Ở Ðồi Quên Vô Lượng
Triều Tâm Ảnh
--o0o--
 
 
Trong mộng huyễn đã ngàn sau tăm bóng
Khách phong trần ngồi kể chuyện sinh ly
Trái đắng nhân gian vọng mấy A Tỳ
Vườn mận cũ bướm hoa chờ nguyệt hiện.
Bãi trắng nương dâu nhịp đời hành chuyển
Còn chi không trong những cuộc tan hồ.
Mùi phấn trầm quyện khỏi nam mô
Lò tâm thể xông hương đại thể.
Những trái tim người còn đâu ý hệ
Trên mặt lư đồng biết có tuyết sa.
Mấy cọng vô thường phất gió quỷ ma
Ai đứng lại, ai về từ miên phố?
Thành quách rong rêu hoang tuyền bao độ
Còn chi không những ký ức đời đời.
Trang giấy bên lòng chép thuở ly bôi
Bút thô giác phóng lời kinh vô tự.
Chuyện người, chuyện ta hàn huyên cổ sự
Ký tích muôn đời gió lọt mành thưa.
Từ mái tây hiên nguyệt tỏ sao mờ
Vùng thạch trúc ngũ hành sơn cúi mặt.
Giấc ngủ thiên thu ruột đau chín khúc
Mấy chuyến đò lên biết có ai chờ?
Mai ta về trong bước hoang sơ
Xin gởi tặng người cành tâm mai trắng mọn.
Xuân sẽ nở những bài thơ muộn
Cành sẽ nghiên trời Nam Thiện Bộ Châu.
Còn chi không những búp tâm đầu
Trao cho khách những lữ hành vô định.
Nếu cuộc lữ trăm năm là trầm kha bất tịnh
Xin châu toàn một chút thanh cao.
Nếu cuộc lữ trăm năm là hạnh phúc ngọt ngào
Xin một chút cô đơn xót xa và khỗ não.
Mai ta về hoang sơn với kiếp rừng dã thảo
Gõ tượng trời vô ngã ca vang.
Mai ta về am mây đốt đuốc thiền quang
Rút ruột địa cầu làm kinh vô tướng.
Ðã hẹn người ở đời quên vô lượng
Biết còn chi mà chẳng biết chi còn.
Bi thử nào trong đọt cỏ non
Nhân ngã tương quan nhất như hiện thể.
Ðóa hoa hôm xưa một màu trắng lệ
Mây trắng sương mờ vẫn tự ngàn thu
Tiếng hạt chuông vàng như thực như hư.
-- o0o --