-
Chuyến Ðò Ngang
-
Trúc Hướng
-
--o0o--
-
-
Trên một chuyến đò ngang, có rất nhiều thành phần nông dân,
sinh viên, học sinh..v..v.. Bên cạnh một nữ sinh đẹp sắc nước
hương trời kia là cậu sinh viên học thức, rất là học thức. Có
lẽ để lấy le với người đẹp, cậu ta nhìn tới nhìn lui hoài mà
không làm thế nào để cho người đẹp chú ý đến mình. Suy nghĩ
một hồi, anh ta như đã có diệu kế, trên môi nở một nụ cười
thoải mái. Mở đầu cho diệu kế để tạo sự chú ý của người đẹp,
anh ta hỏi người lái đò:
-
- Này anh lái đò, anh có biết thế nào là kỹ thuật
tiến bộ, văn minh của người Tây Phương không?
-
Anh chèo đò bẽn lẽn trả lời:
-
- Dạ thưa anh, em xuất thân từ gia đình nghèo khổ,
em không có may mắn để đi học nên em không biết, xin anh vui
lòng chỉ dạy.
-
Anh sinh viên cười khoái chí, vẻ hiu hiu tự đắc.
Anh ta nói như để cho người đẹp nghe và đánh giá mình là người
có học thức.
-
- Thời đại hỏa tiễn lên cung trăng mà anh không
biết gì cả như vậy anh mất hết 25 phần trăm thú vị của cuộc
đời.
-
Như để khoe khoang mình là con nhà giàu có, nên
anh hỏi tiếp:
-
- Này anh bạn kia, anh có bao giờ đi xe hơi, ở nhà
lầu, và nói chuyện điện thoại viễn liên từ quốc gia này đến
quốc gia khác hay chưa?
-
Anh lái đò thật tình nói:
-
- Thưa anh, em nghèo khổ như thế này làm gì có xe
hơi mà đi, nhà lầu mà ở, về điện thoại lại càng mù tịt.
-
Với giọng mỉa mai, cậu sinh viên con nhà giàu kia
bĩu môi nói:
-
- Ðó là phương tiện tối thiểu trong cuộc sống mà
anh cũng không có, cũng không biết, vậy thì anh mất hết 45
phần trăm thú vị của cuộc đời.
-
Câu chuyện anh ta còn đang dở trò khoe khoang và
anh lái đò thì đang chú ý để nghe những chuyện lạ mà anh ta
nghĩ là khó mà có cơ hội để được nghe. Trong lúc chăm chú như
vậy anh ta quên đi là mình đang chèo đò, và có rất nhiều người
trên đò của anh. Vì lý do đó mà chiếc đò của anh đụng vào một
chiếc thuyền đánh cá khác ở giữa dòng sông. Chiếc đò quá cũ
nên mới đụng nhẹ là bể ngay. Tức thì tiếng la thất thanh của
mọi người... Lúc đó mạnh ai nấy lội vào bờ để lo thóat nạn.
Cũng trong lúc ấy anh lái đò nghe tiếng kêu cứu gần như đứt
hơi, anh mới để ý, thì ra là anh chàng sinh viên con nhà giàu
kia. Vừa lội anh lái đò vừa hỏi:
-
- Bộ anh không biết lội sao?
-
-Không, từ nhỏ đến lớn tôi chưa gặp cảnh này bao
giờ thì làm thế nào tôi lội cho được.
-
- Như vậy là anh mất hết 100 phần trăm thú vị của
cuộc đời rồi.
|