng bông quanh chùa, vì bây giờ mùa nắng đã lên. Trồng bông quanh chùa cho đẹp cảnh, đẹp mình, đó lá lờI quý thầy cô thường dạy. Hôm rồi mấy bác có bàn với anh, chùa chuẩn bị xây cất Quan Âm lộ thiên trước khi Vu Lan đến. Anh em trong đoàn lại chia nhau khai quang, dọn dẹp xung quanh.
            Phượng và mấy đoàn sinh nữ lo trồng bông, các đoàn sinh nam thì khuân vác, ủi đất. Ngôi chùa nhỏ thân yêu, luôn luôn có tiếng cười đùa hân hoan sức sống. 
            Hôm nay cũng như mọi ngày, sau giờ họp đoàn, trau giồi giáo lý, mọi người bắt đầu trở lại với công việc được giao. Phượng và Hà phải đi mua thêm bông. Theo Phượng chọn hoa một hồi, Hà ngạc nhiên hỏi:
            - Sao hôm nay chị Phượng mua toàn hoa đồng tiền với cành dương không vậy?
            - Anh Luân nói, bông đồng tiền không lá không cành mà vẫn đẹp kiêu sa, mang đầy đức tính tự vương tự lập. Còn cành dương mỏnh manh, mềm mại cho nên gió lay chiều nào thì ngã theo chiều ấy, không bao giờ ngã gảy. Cành dương đẹp như ý nguyện độ đời của đức Quan Thế Âm Bồ Tát. Ðức Quan Thế Âm Bồ Tát luôn luôn tùy cơ duyên mà thị hiện độ đời với tấm lòng từ bi vô bờ bến...
            Nghe Phượng nói, Hà cười:
            - Anh Luân ngay cả chuyện hoa mà cũng biết rành thế à?
            Phượng xén lờI Hà nói:
- Không những là hoa thôi, mà còn rành cả múa hát nữa.. nhưng nàng kịp dừng lại. Hà nói tiếp:
            - Hôm rồi đi picnic, tụi mình chạy xuống nước đùa vui vậy mà bổng dưng anh Luân thật buồn, ảnh ngồi nhìn những đợt sóng rồi suy tư cả buổi, trông giống như bị thất tình vậy.
            Cũng may là tới lượt hai người tính tiền nên câu chuyện cắt ngang.
            Rồi sau mấy tuần khai quang xây dựng, vào một ngày nắng đẹp, công trình Quan Âm Lộ Thiên được hoàn tất. Ðức mẹ Quan Thế Âm lộ thiên cuối cùng đã đứng lồng lộng giữa một vườn hoa muôn màu sắc, xung quanh là những tiếng vi vu của những hàng cây xanh nghiêng mình trong gió. 
Bầu trời quang đãng càng tô thêm nét đẹp thanh thiên, huyền bí của đức Quán Thế Âm. Mọi người ai cũng vui vẽ phấn khởi nhìn ngắm thành quả của mình:
            - Ðức mẹ Quan Thế Âm, niềm tin của bao nhiêu người đang bị chìm trong bể khổ trầm luân. Chúng ta hãy nhìn mẹ, hãy qùi dưới chân mẹ, sẽ thấy lòng bình yên và cuộc đời sẽ tan đi bao phiền não. Hãy niệm danh hiệu của mẹ để chúng ta được giải thoát khỏi hiểm nguy và để được thấy mình may mắn còn duyên làm người con Phật.
            Luân đứng trầm lặng và nguyện thầm:
- Nếu đức Mẹ linh thiên, nếu chúng con thật sự còn có duyên cầu xin Mẹ hãy cho chúng con sớm có ngày gặp lại và nên đôi mẹ nhé!
            Bác hột trưởng vỗ vai cắt đứt dòng suy nghĩ của Luân:
            - Cháu Luân hả, thôi đừng ngắm nữa vào đây bác có chuyện bàn với cháu.
            Anh theo bác vào trong, bác Thanh Tâm chậm rãi nói tiếp:
            - Hôm rồi ngày Phật Ðản, có vài Phật Tử ở xa đến dự lễ, bây giờ họ ngõ ý mời đoàn mình qua đó giúp dùm mấy bài múa nhân dịp lễ Vu Lan.  Bác chưa có dám hứa, vì phải chờ hỏi thăm ý kiến của mấy con. Nhưng mà Bác nghĩ đây là một cơ hội tốt để cho mấy em đi xa học hỏi. Hơn nữa đoàn Phật Tử bên đó cũng đông và mạnh lắm. Họ mới xây lại chánh điện, nhân mùa Vu Lan này họ làm lễ khánh thành luôn. Hôm đó qúi Thầy và mấy bác ở đây cũng qua bên đó. Con bàn với mấy em rồi cho bác hay.
            Luân lái xe về nhà, anh đã thấm mệt. Trong mấy tuần qua bận rộn quá. Thôi được rồi, tuần tới anh sẽ họp và hỏi ý kiến chung. Sau đó anh sẽ cho các anh em nghỉ sinh hoạt vào tuần tới để dành thời gian với gia đình. Mấy nàng có thời gian đi shopping. Phái nữ mà, làm gì thì làm chứ không diện, không son phấn thì sẻ mất tự tin ngay. Còn phần phái nam thì cũng cần mua sắm, hoặc cần chút thời gian chăm chút đến người yêu chớ. Anh lại nghĩ đến anh, khi nào mình mới gặp lại Hằng đây. Anh nghĩ có thể Hằng đang tiếp tục sinh hoạt tại một ngôi chùa nào đó, nhưng mà phải tùy theo có duyên phận hay không. Nhưng mà chuyến đi này dĩ nhiên là không gặp được Hằng rồi, vì Hằng giỏi như thế thì khi nào mới mượn đoàn của anh đến giúp chứ?
            Sau khi bàn bạc về chuyến đi, ai nấy đều phấn khởi, đi xa mà ai không ham chứ! Nhìn anh em đoàn sinh vui vẽ như sáo mà Luân đâm lo ngang.  Mấy chục mạng người trong tầm quản lý của anh làm sao đảm bảo được sự an toàn đây! Cũng may là có qúi Thầy và mấy bác, nên Luân cũng an tâm phần nào. Luân phát mỗi người một tờ đơn để về xin phép cha mẹ và nếu phụ huynh đồng ý thì ký tên vào. Anh xếp đặt mỗi chiếc xe mang theo một cái phone cầm tay để tiện liên lạc. Anh căn dặn kỹ từng đoàn sinh phải đặc trách nhiệm lên hàng đầu, và khi xa nhà phải tuyệt đối tuân theo kỷ luật. Khi đến nơi rồI, không được tùy tiện đi đây đó tách rời đoàn thể. Anh hứa sẽ dành thời gian cho các em đi chơi và tham quan sau khi xong nhiệm vụ.
            Sau khi nhắc nhở xong, Luân lại đi kiểm tra xe cộ vì ngày mai phải lên đường. Luân vừa quay lưng, mấy nàng bảo nhau chưa bao giờ anh Luân nghiêm khắc như vậy cả.
            Hôm ấy đến khuya Luân mới đi ngủ. Anh vừa nằm xuống là vào mộng ngay sau một ngày mệt nhọc. Anh mơ thấy một vị Bồ Tát hiện ra, đứng trên một con rồng và bảo anh: Bây giờ đã đến lúc gặp lại duyên xưa, con hãy theo ta...Rồi anh thấy Bồ Tát đưa anh đi đến một ngôi chùa rất khang trang. Anh chưa kịp nói câu nào thì Bồ Tát đã biến mất. Anh ú ớ, choàng tỉnh và ngồi bật dậy, trái tim còn đập thình thịch liên hồi. Sau vài phút định thần, thì ra đó chỉ làm một giấc mơ. Mơ thấy Bồ Tát dĩ nhiên là vui rồi. Anh tự cười mình, có lẽ anh quá tin tưởng vào Phật Pháp và có lẽ quá mong Hằng nên mơ thế thôi. Ðồng hồ đã chỉ 1:00 giờ đêm. Anh lại dậy sữa soạn lên đường.  Theo kế hoạch thì mọi người sẽ xuất phát vào lúc 3:00 giờ sáng vì ban đêm trời mát, giao thông cũng trôi chảy hơn. Và giờ ấy những đoàn sinh đi làm ca nhì có thể về chuẩn bị cho chuyến đi mà không phải mất một ngày nghĩ.  Sau 12 tiếng đồng hồ lái xe, đoàn sẽ đến nơi trước 3 tiếng làm lễ.
            Lịch trình trôi chảy, nhưng khi đến nơi là chương trình văn nghệ cũng đã bắt đầu. Hỏi ra, anh mới biết là có sự hiểu lầm về giờ giấc, vì hai tiểu bang cách nhau hai múi giờ chênh lệch. Cũng may chưa trễ, anh bảo Phượng đưa các đoàn sinh vào trong sửa soạn, anh sẽ đi kiếm nước cho giải khát.
            Bây giờ anh mới để ý đến xung quanh. Mọi người về chùa thật đông.  Ðúng là một ngôi chùa vừa mới lại vừa đẹp. Vì đã đến trễ anh không muốn làm phiền, nên tự đi xuống basement coi có gì cho mấy anh em đoàn sinh giải khát không. Ai cũng mê văn nghệ, nên chỉ còn vài ba bà cụ ngồi làm công qủa. Nghe anh hỏi nước, bác hai vồn vã chỉ anh một thùng nước pha sẳn. Anh loay hoay kiếm đồ sớt ra vì thùng nước bự quá.
            Rồi như để tiếp tục câu chuyện dỡ dang, bà cụ quay về vấn đề con cháu:
            - Con gái con trai gì rồi cũng vậy hết. Qua đây có cặp có đôi rồi, nên mấy bà già mình mới ngồi đây làm bạn chớ.
            Luân bị bất đắc dĩ nên phải nghe câu chuyện của các cụ. Ðang bận bịu, nhưng nghe dọng nói hiền lành của ai đó nên quay lại. Dì Oanh thấy Luân nhìn, bà mĩm cười hỏi:
            - Bộ tui nói không phải sao cậu? Hể có duyên có nợ thì con cháu lập gia thất chớ mình đâu cản được. Như con cháu gái tôi đó, ba mẹ nó muốn nó lấy chồng có được đâu. Nó học hành ra trường, đi làm cả năm rồi, bao nhiêu người say mê xin cướI, nó lắc đầu lia lịa. Má nó la, nó bảo không có duyên phận thì thôi. Má nó bảo tôi, nó từng ấy tuổi rồi mà không lập gia đình, không chừng vài năm nữa sẽ ế mất.
            Ðang nghe câu chuyện lòng của các bác, Luân chợt nghe một tiếng hát ở đâu vang đến thật thân quen, ..lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào...lặng lội cheo leo, nuôi con đến ngày lớn khôn.... Luân vội vàng đi lên và tiến về phía sân khấu. Anh lên tới nơi thì tiếng hát vừa dứt. Cô ca sĩ đó đã chào mọi người rồi đi xuống. Anh thoáng thấy cô gái ấy đi xuống basement.  Anh hỏi thăm thì mới biết còn hai màng hoạt cảnh nửa mới đến tiết mục của đoàn anh. Anh lại đi xuống để bưng bình nước lên. Anh vừa bước xuống đã nghe tiếng cô gái:
            - Dì Oanh à, một hồi con chở dì về trước nha, rồi con phải quay lại họp đoàn. Dì nói dùm vớI mẹ, hôm nay con ở lại chùa thu dọn tí việc, nên về trễ.
            Nói xong, cô gái bước lên và đụng đầu anh ngay cửa chính. Cả hai tròn mắt nhìn nhau. Luân sững người. Anh muốn ôm chầm lấy Hằng nhưng anh chỉ biết đứng như một pho tượng. Hằng đó, Hằng hiện ra trước mắt anh thật bất ngờ. Người con gái ấy bao năm anh ấp ủ, bây giờ đang hiển hiện trước mắt anh đây. Anh vuốt mặt, rõ ràng là sự thật, rõ ràng không phải là mơ mà.  Mồ hôi túa ra trên khuôn mặt khôi ngô dày dặn vì buị đường của anh. Hằng cũng xúc động không kém. Nàng lắp bắp mãi mới thành tiếng:
            - Có phải anh Luân không?
            Cả hai cùng một lúc liếc về bàn tay của đối phương, và cả hai cùng hiểu. Bên trong trái tim đang muốn nổ tung, là một sự kìm hãm niềm xúc động trong lòng. Ðã lâu không gặp, có khi kẻ có vợ người có chồng rồi cũng nên. Tuy là nhớ thương đấy, nhưng phải liếc thử chàng và nàng đã có ai bị ràng buộc gia duyên chưa? Nếu rồi thì ta sẽ âm thầm một mối tình câm vậy.  Cả hai ánh mắt đều vui lên. Luân thở phào. Cũng may là mọi người đều bận và không ai thấy được cái cảnh hội ngộ này. Mãi một hồI lâu Luân mới hỏi được một câu:
            - Hằng khỏe không, sao dạo này ốm vậy?
            Hằng vẫn nhí nhãnh như ngày nào:
            - Thì anh cũng vậy thôi, bây giờ nhìn anh dày dạn và phong sương quá... bây giờ nàng mới để ý chiếc áo đoàn trên người Luân:
            - Bộ anh theo đoàn tự dạo ấy?
            Luân ngoan ngoãn gật đầu, và hỏi:
            - Em bây giờ vẫn độc thân?
Anh hỏi một câu thật là ngớ ngẫn nhưng lại làm cho Hằng rất vui.  Thấy Hằng cười, Luân lúng túng:
- Xin lỗi Hằng, anh tò mò quá....
Lâu lắm rồi, bây giờ anh lại thấy được nụ cười ấy. Nụ cười đầy thân yêu và gần gũi. Anh thèm nghe tiếng nói ấy, anh thèm nhìn ánh mắt ấy. Tất cả bao năm anh đợi chờ là đây. Trong đầu anh, giấc mơ hôm qua lại hiện về. Anh chợt cảm nhận ra một sự hiển linh nào đó. Thấy anh đứng thừ người, Hằng vui vẽ:
            - Lâu rồi không gặp thì hỏi thăm thôi, Hằng vẫn độc thân, chưa kiếm được người hữu duyên, còn anh?
            - Anh chờ Hằng, chờ trọn đời. Bao lâu anh cũng chờ, không cần biết, em có chồng hay chưa. Bởi vì từ khi xa em rồi, anh sống bằng hình ảnh của em. Anh không thể nào yêu thương ai khác được...Luân nói gấp, nói vội vì anh sợ dừng lại rồi anh sẽ không đủ can đảm nữa. Chúng ta là những người con Phật, anh và em đều cùng chí hướng, xây dựng một gia đình trên căn bản của sự hiểu biết về Phật Pháp. Mình hãy đi bên nhau xây dựng một hạnh phúc riêng. Sau đó, chúng ta hãy tiếp tục mở mang và khai phá mảnh vườn tâm thức để gieo trồng hạt quả bồ đề Hằng nhé!
            Hằng nhìn Luân, trong đôi mắt ấy sáng lên, vớI bao nhiêu niềm tin yêu và cương quyết. Giọng nói anh thật ấm. Khuôn mặt ấy, bóng hình ấy đã chiếm trọn trái tim Hằng từ đêm đầu nghe Luân hát. Và còn gì hạnh phúc bằng khi nghe Luân nói ra những điều sâu kín trong lòng anh từ bấy lâu nay.  Bao nhiêu khát khao mong đợi trong lòng, đã đến lúc vỡ bờ tuôn chảy.
            Sau cơn xúc động Hằng tâm sự:
            - Bao lâu nay, Hằng chỉ mơ ước được gặp một người hiểu và yêu đạo Phật một cách thật sự. Vì luân lý của nhà Phật rất là gần gũi nhưng rất cao sâu. Nếu những ai hiểu thấu được chân tâm mình rồi thì cuộc đời họ sẽ thanh tịnh, trong suốt như pha lê tinh khiết, và người ấy sẻ được sống hạnh phúc hoàn toàn. Hằng thương từng lời kinh, tiếng mõ. Hằng thích được lạy Phật mỗi ngày. Hằng luôn luôn cảm ơn trời đất đã cho Hằng kiếp này có duyên được làm người con Phật. Và hôm nay, nhờ chúng ta tiếp tục đi trên con đường chân lý đó mà chúng ta gặp lại nhau. Ðúng là có duyên sẽ gặp phải không anh? Hằng không mơ ước gì hơn là dầu lập gia đình hay không, Hằng vẫn có cơ hội để chung thủy với ngôi chùa, đó là thế giới thân yêu của Hằng đó.
            Nghe Hằng nói, Luân càng thương nàng hơn, bên nàng bao giờ anh cũng nhận được một tâm hồn thánh thiện. Luân chợt nhớ ra bốn câu thơ anh đã được đọc ở đâu:
- Trời nắng sớm mưa vẫn còn lây lất,
Ðường phố nghiêng trong mắt kiếng âm thầm
            Sầu thế kỷ em qùy trong điện Phật
            Ta ngồi nghe vũ trụ vọng huyền âm.
Nghe Luân đọc, Hằng không khỏi ngạc nhiên:
            - Bốn câu quán này nghe thật cao siêu, phi phàm. Chứng tỏ hai năm qua anh không ngừng học hỏi Phật Pháp.
            Luân bây giờ mới lấy lại tự nhiên. Anh đã tìm lại cảm giác thân thiết Hằng như ngày nào, nên hóm hỉnh:
            - Thì anh biết, chỉ tiếp tục đi theo con đường đạo này thì mới mong có ngày gặp em. Và cuối cùng anh đã thắng. Giây phút này đây đã chứng minh được điều đó. Bây giờ gặp em rồi, niềm tin trong anh càng mãnh liệt hơn, anh nguyện một đời này sẽ cùng người bạn đời của anh tiếp tục tu học, để được bến bờ giải thoát. Thưa cô nương: Yết đế, yết đế, ba la yết đế, ba la yết đế bồ đề tát bà ha...Sao đây, cô chịu về làm dâu mẹ anh không? Nhưng mà nói gần nói xa thì trong đôi mắt đó bộc lộ ra hết rồi. Hai năm nay có người chờ đợi tôi đó...!
            Hằng lườm anh:
            - Thông minh quá không tốt đâu nha.
            - Ơ, người ta hiểu đạo càng nhiều thì tâm hồn càng thanh tịnh trong sáng ra, điều gì cũng thấu suốt đó mà. Chính em vừa nói xong đó.
            Hằng cười, ánh mắt thật tin yêu:
            - Thì làm người con Phật, bao giờ cũng từ bi. Người ta lặng lội đường xa đến đây để ngõ lờI, nở nào mình độc ác chối từ...
            Luân cười sung sướng:
            - Hôm nay là ngày Vu Lan, lời chấp nhận của em là một món quà vô giá cho anh dâng lên mẹ đó. Cưới được em, là anh đả trả hiếu cho mẹ rất nhiều rồi.
            Luân chợt nhớ ra điều gì nên hỏi:
            - Anh không ngờ là gặp em ở đây, vì em múa hát hay như vậy đời nào lại nhờ đến đoàn anh giúp. Thật là múa rìu qua mắt thợ mà.
            Hằng lại cười:
            - Dạo này xây chùa mới, em chủ trương vào việc gây qủy nhiều hơn là múa hát anh ạ! Tụi em, mùa hè thì đi cắt cỏ, rửa xe hoặc hái trái cây, mùa đông thì đi bán cây Noen, cào tuyết... Chi phí cho một ngôi chùa rất là tốn kém, nên đoàn chúng em ráng phụ giúp một phần. Hơn nữa, nhân mùa này, nhờ các đoàn thể từ các tiểu bang khác về, như vậy các bạn đoàn sinh mới có cơ hội học hỏi Phật Pháp, để nối vòng tay lớn chớ. Và nhờ thế thì mình mới có cơ hội tìm lại cố nhân...hì hì hì
            Luân không thể nào ngờ được Hằng bao giờ cũng sắc bén như thế. Mà cái chiêu này thì chỉ có Hằng mới đủ nội công thâm hậu bày ra thôi. Người con gái này luôn luôn cho anh một sự nể phục. Ðúng là Giáng Hằng, tâm hồn nàng lúc nào cũng sáng như trăng. Lúc nào nàng cũng thực tế, xoay sở một cách uyển chuyển trong mọi hoàn cảnh. Người con gái đứng trước mặt anh đó, mảnh mai tài sắc không thể nào tả hết. Anh buột miệng nói:
            - Ðúng là con gái...!
            Hằng nghe anh nói lẩm bẩm nên hỏi:
            - Anh nói gì vậy?
            - Ồ không, anh nói em giỏi vậy mai mốt cưới em về rồi anh khỏi sợ nghèo đói. Sau Vu Lan này anh đưa mẹ qua nhà đó nha. Không thể chậm trể được, bây giờ anh không lấy vợ thì chờ đến khi nào?
-- o0o --