Tâm Sự Thiền Sinh
Tịnh Hải
--o0o--
 
Tôi là một Phật Tử có diễm phúc đã kết duyên được rất nhiều chùa, một trong những ngôi chùa đó là chùa Dược Sư. Ðược biết chùa Dược Sư đã có mặt tại vùng Tây Bắc trên hai năm nay. Tuy rằng mới sinh sau đẻ muộn nhưng chùa có một thời biểu sinh hoạt thật nhịp nhàng. Ngoài thời biểu tụng kinh, bái sám hàng ngày, mỗi cuối tuần đều có những bài pháp thoại do Thượng Tọa Trụ Trì đảm nhận. Ngoài ra vào tuần lễ thứ hai của mỗi tháng đều có ngày quán niệm, hướng dẫn phật tử tu học, tìm hiểu giáo lý đạo Phật, phương cách chuyển hóa khổ đau và sống an lạc hạnh phúc ngay trong giây phút hiện tại. Hàng năm vào dịp lễ Lao Ðộng(Labor Day) chùa lại tổ chức khóa tu 3 ngày liên tiếp, dưới sự hướng dẫn của Thượng Tọa Trụ Trì chùa Dược sư cùng chư vị tôn đức ở Mỹ và Canada.
Ðặc biệt năm nay không giống như năm ngoái. Vì năm nhuần có hai tháng 5 nên ngày Labor Day trùng vào ngày rằm tháng 7 Lễ Vu Lan, đã vậy ngày lễ lại đúng vào ngày thứ bảy nên các chùa đều tổ chức đúng ngày rằm trong dịp đại lễ này. Ngôi chùa nơi tôi thường lễ bái cũng không ngoài thông lệ đó, vì vậy nên trước ngày khóa tu khai mạc, óc tôi có hơi làm việc nhiều hơn thường ngày một tí xíu. Tôi suy nghĩ: Làm thế nào tôi có thể tham dự khóa tu đây? Nguyên nhân là sau khóa tu hồi năm rồi, trước khi ra về Thượng Tọa Trụ Trì có nhờ tôi giúp Thượng Tọa trong vai trò điều hợp chương trình cho khóa tu năm nầy. Nghĩa là một khóa tu mà tôi đã ghi danh từ một năm trước, trong khi đó các em trong GÐPT tại ngôi chùa địa phương hiện tôi đang sinh hoạt cũng mong tôi có mặt trong ngày Vu Lan giống như mọi năm. Giữa trách nhiệm điều hợp một khóa tu và trách nhiệm của một huynh trưởng đối với các em đoàn sinh tôi không biết phải làm thế nào cho toàn vẹn. Cuối cùng nhờ sự chư Phật gia hộ nên tôi thu xếp và được tham dự khóa tu. Những tưởng như thế là hoan hỷ cả làng, chỉ cần đợi tới ngày khóa tu khai mạc thì tôi chỉ còn việc khăn gói lên đường mà thôi. Nào ngờ gần đến ngày khóa tu, chị đạo hữu đã ghi danh tham dự khóa tu và sẽ đi chung xe, giờ cuối vì không đủ duyên nên đạo hữu ấy không thể cùng đi với tôi được. Lại một điều nan giải, nguyên nhân vì khóa tu năm nay nhà tôi bị kẹt phải tham dự đám cưới con của một bạn đạo, nhưng anh ấy bằng lòng cho tôi lái xe với điều kiện có người đi chung. Bởi vì sức khỏe tôi yếu, hơn nữa tôi là tài xế không được giỏi, nên lái xe đi xa anh ấy không an lòng, mà đi xe bus một mình anh ấy cũng lo. Không biết tính sao, lái xe không được, đi xe bus cũng không được, nghiệp chướng của tôi quá cao dày nên chướng duyên trùng trùng. Nan giải! Thật là nan giải. Cuối cùng tôi chỉ biết niệm Phật mà thôi. Rồi thì chuyện lạ xãy đến quí vị ạ! Cuối cùng tôi được đi tham dự khóa tu chung xe với mấy đứa cháu gọi tôi bằng dì.
Sau 4 giờ đồng hồ ngồi trong xe với ý niệm khóa tu năm nay mình sẽ là một trong những người có mặt sớm nhất. Nhưng không phải như thế, vì từ xa tôi đã thấy trong sân chùa thấp thoáng nhiều bóng người, hai bên đường thì xe cộ đậu chật ních. Tôi thầm nghĩ: Phật tử ở đây tinh tấn quá! Một điều khác cũng làm cho tôi hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui mừng, vì trước khi về tham dự khóa tu, tôi cứ tưởng khóa tu năm nay sẽ không có nhiều người tham dự, bởi vì khóa tu trùng vào dịp Ðại Lễ Vu Lan. Nhưng khi tới nơi rồi tôi mới biết mình đã nghĩ sai. Không những phật tử tinh tấn đến sớm mà còn tham dự đông hơn khóa tu năm ngoái nữa. Như vậy mới biết rằng nơi nào có an lạc hạnh phúc, có sự tu học vững chãi thì nơi đó có bóng những người con Phật.
-- o0o --