Thầy Tâm Quán
Ðồng Nguyệt
--o0o--
           
            Thầy Tâm Quán là đệ tử lớn của Hòa Thượng trụ trì chùa Thiên Long. Từ ngày Hoà Thượng viên tịch, thầy lên thay thế Ngài nhận chức trụ trì mới của chùa. Ðệ tử của thầy rất đông. Ngoài thầy Tâm Quán còn có thầy Tâm Chiếu, chú Tâm Từ, Tâm Bi, Tâm Hỷ, Tâm Xả..., sau ngày Hòa Thượng viên tịch. Chú Tâm Từ xin phép thầy trụ trì mới về quê nhà học đạo, còn lại tất cả huynh đệ vẫn sống hòa hợp, thương yêu đùm bọc lẫn nhau như ngày đại lão Hòa Thượng chùa Thiên Long vẫn còn sống.
            Thầy Tâm Quán, là một trong số những người đệ tử giỏi của Hòa Thượng. Dáng Thầy to con đẹp trai, khỏe mạnh, với bộ óc thầy thông minh vô cùng. Ðể hoàn thành ước nguyện của đại lão Hòa Thượng Bổn Sư trước khi Ngài viên tịch. Song song với việc tu học và hành giáo lý của Như Lai, hoàn thành tất cả các trách nhiệm trù trì của một ngôi chùa là để phụng sự chúng sanh và đạo pháp, thầy cũng đã hoàn tất chương trình cao học Public Health, vì thế Thầy cũng đã mở một viện dưỡng lão đúng với tiêu chuẩn của tiểu bang. Viện dưỡng lão Khánh Hỷ nằm phía bên phải và cách chùa Thiên Long khoảng nữa cây số. Trong viện có tất cả 40 phòng và có thể chứa 50 cụ cao niên. Sự phục vụ của Viện Dưỡng Lão Khánh Hỷ cao, nhưng lệ phí thì rất thấp nên cụ nào cũng thích và ai ai cũng có thể vào được. Quí Phật tử ở chùa cũng giống như dân chúng địa phương thắc mắc về điểm này nhiều lắm, với lệ phí như thế này thì làm sao có thể điều hành viện dưỡng lão với đầy đủ tiện nghi về vật chất cũng như về tinh thần như thế này được. Thật sự những thắc mắc của mọi người cũng rất đúng, nhưng họ đâu biết được những khó khăn của Thầy đã và đang gánh chịu, nhưng vì tâm nguyện: Phục Vụ Chúng Sanh Là Cúng Dường Chư Phật nên thầy không chỉ âm thầm làm việc mà không một lời thở than. Lúc mới thành lập thầy cũng gặp nhiều khó khăn nhưng rồi với sự khéo léo điều hành và xã giao của thầy Tâm Quán nên một số bác sĩ phật tử cũng như bác sĩ ngoại đạo cả Việt lẫn người Mỹ, vì thấy được việc làm có ý nghĩa của thầy, nên họ tình nguyện tham gia, dành những giờ giấc riêng tư của mình để làm việc thiện nguyện, phụ thầy săn sóc sức khỏe cho các cụ già ở viện dưỡng lão Khánh Hỷ. Nhờ vậy mà mọi việc trôi chảy rất thuận lợi.
            Sáng nay, sau khi thiền tọa kinh hành xong, Thầy thong thả trong tư thế thiền hành đi đến viện dưỡng lão Khánh Hỷ để gặp một nữ bác sĩ mà thầy tri khách đã hẹn trước. Mới gặp vị nữ bác sĩ, trong tiềm thức của Thầy Tâm Quán cảm thấy vị nữ bác sĩ nầy, mường tượng như Thầy đã từng gặp ở đâu, nhưng thầy không làm sao nhớ ra được, và vì mới gặp lần đầu nên Thầy không tiện hỏi. Qua một vài lời xã giao, Thầy biết được vị nữ bác sĩ này ngỏ ý muốn làm việc thiện nguyện giúp Thầy để săn sóc các cụ già ở Viện Dưỡng Lão Khánh Hỷ. Cho đến khi cầm cái đơn xin làm thiện nguyện trong tay, đọc lướt đôi hàng chữ đầu, thầy mới sững sờ hỏi:
            - Xin lỗi cô, tôi hơi tò mò một chút. Khi còn ở Việt Nam có phải nhà cô ở Lạc Thiện?
            Nữ bác sĩ không khỏi ngạc nhiên, nhưng cũng điềm đạm trả lời:
            - Dạ thưa phải, nhưng làm sao Thầy biết nhà con ở Lạc Thiện?
            Thầy Tâm Quán không trả lời câu của vị nữ bác sĩ, Thầy hỏi tiếp:
            - Có phải cô là con của ông bà Vạn Tín không?
            Nghe tới đây vị nữ bác sĩ không khỏi kinh ngạc:
            - Bạch thầy, tại sao thầy biết cha mẹ của con?
            Thầy Tâm Quán mĩm cười rồi nói tiếp:
            - Cô Từ Hiền, cô không nhận ra tôi sao? tôi là Ðặng Ngọc Minh đây.  
            Nghe thầy Tâm Quán nói, vị nữ bác sĩ ngạc nhiên, lúc bấy giờ cô ta mới dám nhìn kỹ thầy. Ðúng rồi, đây là người ân nhân Ðặng Ngọc Minh, tuy năm tháng sương gió đổi dời, nhưng trong cặp mắt vẫn còn sáng quắt, tinh anh quen thuộc, hèn chi khi mới gặp mặt, cô cũng đã cảm thấy có cái gì đó quen quen không sao nói được. Rồi một chuổi kỷ niệm trong thời quá khứ hiện về.
            Từ thuở nhỏ, Từ Hiền thích xuất gia tu học, nhưng không được sự ủng hộ của gia đình. Càng lớn ý chí xuất gia càng mạnh, nhưng khổ nỗi cô ta là con gái cưng độc nhất của gia đình thương gia cỡ bự ở Long Khánh. Cha nàng không hiểu đạo lắm, chỉ biết nuôi con, đợi con lớn rồi gả chồng uống ly rượu trong ngày vu qui thôi. Biết được ý định của cha, Từ Hiền buồn lắm, nàng đem tâm sự kể hết cho người bạn học cùng lớp và cũng là người anh tinh thần mà nàng tin tưởng. Người đó không ai khác hơn là Ðặng Ngọc Minh. Minh quý Từ Hiền lắm, thương yêu săn sóc như em ruột mình. Nghe tâm sự của Từ Hiền. Minh rất muốn giúp Từ Hiền đi tu nhưng chẳng biết phải làm sao. Sau bao ngày tháng suy nghĩ. Cả hai Minh và Từ Hiền đều bằng lòng đóng kịch kết hôn để qua mắt gia đình hai họ. Sau khi kết hôn Minh sẽ đưa Từ Hiền đi tu. Tính là làm. Trước nhất Minh và Từ Hiền nộp đơn xin du học ngoại quốc, nước nào cũng được miễn sao họ nhận là được. Cũng may cả hai đều được trường đại học Reed college tại Hoa Kỳ nhận. Trước khi cả hai chuẩn bị hành trang lên đường du học, Minh về thưa cha mẹ đem lễ vật đến nhà ông bà Vạn Tín xin cưới Từ Hiền. Cha mẹ Từ Hiền rất hoan hỷ nhận lời. Trước ngày Minh và Từ Hiền lên máy bay qua Mỹ, một đám cưới linh đình đã diễn ra, trong thân tộc hai họ ai cũng vui. Ðặc biệt là hai bên cha mẹ ai cũng nghĩ rằng mình đã có dâu hiền, rể quí, rồi đây con cháu đầy đàn, tha hồ mà bế ẵm. Nhưng họ có ngờ đâu, đây chỉ là một đám cưới giả, cả hai đều giữ sự trong trắng cho nhau. Khi vừa đặt chân đến xứ cờ hoa, việc đầu tiên là Minh đi tìm một ngôi chùa cho Từ Hiền hoàn thành ước nguyện xuất gia của mình. Phải biết rằng, trước năm 1975 Chùa, Viện của người Việt Nam tại Hoa Kỳ không có, vì thế Minh đã đưa Từ Hiền đến một ngôi chùa do một vị Ni Sư người Ðài Loan sáng lập. Biết được lòng thao thức của Từ Hiền nên Ni Sư Thích Nữ Như Hạnh đã chấp nhận cho Từ Hiền xuất gia. Sau ngày đưa Từ Hiền xuất gia, Ngọc Minh thấy trách nhiệm của mình kể như đã hoàn thành. Một phần vì không muốn chi sự tu học của Từ Hiền, và một phần chàng cũng bắt đầu học hành để thực hiện tương lai của mình. Cũng từ đó cả hai mất hẳn sự liên lạc mãi cho tới ngày hôm nay. Từ Hiền còn đang trầm tư miên man về chuỗi ngày của quá khứ chợt nghe Thầy Tâm Quán hỏi:
            - Cô Từ Hiền, tại sao cô đã xuất gia rồi mà nay lại như thế này?
            Trở về với thực tại, Từ Hiền thưa:
            - Bạch thầy, đúng ra con đã ở trong chùa tập sự xuất gia gần 2 năm, nhưng sau đó con nhận được điện tín ba con bị bệnh nặng, nên con phải trở về quê hương để thăm cha. Cũng lần trở lại quê hương, con đã nói rỏ việc đóng kịch của con và thầy cho cả hai bên gia đình đều biết, nên ba má không cho con xuất ngoại nữa. Mãi đến biến cố 75, gia đình con mới theo dòng người di tản, từ trại Thái Lan gia đình con được định cư ở miền đông Hoa Kỳ. Qua Mỹ được mấy năm thì ba con qua đời. Con sống với mẹ và tiếp tục việc học còn dang dở. Sau khi tốt nghiệp bác sĩ y khoa, con tiếp tục sống và hành nghề ở miền đông Hoa Kỳ. Má con vừa mới mất cách đây 6 tháng. Thấy cảnh cũ mà người thân không có, nên con mới quyết định dọn về đây để làm việc. Khi đọc báo thấy chương trình từ thiện của Thầy Tâm Quán có ý nghĩa quá nên con tìm đến để xin được đóng góp một phần sức lực trong việc phục vụ nhân sinh, nhưng không ngờ Thầy Tâm Quán lại là anh Ngọc Minh. Từ Hiền nói một hơi dài, rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó nàng hỏi:
            - Thưa thầy, nhưng sao thầy lại đi tu? theo con nhớ hồi xưa thầy đâu có ý định xuất gia đâu ạ?
            Thầy Tâm Quán trả lời:
            - Ðúng rồi cô ạ, hồi xưa thầy đâu có ý định xuất gia, khi thành hôn giả với cô là chỉ muốn giúp cô hoàn thành ý muốn làm ni cô của cô thôi. Nhưng sau khi chia tay với cô rồi, một mặt tôi tiếp tục sự học, một mặt tôi luôn suy tư về sự lựa chọn của cô, vì thế tôi mới bắt đầu tìm hiểu giáo lý của Phật. Nhận thấy giáo lý của Phật có một sức sống vô biên, một chiều sâu không thể dùng cái tư duy của con người phàm tục hiểu được, vì thế Thầy thấy con đường cô lựa chọn là lý tưởng nhất, nên Thầy quyết định xuất gia tu học. Rồi nhân duyên hội đủ, Thầy gặp đại lão Hòa Thượng chùa Thiên Long thương tình nhận làm đệ tử. Sau ba năm thử thách, Hòa Thượng Thiên Long đã thế phát cho Thầy làm đệ tử xuất gia của Ngài, và từ đó Thầy vừa tu vừa học cho đến giờ như cô đã biết.
            Từ Hiền nói trong buồn rầu:
            - Bạch thầy, theo con thấy sao cuộc đời có nhiều chuyện trớ trêu quá, con thì muốn xuất gia, đã tìm đủ mọi cách nhưng cuối cùng rồi lại hoàn tục. Còn riêng thầy, lúc đầu không có ý định đi tu nhưng cuối cùng lại được làm trưởng tử của Như Lai.
            Thầy Tâm Quán ôn tồn nói:
            - Cô Từ Hiền ạ, cô không nên tự trách như vậy. Tất cả mọi việc đều tùy duyên thôi. Tuy nhiên, theo tôi thấy, nếu thực sự giờ đây cô còn có ý định xuất gia thì cũng chưa phải là muộn đâu cô ạ.
            Ba tháng sau cuộc gặp gỡ với thầy Tâm Quán. Từ Hiền xin xuất gia và một ni viện nhỏ được mọc lên. Viện dưỡng lão Khánh Hỷ nằm giữa Ni Viện Vạn An và Chùa Thiên Long. Trụ trì Ni Viện Vạn An là sư cô Tâm Trang Nghiêm tức là cô Từ Hiền năm nào.
            Hằng ngày ngoài thì giờ tụng kinh bái sám và học Phật, cô dành hết tất cả giờ còn lại để cùng với Thầy Tâm Quán săn sóc các cụ cao niên, thoa dịu những người sắp ra đi. Cô cũng không quên vun trồng những mầm non mới, vì thế cô đã đề nghị với Thầy Tâm Quán cho cô thành lập Gia Ðình Phật Tử nhằm đào tạo thế hệ trẻ, những thanh, thiếu, đồng niên trở thành những Phật tử chân chánh, để góp phần xây dựng xã hội theo tinh thần Bi, Trí, Dũng của Ðạo Phật. Ðược sự đồng ý của Thầy Tâm Quán nên GÐPT Vạn An được thành lập dưới sự hướng dẫn, và cố vấn giáo hạnh của sư cô Tâm Trang Nghiêm càng ngày càng lớn mạnh và an hòa.
-- o0o --