-
Tết & Văn Học Nhân Gian
-
Thông Nghĩa
-
--o0o--
-
-
Tết đến Xuân về, đối với dân tộc Việt Nam là một
dân tộc đại đa số đều sống bằng nông nghiệp, do đó mà con
người gần gũi với thiên nhiên, mùa màng, thời tiết nhiều hơn.
Trong cuốn Việt Nam Phong Tục, cụ Phan Kế Bính có viết: Xét
các ngày ăn Tết của dân tộc ta, phần nhiều là noi theo tục
Tàu, nhưng chủ yếu thì chỉ nhân ngày tuần tiết mà cúng gia
tiên, chứ không có gì nhớ người Tàu. Cứ như nước ta ngày xưa,
quanh năm chí tối làm ăn, đổ mồ hôi xót con mắt không có thì
giờ rảnh rỗi để nghỉ ngơi... Vậy nên thỉnh thoảng phải có một
ngày nghỉ ngơi, ăn chơi giải trí. Nhưng chẳng lẽ tự nhiên vô
cớ nghỉ công việc mà ăn chơi không. Vậy mới nhân tuần nầy, Tết
nọ mà bày ra cảnh ăn tết. Trước là đem lòng thành kính, thờ
phụng tổ tiên, sau là được một ngày nhàn nhã, cầm chén rượu mà
an ủi tinh thần. Ðó là lý do mỗi độ Ðông tàn, Xuân đến, Tết về
là mọi tầng lớp trong xã hội Việt Nam ai ai cũng nô nức đón
mừng ngày Tết. Trong mấy ngày Tết đó luôn luôn có ca múa, đàn
hát, bầu cua, tôm cá. Nền Văn chương và Ca Nhạc Nhân Gian phát
sinh càng mạnh thì hội Xuân càng tấp nập và phong phú, đa
dạng, đầy sinh khí. Trong nền Văn Chương và Ca Nhạc Nhân Gian
đó có những bài hát Vè để chọc quê những người có tật xấu, để
khen thưởng những người có tính tốt. Những bài hát chọc ghẹo
nhau, phần lớn là do các thanh niên nam nữ đóng vai chủ yếu,
nhân những cuộc vui nầy mà các mối tình chớm nở qua điệu hát
lời ca. Có thể đây là yếu tố quan trọng tạo điều kiện cho trai
gái trong làng nẩy sinh tình cảm rồi dẫn tới việc cưới hỏi
nhau.
-
A- Những Bài Vè
-
Những bài vè thường phát xuất ở trong dân gian
miền quê, người ta thường làm những bài vè để chể giễu hoặc
khen ngợi, nhưng người ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ tìm được
tên tác giả của các bài vè. Thường thì các bài vè chế giễu
nhiều hơn là ca ngợi. Như Toan Ánh có kể câu chuyện của ông tư
Nhiêu Bút, là một người cũng thuộc hạng trung lưu ở trong
làng. Ông Tư có tính hay uống rượu, và có một lần ông đã nổi
máu ba mươi lăm, mò một cô thợ cấy, nhưng chẳng may bị Bà
Nhiêu bắt được. Chuyện xảy ra ở nhà của ông, vậy mà cả làng
đều biết, và đã có một bài vè chọc quê:
-
- Làng ta có chuyện nực cười
-
Có ông Nhiêu Bút là người rượu say
-
Mỗi ngày một lít như bay
-
Rượu say nên mới làm hay giở trò
-
Bà Nhiêu là người biết lo
-
Mướn lũ thợ cấy ông mò một cô
-
Nhưng mà hư hỏng cơ đồ
-
Bà Nhiêu bắt đuợc liền vồ cả hai.
-
Một bài vè khác nói đến cái sợ vợ của các ông tai
to mặt lớn trong làng như: Ông Lý Cựu trên đầu còn để búi tóc
nên mọi người gọi là người đời xưa. Trương Ðông là ông Tuần
Phủ rất hách dịch với mọi người trong xóm làng, nhưng trong
nhà thì ông chịu phép với bà. Ông Chánh Bá là người ăn lộc
Vua, được quyền thâu thuế bá hộ, nhưng mỗi khi nghe Bà ho lên
một tiếng là mặt không còn một chút máu. Ông Lý Trưởng tên
Năm, cũng là hạng người tôn thờ lý tưởng: Nhất Vợ nhì Trời.
Tất cả những người nầy đều không thoát khỏi cái cười khôi hài
của nhân gian:
-
- Làng ta sợ vợ nhất ai
-
Có ông Lý Cựu là người đời xưa
-
Ðầu ông búi tóc trơ trơ
-
hỏi ông giữ đến bao giờ mới thôi.
-
Trương Ðông sợ vợ hơn trời
-
Lại ông Chánh Bá mấy đời thua Ðông
-
Tuy rằng đóng mặt làm chồng
-
Xã Năm chịu vợ phục tùng cho yên
-
Nói ra thì cũng thêm phiền
-
Thôi đành sợ vợ cho yên cửa nhà.
-
Ngày thường thì những bài vè được chế giễu, tuy
nhiên vào những ngày Tết, mọi người cứ nhóm năm nhóm ba, cũ
hay mới gì không cần biết, cứ nhắc lại để cười, giễu cho vui.
Do đó mà không cần bích chương, bích báo, hoặc tuyên truyền,
nhưng những bài vè có tính cách trừ xấu, hoặc khen tốt lan
truyền rất mau trong dân làng. Những ai bị vè chê hoặc khen,
dù muốn dù không, hoặc là nghe trước mặt, hoặc do người thân
thích nhắc lại ở nhà.
-
B- Những Bài Chọc Ghẹo
-
Ðể cho vui vẻ và nhộn nhịp trong ba ngày Tết,
trong những nhóm năm nhóm ba đó, thỉnh thoảng một chàng trai
nào đó cất lên một câu hát để chọc ghẹo các cô gái, hoặc ngược
lại, thế là họ đối đáp với nhau. Ðôi khi những câu đối đáp vui
có, nghịch ngợm có, tục có, thanh có, và lãng mạn cũng có.
Trong khi một cặp trai gái nào đó chọc ghẹo, đối đáp thì mọi
người chung quanh phụ họa bằng những tiếng cười ồ to lên, hoặc
có những tiếng cười khúc khích. Thế là họ cứ tiếp tục mãi cho
đến khi nào họ muốn chấm dứt thì thôi. Ðôi khi họ bắt qua một
vấn đề mới để chọc ghẹo khi thấy mọi người bế tắc. Lối hát
chọc ghẹo nầy người ta còn thấy ngoài đồng, trong lúc trai gái
cùng một thửa ruộng, ba bốn người đang cày cấy, hoặc những
người đang dùng gàu dai để tát nước vào những thửa ruộng khô
cằn sỏi đá. Những người làm lụng gần nhau, họ có thể nói
chuyện và chọc ghẹo với nhau để mà cười. Có lẽ nhờ vậy mà công
việc với tiếng cười, câu hát, làm cho quên đi những việc nhọc
nhằn dưới ánh nắng của mặt trời.
-
Tết là những phút nhàn rỗi, nên những câu chọc
ghẹo càng được lôi cuốn mọi người vào trong cuộc chơi. Bên nam
bênh vực cho bên nam, bên nữ bênh vực cho bên nữ, cho nên
những câu chọc ghẹo cho dù là một chủ đề, nhưng rất có nhiều
câu hát kế tiếp. Ðó là nói đến những thanh niên nam nữ đang
ngồi nhóm bảy, nhóm mười. Ngoài ra còn những bài hát chọc ghẹo
ngắn để chọc ghẹo những người qua đường.
-
a- Những Câu Chọc Ghẹo Qua Ðường
-
Thường thì những câu chọc ghẹo nầy chỉ chọc ghẹo
mà không cần người bị chọc hát trả lại, miễn sao có chọc là
mọi người phụ họa nói thêm vô hoặc cười cho vui, hoặc nếu có
hát trả lại thì lại càng vui hơn.
-
1- Như một anh thanh niên đang vội vã đi trên
đường. Vì là ngày Tết, rất có thể anh đi mừng tuổi cha mẹ, ông
bà, rất có thể có những hẹn hò nào đó, thế là cũng bị các cô
tinh nghịch chọc ghẹo:
-
- Hỡi anh đi đường cái quan
-
Dừng chân đứng lại em than đôi lời
-
Ði đâu vội vã anh ơi
-
Công việc đã có chị tôi ở nhà.
-
Một cô hát, các cô khác cười phụ họa. Hoặc có cô
tinh nghịch chọc thêm tiếp theo:
-
- Ma kéo hay là ma lôi
-
Mà chàng nỡ bỏ lời tôi chàng về.
-
2- Ngày Tết là ngày nhàn nhã mà các cô gái làm
lụng, gánh nước là việc không tốt, gặp những người con trai
tinh nghịch lại càng không tốt, vì đây là dịp để cho họ chọc
ghẹo:
-
- Mặt trời đã xế về tây
-
Hởi em gánh nước bên đầy bên vơi
-
Em còn gánh nữa hay thôi
-
Ðể anh gánh với làm đôi chung tình.
-
Có khi các cô yên lặng làm thinh cho qua chuyện,
có khi các cô ghét anh chàng trai là kẻ bưởi vơ vào, cô hát
đáp một câu, đôi khi giọng kiêu kỳ chanh chua:
-
- Trầu vàng còn ở trên cơi
-
Anh kia đũa mốc chớ chòi mâm son.
-
Thế là những tràng cười của những người đồng bọn
nổi lên, có thể khiến cho chàng trai mắc cở, nhưng không chọc
ghẹo tiếp được vì các cô là người đi đường và đã đi rồi.
-
3- Những cặp vợ chồng son trẻ, họ cưới nhau mà vợ
chồng đứng cao bằng nhau, thì được coi là xứng đôi vừa lứa.
Nếu chẳng may gặp vợ cao chồng thấp mà dắt nhau đi trên đường
trong những dịp nầy thì lại có câu:
-
- Bây giờ chồng thấp vợ cao
-
Như đôi đũa lệch so sao cho bằng.
-
Có những lời tinh nghịch, xoi mói phụ họa với
tiếng cười:
-
- Chồng thấp mà lấy vợ cao
-
Nồi tròn vung méo úp sao cho vừa.
-
Tiếng cười nghịch ngợm dí dỏm hơn, phá phách hơn:
-
- Chồng thấp mà lấy vợ cao
-
Qua sông nước lớn cõng tao bớ mày.
-
4- Những cô gái thấy những chàng trai trẻ trong
những bộ đồ đen bó sát người, cái mốt mới đó chắc hẳn lạ so
với tập tục của người Việt Nam trước đây, do đó mà là đối
tượng cho các cô ghé mắt đưa tình, có cô tinh nghịch:
-
- Phèn la đánh một cái bèng
-
Người kia mặc lộn quần đen của mình.
-
Luân lý, đạo đức thời xưa rất là khắc khe, do đó
có câu: Nam nữ thọ thọ bất thân, nên một khi mà chưa cưới hỏi
thì dầu cho có gần gũi cũng chưa được thân cận đến độ va chạm
đến da thịt của nhau. Ðàng nầy nói là: Người kia mặc lộn quần
đen của mình, như thế có nghĩa là đã sống chung giường chiếu
nên mới có thể treo quần áo chung đến phải mặc lộn. Cô gái nói
thế có nghĩa là chàng trai nầy là thanh niên có gia đình rồi,
và lời nầy như ngầm bảo là: Anh không được cua cô nào khác,
ngoài tôi ra. Như thế thì chàng trai kia sẽ không làm ăn gì
được, và rất có thể chàng trai ấy mắc cở mà lủi đi chỗ khác,
tuy nhiên nếu các cô gái nghịch nghợm, mà gặp những anh chàng
cũng nghịch ngợm thì cũng sẵn sàng đáp:
-
- Cái trống đánh một cái đùng
-
Mình thương nên phải mặc chung một quần.
-
5- Những lúc tụ năm tụ mười để mà chơi, trai có,
gái có, tuy nhiên có những cô gái chỉ thích trong số những
người chơi, phải là các cậu thanh niên cao ráo đẹp trai, và
quần áo phải sạch sẽ gọn gàng. Nhưng nếu trong số đám thanh
niên đó có chàng trai nào vừa lùn, nhỏ con mà vừa xấu thì chắc
chắn không thoát khỏi những lời chỉ trích chọc ghẹo:
-
- Con nít nhà ai miệng còn hôi sữa
-
Dám đến chốn nầy giục ngựa buông cương
-
Tóm đầu mà vật xuống mương
-
Ðể cho trang lứa vào trường mà thi.
-
Cha mẹ sanh ra vừa lùn vừa xấu, nhưng dầu sao đi
nữa cũng là người thanh niên. Nếu khi nghe nói thế chắc chắn
là va chạm tự ái, và bị xấu hổ, thế thì thiếu tự tin ở nơi
mình. Một người dù lùn, và xấu, tuy nhiên có tự tin nơi mình
là người đàn ông thì:
-
- Xuống mương anh chịu xuống mương
-
Ðể em nằm dưới anh trườn lên trên.
-
6- Ngày đầu xuân các cô thường hay gánh gạo cúng
chùa, đây cũng là cơ hội để cho các chàng trai tán tỉnh chọc
ghẹo:
-
- Gánh nặng mà đi đường dài
-
Ðể anh gánh đỡ một vai nên chồng.
-
Những cô gái hiền lành nết na mà gặp nước nầy thì
chỉ có ngúyt dài rồi cắm đầu đi cho nhanh, để tránh những
tiếng cười đùa cợt. Nhưng nếu gặp các cô đanh đá thì:
-
- Em gánh thì chị trả công
-
Mặt em chả đáng làm chồng chị đâu.
-
7- Những đám thanh niên đi đường, đang trong cuộc
chơi còn đang dang dở mà tính chuyện ra về, thì chắc chắn sẽ
bị các cô trêu chọc. tuy nhiên, có những cô ăn nói táo bạo, mà
cũng có cô ăn nói lịch sự nhẹ nhàng, nhưng không kém phần lãng
mạn trong lúc thầm kín tỏ tình:
-
- Chàng về cho chóng mà ra
-
Kẻo em chờ đợi sương sa lạnh lùng
-
Cơn lạnh còn có cơn nồng
-
Cơn đắp áo ngắn cơn chung áo dài.
-
Là đàn ông con trai mà nghe những lời nầy họ sẽ
nghĩ sao? Liệu họ có đành tâm mà ra về không? Nếu là thanh
niên chưa có gia đình thì chắc hẳn là không rồi. Và dịp may đã
tới còn gì mà không ra tay:
-
- Lên Chùa lạy Phật Thích Ca
-
Lạy ông Tam Thế, vua cha Ngọc Hoàng
-
Bây giờ anh gặp được nàng
-
Túi anh có nhẫn cho nàng đeo tay
-
Dù ai có đẹp lời hay
-
Thì em cũng giữ nhẫn nầy cho anh.
-
Nếu còn nghi ngờ người con gái chưa thấu chân tình
của mình, và những lo âu của người con trai khác sẽ cướp cô
ta, thì người thanh niên ấy còn phải nói thẳng là: Anh kiếm
người trong mộng đã lâu, và anh đã đi qua nhiều nơi giờ đây
mới gặp em:
-
- Mưa từ trong Quảng mưa ra
-
Mưa khắp thiên hạ, mưa ra Chùa thầy
-
Ðôi ta bắt gặp nhau đây
-
Như con bò gầy gặp bãi cỏ hoang.
-
8- Những cô gái có bộ chân dài, dĩ nhiên có người
chê cao, chê xấu, nhưng có người cũng ưa thích, vì có câu:
Trường túc bất tri lao, thế là cũng không tránh khỏi sự xoi
mói phá phách của đám thanh niên cô hồn:
-
- Cô em lẳng khẳng chân dang
-
Em mà thi Ð cả làng đều thua.
-
9- Có những trường hợp quá đáng về hành động, khi thấy người
con gái đi ngang qua, các cậu con trai muốn chận để chọc.
Trong lúc kéo tay, nắm áo dễ làm cho người khác bực mình đánh
giá. Tuy nhiên, nếu là người con gái thông minh họ sẽ không
tức giận mà trái lại họ rất mềm mỏng dễ thương:
-
-
Anh ơi buông áo em ra
-
Ðặng em đi bán kẻo hoa em tàn.
-
Mềm mỏng là vũ khí lợi hại nhất của người đàn bà,
nhờ vậy mà họ muốn cái gì cũng được. Tuy nhiên điều đó chỉ có
giá trị trong phạm vi của những người biết thương hương tiếc
ngọc, hoặc những người chủ trương:
-
-
Ðàn ông chớ đánh đàn bà
-
Dù rằng có đánh bằng hoa cũng hèn.
-
Như thế thì lời dịu ngọt mềm mỏng sẽ có hiệu quả. Nhưng những
lời nói mềm mỏng mà nói với con người ù lì cục mịch, nếu không
muốn nói là những người liều mạng thì anh ta sẽ nói:
-
-
Dao phay kề cổ không màng
-
Chết thời chịu chết buông nàng không buông.
-
Nhã nhặn mềm mỏng là đặc tính chung của mỗi người trong hai
phái nam & nữ, nhưng tùy theo tánh nhẫn nại của mỗi người mà
họ có tánh nhã nhặn nhiều hay ít. Nhất là khi gặp hoàn cảnh
trước mắt thì dễ thấy, có người biểu lộ âm thầm, có người biểu
lộ bộc phát để trả lời đích đáng:
-
-
Vô duyên gặp phải chồng già
-
Giữa đường người hỏi rằng cha hay chồng.
-
10- Trong xóm làng nhà quê ở Việt Nam, thường thì họ quen mặt,
biết nhà, họ biết hết mọi gia đình có mấy đứa con, bao nhiêu
đứa con trai, bao nhiêu đứa con gái. Ngay cả chó, gà, dê lợn
có bao nhiêu con họ cũng biết. Cho nên những cô con gái nhà ai
chính chuyên, hay lẳng lơ trong làng xóm ai cũng biết cả, tuy
nhiên lúc bình thường họ không nói, đợi đến lúc Tết hay những
dịp hội hè đình đám và tụ họp đông người là bắt đầu chọc ghẹo
chê cười:
-
-
Chữ trinh đáng giá ngàn vàng
-
Từ anh chồng cũ đến giờ là năm
-
Còn như yêu vụng nhớ thầm
-
Họp chợ trên bụng cả trăm trai làng.
-
Nghe lời xoi mói nhục mạ, một người con gái trọng thể diện sẽ
xấu hổ. Nhưng nếu người ấy coi tình cảm là lẽ đương nhiên
trong những nhu cầu của tâm sinh lý thì có thể hiên ngang trả
lời:
-
-
Lẳng lơ chết cũng ra ma
-
Chính chuyên chết cũng khiêng ra ngoài đồng.
-
b- Chọc Ghẹo Có Người Phụ Họa
-
Lối chọc ghẹo cũng tương tự với lối chọc ghẹo
người qua đường, tuy nhiên ở đây vì nhóm đông người cả nam lẫn
nữ, nên khi hát để chọc ghẹo cô gái hoặc chàng trai, đôi khi
ba bốn người con trai, con gái hoặc nhiều hơn nữa. Nhiều người
họ hát nhiều lối hát khá nhau, nhưng tất cả đều nói lên một ý
nghĩa để tấn công đối phương như:
-
Nhóm Con Trai
-
1- Nét đẹp của người con gái trong muôn ngàn cô
gái quả thật khó lựa chọn. Nhưng nếu đã lựa chọn được rồi chắc
hẳn phải có một cái gì nổi bật khác thường hơn mọi người. Ðể
ca ngợi một vẻ đẹp độc lập vượt hẳn mọi vay mượn bình thường,
người con trai có thể tán tỉnh:
-
- Trúc xinh trúc mọc đầu đình
-
Em xinh em đứng một mình cũng xinh.
-
Những Phụ Họa Khác
-
2- Ðể diễn tả cái đẹp từ mái tóc, lông mày, khuôn
mặt, hàm răng, chiếc nón, tánh tình..v..v.. họ tán tỉnh một
cách tự nhiên:
-
- Một thương tóc bỏ đuôi gà
-
Hai thương ăn nói mặn mà có duyên
-
Ba thương má lúm đồng tiền
-
Bốn thương răng lánh hạt huyền kém xa
-
Năm thương cổ yếm đeo bùa
-
Sáu thương nón thượng quai tua dịu dàng
-
Bảy thương nết ở khôn ngoan
-
Tám thương ăn nói lại càng thêm xinh
-
Chín thương em ở một mình
-
Mười thương con mắt hữu tình với anh.
-
3- Có người táo bạo hơn, nên họ bất chấp nguy hiểm
để gần gũi người họ thích, cho dù họ được thử thách bằng dao:
-
- Thấy em anh cũng muốn chào
-
Sợ rằng em dắt con dao trong mình
-
Ðấy dắt dao, đây gươm kề nách
-
Thuận nhân tình khoét vách sang chơi.
-
4- Phái nữ thường thì rất thông minh, nhưng lại có
tánh e dè do đó mà khi đối diện với mọi sự việc, có đôi khi họ
lúng túng, vì vậy nên họ phản ứng hơi chậm. Ðược thế đám đàn
ông họ tiếp tục phá phách:
-
- Thân em như tấm lụa đào
-
Phất phơ giữa chợ lọt vào tay anh.
-
5- Một phụ họa khác có vẻ nghịch ngợm hơn khi thấy
các cô cho đến bây giờ vẫn còn im hơi lặng tiếng:
-
- Tay cầm cái kéo con dao
-
Chọc trời vạch đất lấy nhau phen nầy.
-
6- Một táo bạo khác, dí dỏm hơn, bất chấp mọi cam
go, ngay cả gia sản sự nghiệp cũng vì nàng mà bỏ đi, điều đó
không phải trên đời nầy không có. Vì phải theo nàng mà phải
bán luôn cái cối mới có đủ tiền để đi theo nàng:
-
- Mình rằng mình chỉ lấy ta
-
Ðể ta bán cửa bán nhà ta theo
-
Còn một cái cối đâm bèo
-
Ðể ta bán nốt ta theo mình về.
-
7- Một phụ họa chọc ghẹo khác có vẻ thanh tao lịch sự hơn:
-
- Ðường xa thì thật là xa
-
Mượn cô làm mối cho anh một người
-
Một người mười tám đôi mươi
-
Một người vừa đẹp vừa tươi như nàng.
-
Nhóm Con Gái
-
1- Bị tấn công tới tấp của đám con trai, các cô
vẫn im hơi lặng tiếng không đáp. Không đáp không có nghĩa là
không có lời để đáp, mà là để thăm dò coi sự lịch thiệp và sự
khôn ngoan của đám đàn ông con trai như thế nào, bởi vì người
xưa có câu:
-
-
Trai khôn tìm vợ chợ đông
-
Gái khôn tìm chồng giữa đám ba quân.
-
Trong đám ba quân nầy các cô muốn lựa chọn ý trung nhân của
mình thì phải kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng khi đã biết trong số
nầy không có được tiêu chuẩn của mình mong đợi thì các cô
không ngần ngại nói:
-
-
Con cóc nằm mép bờ ao
-
Lăm le lại muốn đớp sao trên trời.
-
2- Các cô cũng nghịch ngợm chứ không phải tầm thường. Ðể cho
đối phương biết mình không phải là tay mơ thì phải trổ tài, và
lẽ dĩ nhiên không còn khách sáo nữa:
-
- Soi gương coi mặt mũi nào
-
Ðã dở lại xấu soi vào sao đang.
-
3- Người đàn ông con trai mà ăn nói thô lỗ trước
mặt các cô thì quả thật khó mà có cảm tình. Do đó khó tránh
khỏi sự châm biếm của các cô:
-
- Chim khôn kêu tiếng rảnh rang
-
Người khôn tiếng nói dịu dàng dễ nghe.
-
4- Khi đã phản công thì các cô chuẩn bị trả đũa tới tấp chớ
không để đối phương xen vào. Thế là họ tiếp tục hết người nầy
đến người khác:
-
-
Người thanh nói tiếng cũng thanh
-
Chuông kêu đánh khẽ bên vành cũng kêu.
-
5- Những cô khác:
-
- Người khôn ăn miếng thịt gà
-
Tuy là ăn ít nhưng mà no lâu
-
Người dại ăn trái bồ nâu
-
Ăn no bĩnh bầu chẳng biết mùi ngon.
-
6- Những tràng cười khoái thích của các cô khi phe
mình trả đòn đích đáng, và họ còn chưa tha:
-
- Nước ao gánh đổ vào chum
-
Làm sao hết được mùi bùn dưới ao.
-
7- Ðã tấn công thì phải cho tới mục tiêu, đã chỉ
trích thì phải cho hết lời. Biết chắc đối phương sẽ bực tức,
nhưng các cô phải trổ tài cho đám con trai phá phách biết tay:
-
- Hèn mà làm bạn với sang
-
Chỗ ngồi chỗ đứng có ngang bao giờ.
-
8- Lối ăn mặc của mỗi người quả thật có liên hệ đến tánh tình
của nội tâm, người xưa thường dạy như thế. Trong lúc tụ họp
đông người thì cách ăn mặc, đầu tóc..v..v.. từ những chi tiết
nhỏ đến lớn đều không tránh khỏi sự xoi mói, nếu không muốn
nói là bới lông tìm vết để tấn công, để thu phần được cho
mình. Cuộc sống ở nông thôn về phần ăn mặc không cần diêm
dúa, nhưng cần sạch sẽ gọn gàng. Ðầu tóc có đôi khi ở nhà cha
mẹ, anh, chị, em tự cắt cho nhau, mục đích cho gọn gàng chứ
không cần đẹp, nhưng dầu sao đi nữa cái tướng thông minh quyền
quý của mỗi người phải có một đặc điểm riêng. Ðã biết rằng
trong số các người con trai nầy không có người có tướng quyền
quý theo ý các cô thì cũng là dịp tốt để các cô tấn công:
-
-
Cá tươi thì xem lấy mang
-
Người khôn xem lấy đôi hàng tóc mai.
-
(Câu nầy nam phái có thể dùng để chỉ trích nữ)
-
9- Quan niệm xưa khi cưới hỏi phải tìm nơi đàng
hoàng, môn đăng hộ đối mới kết làm xui gia, đó là nói về phần
tuyệt đối lựa chọn của cha mẹ. Còn riêng về các cô gái ngày
xưa cũng phục tùng cha mẹ, nhưng không có nghĩa là họ không
có sự so sánh lựa chọn. Khi lập gia đình thì vâng theo lời cha
mẹ, cha mẹ đặt đâu thì ngồi đó, nhưng những lúc vui chơi chọc
ghẹo họ mới có dịp chứng minh là có sự so sánh chứ không phải
lúc nào cũng vâng theo lời cha mẹ:
-
- Chim non đậu nóc nhà quan
-
Trai khôn tìm vợ, gái ngoan tìm chồng
-
Chúng em là phận má hồng
-
Muốn hầu quân tử, hơn chồng đần ngu
-
Rồng vàng uống nước ao tù
-
Người khôn ở với người ngu bực mình.
-
10- Có những cô táo bạo không thua gì đàn ông, nên
lời nói của họ cũng rất ngang tàng, cao kỳ coi tất cả đám
thanh niên hiện có mặt như là đàn em thơ ngây không đáng giá,
thậm chí còn coi như cỏ cây..v..v..
-
- Em ơi chị bảo em nầy
-
Nhất mặn là muối, nhất cay là gừng
-
Nhất cao là núi tam từng
-
Chị còn đạp đổ huống rừng cỏ may
-
Nhất đẹp là núi Sơn Tây
-
Chị còn chẳng tiếc nữa dây bìm bìm.
-
11- Bên cạnh các cô ngang tàng, người ta còn thấy
có cô cũng lịch sự, và duyên dáng. Cũng cái chê, nhưng nhẹ
nhàng khiến cho người bị chê có cảm tình:
-
- Sông kia nước đỏ như vang
-
Nhiều nơi lịch sự hơn chàng chàng ơi.
-
Nhóm Nam
-
1- Thấy các cô quá tự cao, tự đại, dĩ nhiên các
bậc nam nhi đâu phải là tay vừa, để cho xứng với câu: Hồng
quân phải trị hồng quần, thì bên nam cũng phải lên tiếng:
-
- Thôi đừng bắc bậc làm cao
-
Phèn chua anh đánh nước nào cũng trong.
-
2- Trong địa vị đàn ông, và người đàn ông theo
truyền thống Việt Nam xưa kia là trọng nam khinh nữ, do đó mọi
người có quyền tự hào là đàn ông. Ðàn ông ở Việt Nam còn là
người có thể làm và nuôi cả vợ con, cha mẹ, nếu không muốn nói
họ là cột trụ trong gia đình. Như thế thì dầu hay dầu dở, dầu
khôn hay dại thì người đàn bà phải có chỗ yếu kém, như trong
nhân gian có câu:
-
- Khôn ngoan cũng thể đàn bà
-
Dẫu rằng vụng dại cũng là đàn ông.
-
3- Có những cái chọc ghẹo khó chịu, dễ gây cho đối
phương tức giận. Nhưng một khi đã làm cho tức giận rồi thì họ
đâu có tiếc lời để hạ đối phương, cho nên họ cứ nói cho bằng
thích, chuyện gì thì cứ để hạ hồi phân giải:
-
- Tưởng rằng khăn trắng có tang
-
Ai ngờ khăn trắng ra đàng ve trai.
-
4- Các cô gái mà nói nhiều, đó cũng là cơ hội cho đám đàn ông
thanh niên xoi mói:
-
-
Ðàn ông rộng miệng thì sang
-
Ðàn bà rộng miệng tan hoang cửa nhà.
-
5- Tánh người con gái thì thích người ta khen hay, khen đẹp,
dẫu cho đó là lời nói không trung thực cho lắm, nhưng họ vẫn
yêu chuộng như vậy. Ðây cũng là yếu điểm để cho đối phương nói
móc chê già mà còn đèo bòng đến chỗ thanh niên:
-
-
Trai ba mươi tuổi chưa già
-
Gái hai mươi chẳng đáng ra đồng nào.
-
6- Ngày xưa quan niệm người đàn bà là đồ giải trí,
và là lớp người chuyên lo phục dịch cho đàn ông. Ở trong gia
đình thì còn đỡ, nhưng ở các chỗ trà đình tửu điếm thì nhân
phẩm của con người đàn bà thời đó bị coi rất rẻ, ở điểm nầy
đám thanh niên cô hồn cũng không tha:
-
- Ðàn bà như hạt mưa sa
-
Hạt vào trong quán hạt ra ruộng cày.
-
7- Nói để chọc đối phương là lẽ thường. Cũng con
người đó, khi thích thì những cái liếc mắt đưa tình là nhịp
cầu, là hành động không lời để trao tình đổi ý. Nhưng lúc
không thích thì những cái nhìn nồng nàn, những cái liếc mắt
đưa tình cũng bị kết án là lẳng lơ:
-
- Rèm thưa ba bức rành rành
-
Mắt lẳng lơ thế, gái lành gì đâu.
-
8- Tuổi con gái mà còn được trai trong làng để ý
là cở tuổi dậy thì đến mười bảy, mười tám, ở đây các trai làng
cũng muốn nói: Các cô làm cao, khó quá không ai ưng, đến chừng
đó thì giống như:
-
- Còn duyên như tượng tô vàng
-
Hết duyên như tổ ong tàn gặp mưa*
-
Tổ ong tàn gặp mưa còn đở
-
Gái hết duyên như bát vỡ tan tành.
-
9- Bên cạnh những sự đả kích sôi nổi, chúng ta còn
thấy có những người con trai thâm trầm, tế nhị:
-
- Người mặc người, ta mặc ta
-
Mình chưa có đẹp lựa là chê ai.
-
10- Cũng có người nhẹ nhàng hỏi:
-
- Nước trong khe suối chảy ra
-
Mình chê ta đục, mình đà trong chưa.
-
Kết Luận:
-
Trong những lúc gây cấn, người ta tưởng chừng
không bao giờ có thể hòa giải được? Không đâu, thường thường
là cái lối chọc ghẹo bao giờ cũng thế, bởi vì nếu không có đả
kích lẫn nhau thì khó mà nẩy sinh những câu hát mới. Có đả
kích thì họ mới tức giận, và mới tạo sự cảm thông với nhau.
Thường thì sự cảm thông họ dành đặc biệt cho những ai có thể
hòa giải được sự căng thẳng giữa hai bên.
-
Nhóm Nam
-
Người hòa giải cho hai bên, hoặc là người của nhóm
nam hay là nhóm nữ, ai cũng có thể làm những chuyện đó. Trong
trường hợp như đề cập ở đây là nhóm nam:
-
- Không chè thì đã có xôi
-
Người nầy không thích thì tôi với nàng
-
Sáng trăng sáng cả xóm làng
-
Anh nằm đọc sách bên nàng quay tơ
-
Quay tơ phải giữ mối tơ
-
Dù năm bảy mối cũng chờ mối anh.
-
Cũng trong sứ mạng hòa giải nhưng có người nói dịu
dàng dễ nghe, có người thì thô lỗ cộc cằn. Trước tiên anh ta
tự giới thiệu:
-
- Ở đâu mà chẳng biết ta
-
Ta con ông Sấm cháu bà Thiên Lôi
-
Xưa kia ta ở trên trời
-
Ðứt dây rớt xuống làm người thế gian.
-
Tiếp theo đó là anh tự săn tay áo bước vào hòa
giải. Anh còn hứa nếu được thì anh cưới vợ. Còn nếu thua thì
anh cởi quần áo đi về mình không:
-
- Ðôi bên hàng xứ giãn ra
-
Ðể ta đối địch với dăm cô nầy
-
Ðược thời ăn đĩa trầu dày
-
Thua thì cởi áo trao tay ra về.
-
Nói để cho người ta giận thì rất dễ, còn nói mà để
cho đối phương có thiện cảm thì rất khó, một con người nhã
nhặn đã biết rõ chuyện đó, và cũng biết chiến thuật đề cao, ca
ngợi là cách dễ chiếm cảm tình của phái nữ:
-
- Em là cả một trời thương
-
Em là cả một thiên đường trần gian
-
Ðồng thời để cho người con gái thấy mình là người
quan trọng, người con trai có thể nói tiếp:
-
-
Bữa ăn có cá cùng canh
-
Anh chưa mát dạ bằng anh thấy nàng.
-
Nhóm Nữ
-
Có lẽ người con gái còn chưa hết giận, và chưa hã dạ khi được
vỗ về an ủi, nên vẫn còn mặc cả:
-
-
Bao giờ chạch đẻ ngọn đa
-
Sáo đẻ dưới nước thì ta thương mình
-
Bao giờ cây cải làm đình
-
Gỗ liêm thái ghém thì mình lấy ta.
-
Nhóm Nam
-
Biết là còn giận, thôi thì đành hạ mình như Tiết Ðinh San cầu
Phàn Lê Huê, nhất bộ nhất bái thì thế nào cũng động lòng, thối
để mà tiến nên phải nói:
-
-
Thân em như cái sập vàng
-
Anh như chiếu rách giữa đàng bỏ quên
-
Lạy trời cho gió thổi lên
-
Cho manh chiếu rách nằm trên sập vàng.
-
Nhóm Nữ
-
Còn chạy ngõ nào khi thấy mình bị thua cuộc, còn gì mà không
phục tài của đối phương:
-
-
Người ta chọn cá nấu canh
-
Em đây chỉ chọn mình anh tương đồng.
-
Nhóm Nam
-
Nhận thấy đối phương đã bằng lòng: Em đây chỉ chọn mình anh
tương đồng, thì sung sướng còn gì hơn, nên trước khi từ giã ra
về chắc chắn là phải nói:
-
-
Một đàn cò trắng bay quanh
-
Cho Loan thấy Phụng cho mình thấy ta
-
Mình thấy ta như cà thấy muối
-
Ta nhớ mình như cuội nhớ trăng
-
Mình về mình nhớ ta chăng
-
Ta về ta nhớ hàm răng mình cười.
-
Lối chọc ghẹo của trai gái trong làng là họ tụ họp nhau ở nơi
nào đó, khi chọc ghẹo thì lôi cuốn rất nhiều người phụ họa,
cốt yếu là làm cho sôi nổi, cho vui, và sau là tìm người tâm
đầu ý hợp. Lúc chọc ghẹo đôi lúc tấn công đả kích có, mà vỗ về
an ủi nịnh đầm cũng có. Càng về sau thì sự phụ họa chọc ghẹo
càng giảm bớt đi, cho đến khi chỉ còn lại một nam một nữ đối
đáp mà thôi. Sau những cuộc đối đáp đó, khi họ đã mến nhau rồi
thì chắc chắn đàng trai sẽ cậy người đến nhà đàng gái để làm
mai mối:
-
-
Anh về anh sẽ lại sang
-
Nhờ người đưa đến nhà nàng mối manh.
-
Ngày Tết của dân quê Việt Nam là vậy, ngoài tục lệ hát chọc
ghẹo, đối đáp, ca hát ra còn có các tục lệ khác như: Hát chèo,
hát quan họ, hát bộ..v..v.. Tất cả những tục lệ đó mục đích
duy nhất là làm cho vui vẻ trong mấy ngày Tết sau những ngày
tháng vất vả nơi đồng áng, và cũng nhờ vậy mà tâm tình họ cảm
thấy cởi mở dễ chịu hơn.
-
-
Ghi Chú:
-
(*) Ở đây ý nói tổ ong tàn mà gặp mưa thì rất tàn tạ, nhưng
còn xài được vì có sáp ong. Nhưng chén mà bể rồi thì chỉ có bỏ
thùng rác chứ không thể xài được nữa.
|