NIỀM  TIN
Quỳnh Hoa
--o0o--
 
Từ thuở nhỏ, mẹ luôn dặn Ngân trước khi đi ngủ phải tụng niệm Bồ Tát. Mẹ dạy Ngân từng câu thần chú và dặn rằng khi nào con gặp nguy hiểm hay những thất vọng trong đời sống, hãy thành tâm mà khấn nguyện Bồ Tát, con sẽ được tai qua nạn khỏi.
Là trẻ thơ, những khi mẹ dắt đến chùa thì Ngân đi theo. Khi mẹ tụng kinh nơi chánh điện với mấy bác thì Ngân len lén chuồn ra ngoài vui đùa với đám con nít. Khi mẹ xong lễ đi kiếm dắt về và bảo: Con hư quá hôm nay không lạy Phật.
Tuổi thơ, cuộc đời là những trang giấy vô tư vui đùa cùng hoa bướm, khi nào mệt nhoài, đói lắm thì chạy về đòi mẹ đủ thứ, vì mọi thứ có mẹ lo. Lớn thêm chút nữa cũng mẹ lo. Thấy con gái tươi vui hớn hở mỗi ngày thì mẹ cũng vui lây: Mẹ mong sao cuộc đời con mãi sáng tươi và hạnh phúc hơn mẹ. Mẹ sẽ ráng tu hành và cầu nguyện ơn trên phù hộ cho con cái được bình yên, một đời mẹ khổ cũng cam. Có mẹ sướng thế đấy. Ngay cả tu hành làm phước thiện mẹ cũng vì con mà làm tất cả.
Rồi một hôm đi học về, chưa kịp khoe với mẹ con điểm 10 còn đỏ tươi thì Ngân thấy mẹ buồn. Mẹ ôm Ngân thật lâu như sợ Ngân bay đi mất. Hai hàng nước mắt của mẹ chảy dài trên má, mẹ vuốt tóc Ngân như trao gởi tất cả tình thương yêu. Ngân linh tính điều gì xãy ra nên hỏi:
- Mẹ làm sao rồi, con hư quá làm mẹ buồn lòng hả?
Mẹ ôm Ngân lâu hơn và nói:
- Không phải đâu con ạ, con sắp đi Mỹ rồi có vui không?
Con đi Mỹ hả mẹ, mẹ có đi không, ai cũng mong muốn được đi Mỹ hết mẹ ơi! Làm sao mà con đi được?
Ngân bàng hoàng với cái tin mẹ vừa nói, vì có bao giờ cô bé mười ba tuổi nghỉ rằng mình sẽ đi đến một chân trời xa xôi như thế. Dòng sông Mississippi, chiếc cầu Golden Gate hoặc Nữu Ước trong câu truyện: Chiếc lá cuối cùng, là những nơi xa vời vợi mà nàng chỉ được đọc trong sách, truyện, nhìn trong tranh mà thôi. Bây giờ Ngân sắp sửa được đến đó rồi. Một đất nước vĩ đại, phồn hoa của Thế giới đang đón chờ Ngân đó sao! Nhưng sao mẹ khóc và ôm Ngân lâu như thế kia! Ngân vội hỏi:
- Sao mẹ khóc, mẹ không đi với con à?
- Con chỉ đi một mình thôi con ạ, mẹ lo quá. Con còn nhỏ như vầy làm sao chống chọi được với cuộc sống cạm bẫy bên ngoài. Mẹ vừa mừng vừa lo cho con, con biết không
- Mẹ à, sao mẹ không đi với con, mẹ không đi con cũng không đi. Con sợ đi xa mẹ lắm.
Nghe Ngân nói, mẹ ôm Ngân chặt hơn, nước mắt rơi ướt trên tóc Ngân. Mẹ mân mê từng ngón tay mềm mại của con gái mà lòng nghe đau nhói. Mẹ nói:
- Bàn tay này còn  xinh xinh như thế này, không khi nào con sẽ đi xa mẹ. Bờ đại dương bên kia là gì làm sao mẹ biết. Mẹ chỉ nhìn vào cuộc sống cùng cực mà kiếm đường cho con đi. Bao nhiêu người đổ nhau ra đi, họ đổi cả sanh mạng để được đến mãnh đất tự do, thì mẹ cũng mong muốn được hy sinh, xa rời nắm ruột của mình, để một ngày mai con được sung sướng. Nhưng con có được hạnh phúc sung sướng hay không khi con xa mẹ! Dầu bên kia đại dương là thiên đường đi nữa, nhưng đó cũng là chốn bụi trần của cõi ta bà phiền não, và ở đó con người cũng phải bị chi phối bởi định luật luân hồi nghiệp quả. Mẹ suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng mẹ như đánh liều với định mệnh. Làm sao con có thể sống được giữa một xã hội đầy rẫy bất công, và chánh quyền đen tối nầy, nên mẹ kiếm đường lo lót cho con gái của mẹ ra đi. Số phần mẹ ở lại mẹ giao phó cho Bồ Tát. Mẹ tin tưởng Bồ Tát và Chư Thiên sẽ hiểu thấu được lòng mẹ mà phù hộ cho đứa con gái ngây thơ của mẹ chưa đến tuổi vào đời được bình yên, thành đạt giữa xứ người. Vì niềm tin này mà mẹ quyết định để con ra đi, và hôm nay có giấy báo về cho con đi phỏng vấn, mẹ cứ vừa mừng vừa nghe tim mình như bị dao cắt.
Nghe mẹ nói, nhưng Ngân hỏi mẹ lần nữa:
- Làm sao con đi được hả mẹ?
- Mẹ lo lót cho con đi chung với gia đình người ta. Mẹ chỉ dành dụm đủ tiền để trả cho phần con thôi. Mẹ còn ông bà nội, ông bà ngoại của con và nhiều sự ràng buộc gia đình, mẹ đi theo con rồi ai chăm sóc ông bà.
Tuy còn nhỏ nhưng Ngân cũng đủ hiểu mẹ đau lắm. Cũng như Ngân chưa chi mà đã cảm thấy nhớ mẹ, nhớ em, bè bạn rồi. Lần đầu tiên trong đời Ngân cảm giác được sự bơ vơ khi phải xa mái ấm. Mẹ không đi với Ngân được thì Ngân đi làm gì, đời đâu còn ý nghĩa nữa. Nhưng Mỹ là nơi nào mà Ngân thấy ai có thân nhân ở Mỹ thì gia đình họ được sang giàu cả. Như con Trân trong xóm, anh nó ở Mỹ gởi tiền về, mẹ nó đâu phải đi làm cực nhọc như mẹ của Ngân. Mẹ nó rảnh rỗi cả ngày, vàng vòng đỏ người trông rất nhàn lưu. Mẹ của Ngân đẹp gái hơn má con Trân nhiều. Chỉ vì mẹ nghèo quá, quanh năm bán bánh bèo, xôi, chè lam lũ. Suốt bốn mùa mẹ tần tảo và chỉ có một cái áo bà ba sờn vai, vá víu nên ít ai nhận ra mẹ đẹp đó thôi. Ðúng rồi Ngân cũng muốn đi Mỹ. Ngân sẽ làm bất cứ công việc nặng nhọc gì miển sao có tiền gởi về giúp mẹ bớt cảnh đói nghèo là được. Có tiền rồi, mẹ có thể nuôi ông bà Ngoại, mẹ chỉ ở nhà giữ em thôi, không bỏ em sớm tối nữạ. Tự nhiên Ngân bổng dưng vui vui và tự tin hẳn lên. Ngân dại quá, mẹ lo cho mình, mẹ sợ mình khờ dại thì mình phải bản lãnh lên cho mẹ thấy mẹ mới vui chớ. Nhút nhát quá làm cho mẹ lo lắng đổ bệnh mất. Nghĩ thế nên Ngân nhìn mẹ cười và nói:
- Mẹ à, mẹ đâu cần phải khóc. Ðây là một cơ hội tốt mà. Con sang Mỹ rồi ráng học thành tài sau này giúp gia đình. Khi nào mẹ đầy đủ rồi con sẽ về thăm mẹ. Mẹ đừng lo, con sẽ ráng giữ mình không sa ngã, hư hỏng. Lúc nào gặp nguy hiểm hay buồn lòng thì con sẽ cầu nguyện Bồ Tát như mẹ thường dặn con. Chỉ một câu niệm thành tâm là Bồ Tát sẽ hiển linh mà phù hộ cho mẹ con mình, mẹ cứ coi như là trao con cho Bồ Tát là mẹ sẽ yên tâm.
Ngân biết mẹ rất thành tâm với Bồ Tát nên nàng nói một hơi dài để an ủi mẹ. Không ngờ Ngân đã nói ra những điều mà lâu nay mẹ âm thầm trao gởi, nên mẹ vui ngay. Con gái của mẹ tuy còn nhỏ mà biết an ủi mẹ như thế, khác nào Bồ Tát hiển linh chứng giám sự trao gởi của mẹ rồi. Mẹ thấy đầy tràn hy vọng. Vuốt lại tóc của Ngân mẹ giục:
- Thôi được rồi, con đi rửa mặt rồi ăn cơm. Chiều nay mẹ con mình đi lên chùa lạy Bồ Tát nhé!
Hôm ra đi, mẹ nắm chặt tay Ngân nhưng không khóc. Ðã thỏa thuận với nhau trước rồi mà. Không ai được khóc cả. Ngân hứa với mẹ sẽ ngoan, sẽ kiên trì và thường xuyên niệm Phật. Mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe để chờ Ngân về. Dù xa cách nơi nào thì hai mẹ con cũng ráng niệm Phật và đặt niềm tin vào Bồ Tát. Trước khi rời xa, Ngân nhìn mẹ thật tươi rồi quay mặt. Nàng không dám quay đầu nhìn lại, vì biết nước mắt mẹ bắt đầu rơi. Ngân lấy hết can đảm bước vào phòng cách ly vì sợ mình sẽ đổi ý. Nàng bắt đầu khóc như mưa, khi người nhân viên ở đó bảo rằng nàng không được trở ra nữa. Từ đây Ngân sẽ tự đứng một mình, Ngân tự hứa với lòng mình dù bơ vơ, dù gian nan nàng cũng vì mẹ mà trưởng thành, vì mẹ mà làm tất cả.
Cô bé mười ba tuổi bắt đầu cuộc đời mới nơi miền đất lạ. Thoáng đó mà đã mười năm. Ngân chưa một lần trở lại. Ngân nhớ lại lần đầu tiên khi nhận được thư mẹ từ quê nhà gởi sang. Vừa cầm phong thư, hai tay Ngân run run và nước mắt cứ tuôn chảy. Ngân nhớ mẹ vô bờ, và Ngân vẫn chưa tin là từ nay mình không còn được trong vòng tay mẹ ôm ấp nữa. Từ nay, bao nhiêu tình thương của mẹ chỉ được gói ghém trong những tờ giấy mỏng manh, mà mẹ đã gởi xuyên qua đại dương thăm Ngân thôi. Ngân vừa mừng, vừa hãnh diện, lại vừa tủi thân. Rồi cái Tết đầu tiên làm cho Ngân nhớ mẹ vô cùng. Ngân nhớ những ngày bên mẹ đi chùa, sao Ngân không ngoan hơn, quí hơn để bây giờ đón xuân nơi xa lạ nầy mà lòng nghe trống vắng. Ở nơi đây, mọi người đi chùa có vẽ không thành kính như ở quê nhà. Có lẽ tại vì ở quê nhà, mọi người bị đói khổ, bị kìm kẹp mất tự do, nên ai cũng thành tâm cầu xin ơn trên cứu độ. Còn ở đây cuộc sống đầy đủ vật chất, những đòi hỏi cho đời sống dễ dàng, nên sự tôn kính bớt đi trong một số người đã theo đời sống mới thay đổi. Những lúc Thầy thuyết pháp  trên chánh điện, quí bà, quí cô ngồi dưới to nhỏ khoe khoang, hoặc rì rào hỏi nhau hụi sống, hụi chết... Những người dư giả, người qua Mỹ lâu hoặc mới qua... Tuy nhiên, họ cũng có công đức hướng Phật và xây dựng chùa chiền, cho ánh đạo mầu được chiếu sáng giữa những tấm lòng thương nhớ về quê cha đất tổ. Như hôm nay, trông mọi người ai cũng nô nức cúng bái, cầu nguyện giữa những làn khói hương nghi ngút của ngày xuân, với những ánh mắt hoan hỉ của những người có diễm phúc, được sống trên phần đất tự do nầy. Ít ra khi về chùa thì ai cũng thấy thân tâm an tịnh hơn, mọi người hiền lành hơn, vì ánh mắt của đức Phật từ bi như soi thấu tất cả. Nhìn mọi người ra vào tấp nập, Ngân bỗng thấy lẽ loi. Nàng dõi mắt trong đám đông như mong tìm hình dáng của mẹ, mặc dầu biết rằng mẹ không thể nào hiện diện nơi đây. Ngân đứng đó bất động và thầm nghĩ: Một năm rồi con xa mẹ, xuân nầy chắc mẹ cũng nhớ con nhiều lắm.... Mới đây mà tất cả đã gởi lại sau lưng xa vời vợi. Những ngày đầu mới qua Mỹ, cuộc sống của Ngân thật khó khăn. Nàng vào trường học bở ngỡ với những trang sách chưa quen, những dòng chữ xa lạ. Và vì phải chạy theo hoàn cảnh nên Ngân phải bị già hơn bốn tuổi cho hợp với hộ khẩu trên luật pháp, đó là tuổi tự lập. Ngân phải vừa học vừa đi làm để kiếm sống, với những vốn liếng Anh ngữ không bao nhiêu, Ngân xin vào rửa chén ở một tiệm fast food gần nhà. Mỗi ngày sau giờ học nàng phải đứng rửa chén cho đến khuya mới về học bài. Với đồng lương thấp nhất, Ngân vẫn dành dụm gởi về cho mẹ mỗi tháng. Nghĩ đến mẹ hết cực nhọc là Ngân vui không ngại nặng nhọc mỗi đêm. Bất giác Ngân đưa tay xoa những vết nứt trên bàn tay mình. Vì phải nhúng tay vào nước nóng với xà phòng để rửa chén mỗi đêm nên làn da 14 tuổi còn măng sữa của Ngân luôn bị nứt rướm máu. Ðang ngồi thờ thẩn nhìn theo khói nhang nghi ngút Ngân bổng giựt mình vì một giọng nói sau lưng:
- Sao bàn tay của em bị lở hết vậy?
Ngân quay lại, bắt gặp ánh mắt của một thanh niên không quen biết. Bị ánh mắt ấm áp của hắn chiếu tướng, Ngân ngượng đỏ mặt. Nàng lúng túng không biết làm sao. Sau một giây định thần và theo bản tánh tự vệ(từ khi xa mẹ) Ngân đáp:
- Tại vì.. Ơ hay chưa, ai quen biết với ông mà hỏi?
Ngân làm dữ và toan bước đi. Hắn cản lại:
- Khoan đã cô bé!
Hắn nhìn, trong đôi mắt ấy thật ngạo mạn, thật tình tứ. Trong nụ cười nhếch mép, hắn có vẻ khiêu khích ghê chưa. Còn nữa hắn hơn Ngân vài ba tuổi chứ bao nhiêu, cùng lắm là 18 hay 19 đó thôi, dám gọi Ngân bằng cô bé. Nhưng dầu sao đây cũng là lần đầu tiên Ngân đối mặt với kẻ khác nên tim nàng cứ đập loạn xạ. Nàng giả vờ làm tỉnh bắt bẻ:
- Nè ai là cô bé vậy. Lớn hơn tôi bao nhiêu đâu mà dám gọi tôi là cô bé?
Ngân tưởng là hắn sẽ xuống giọng xin lỗi nàng ngay, vì nàng đã nghiêm trang chỉnh đốn hắn. Nhưng kìa, hắn lại cười thành tiếng lắc đầu có vẽ chê bai Ngân còn yếu cơ quá.
Wait, wait, chính cô bé gọi tôi bằng ông trước nhé! Biết người ta chỉ lớn hơn mình vài tuổi mà tôn họ lên bằng ông, nên ông phải xưng bằng cô bé cho hợp đạo, mà coi cô cũng đâu khác nào cô bé mới lớn... hì hì hì...
Ngân không ngờ hắn cũng biết đá giò lái lại chứ đâu có chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà kệ hắn, hơi đâu Ngân phải ăn thua cho mệt. Không lẽ gọi hắn bằng anh nghe kỳ cục chết. Bị hắn bắt bí, Ngân cố tình làm ngang:
- Mới lớn cũng được, lớn từ khuya rồi cũng được, không thèm nói nữa, bye.
Chị Hạ hồi nảy giờ đứng sau lưng cũng chạy ra bênh hắn.
Thôi đừng cãi nữa, Quân nó lớn hơn em vài tuổi thì gọi bằng anh được rồi, hơi đâu ông nầy ông nọ. Bỏ qua đi, mình đi xuống coi văn nghệ.
Chị Hạ nắm tay Ngân dắt lại sân khấu, nhưng nghĩ tới cái mặt ngạo mạn của hắn Ngân còn thấy ghét. Từ ngày Ngân qua Mỹ cũng may là nhờ có gia đình chị Hạ nâng đỡ thương yêu. Ðó là điều mà Ngân cảm giác là Bồ Tát đã hướng dẫn và bảo vệ cho Ngân. Mỗi tuần chị Hạ chở Ngân đi chùa. Chị Hạ có một người em trai đã đi học xa cho nên chị thường chỉ dạy và chăm sóc Ngân như đứa em ruột. Chị bảo có người ở chung, nhất là ngoan và thông minh như Ngân là chị rất mừng. Có chị em tâm sự cũng đở buồn, vì nơi đất khách tình người lại càng lạt lẽo. Khi hai chị em ngồi vào ghế cũng là lúc chương trình văn nghệ bắt đầu. Chị Hạ mới ân cần bảo Ngân:
- Năm nay em lớn rồi, phải tập xưng hô cho đúng cách, kẻo không bị cười đó. Ðáng tuổi anh thì kêu anh, đáng tuổi chú thì kêu chú, đừng gặp ai cũng kêu chú, hay ông là người ta không vui đó. Bây giờ ai bằng tuổi em kêu em bằng chị em có buồn không?
Ngân cười bẽn lẽn:
- Kêu bằng anh nghe kỳ lắm, em thấy khó kêu lắm. Ờ hồi nảy hắn kêu chị ra dặn cái gì vậy.
Chị Hạ mỉm cười:
- Hắn dặn chị nếu em có hỏi gì về hắn thì nói không biết.
Ai thèm để ý tới hắn mà làm cao vậy, lần sau gặp em kêu bằng ông nữa cho bõ ghét.
Ðó em lại sai rồi, em phải tập kêu anh từ từ cho quen, đó là sự lịch sự. Làm con gái thì phải duyên dáng tế nhị. Một câu nói dịu dàng là vũ khí làm tan lòng sắt đá của kẻ khác đó em.. Ðể từ từ chị truyền nghề cho.
Ngân nghe chị Hạ nửa đùa nửa thật, chợt nhớ mẹ. Xa mẹ rồi, Ngân lạc lõng quá. Nếu không có chị Hạ bên cạnh, Ngân chẳng biết tin vào ai, vì chung quanh nàng ai cũng chạy theo vật chất nhiều quá. Có mẹ, Ngân đâu bị quê như hồi nãy bị hắn ăn hiếp. Ngân thèm tha thiết vòng tay của mẹ, vì bây giờ Ngân cảm thấy làm người lớn nhiều phức tạp và khó khăn ghê. Ðang ngồi nhớ mẹ, Ngân ngước lên nhìn về phía sân khấu khi nghe một giọng hát thật truyền cảm và nồng nàn:
- Mẹ là quê hương của con, quê hương có chuối ba hương, có xôi nếp một, có đường mía lau. Không ai yêu mẹ bằng con, không ai yêu con bằng mẹ...
Trời ơi, thì ra là hắn. Ánh mắt của hắn đang nhìn lại như an ủi, như hiểu được nỗi lòng cô đơn của Ngân. Hình như hắn gởi hết tâm tình vào bài hát để hát riêng cho Ngân thôi, vì hắn đã nhìn Ngân bằng một cặp mắt lắng đọng khó quên. Ra về rồi mà Ngân vẫn còn ám ảnh ánh mắt đó của hắn.
Rồi những lần đi chùa kế tiếp Ngân cố tình nhìn quanh tìm kiếm, nhưng không thấy hắn nữa. Thời gian trôi, hình bóng của hắn cũng mờ phai theo những trang sách khép lại, đánh dấu tuổi trung học của Ngân đã hết. Tuy không tiếng ve, màu phượng, không quyến luyến chia tay với sân trường, bè bạn như ở quê nhà, nhưng Ngân rất hài lòng vì mình đã đi được một đoạn đường thử thách gian nan. Ít ra Ngân cũng có được một cái bằng trung học để làm nền tảng cho bước đường kế tiếp. Ngày ra trường Ngân buồn vui lẫn lộn. Hôm ấy Ngân trông thật xinh trong chiếc váy trắng làm cho cập giò dài thêm dịu dàng. Mái tóc bây giờ dài hơn, ra dáng thiếu nữ hơn, hồn nhiên óng ánh. Có mẹ chắc mẹ sẽ vui lắm. Mẹ sẽ ôm Ngân mà khen ngoan quá. Nhưng bù lại hôm qua Ngân nhận được thư mẹ. Mẹ bảo là mẹ rất tự hào về đứa con gái mà mẹ hằng thương yêu. Mẹ còn nói rằng mẹ rất hiểu Ngân đã vượt qua nhiều cô đơn và cực khổ. Một con người dầu đầy đủ vật chất đến đâu thì cũng không bằng sống trong vòng tay mẹ. Mẹ dặn Ngân ráng học thêm nữa, đừng đi làm sớm mà cực. Mẹ còn đùa rằng Ngân giỏi và ngoan như vậy, nếu mà có được một người bạn trai tốt thì mẹ sẽ yên tâm. Ngân biết mẹ muốn gợi ý rằng bây giờ Ngân đã lớn, hãy lo cho chính mình, đừng vì gia đình mà bỏ lỡ tuổi xuân. Chắc mẹ cũng biết, ngoài giờ học ra Ngân đi làm thêm, có bao nhiêu tiền nàng gởi về giúp mẹ hết.
Nhìn mọi người đến dự lễ ra trường chụm lại chụp hình kỹ niệm, ai cũng có gia đình quây quanh. Ngân cũng cười quanh với tụi bạn, chụp vài tấm hình rồi lại đứng bơ vơ. Nàng cảm thấy lạc lõng và nhớ mẹ thật nhiều khi thấy ai cũng có cha mẹ bên cạnh. Lần đầu tiên Ngân khóc vì hạnh phúc khi cầm tấm bằng trung học, và cũng khóc vì cô đơn giữa xứ người. Nàng đi kiếm Loan nhờ nó chở về dùm, nhưng thấy Loan tươi cười ôm cổ mẹ chụp hình. Ngân quay ra, thôi thì đi bus về vậy. Ðang cắm cúi đi, Ngân toan mở cửa bước ra thì đụng phải hắn. Dường như hắn đứng đó chờ Ngân lâu lắm vậy. Ngân hơi bất ngờ vì mấy năm không gặp bây giờ hắn trông già hẳn ra. Ðôi mắt ấy vẫn sáng trong và cái dáng đứng hiên ngang trong bộ đồ vét đen, áo trắng lịch sự. Vì không chủ định trước nên Ngân lúng túng chẳng biết làm gì, nàng định bỏ đi nhưng hắn chặn lại mở lời:
- Chào Ngân, lâu quá không gặp bây giờ trông xinh đẹp quá, xém chút Quân nhận không ra. Chúc mừng Ngân mới ra trường!
Ngân bẽn lẽn đỏ mặt. Hắn khen nàng đẹp.. (hình như rút kinh nghiệm lần trước, hắn không gọi nàng là cô bé nữa. Chắc thấy Ngân đỏ mặt vì bất ngờ nên hắn phân bua:
- Anh, à quên Quân đến để định tặng hoa cho đứa em họ ra trường nhưng mà nó dong đi đâu mất rồi, may quá gặp Ngân đây Quân trao đại chớ không lẽ lại mang về, quê chết. Thôi thì Ngân cầm giúp lần nầy nhé, hơn nữa ai cũng có hoa...
Chắc hắn định nói chỉ mình Ngân không có, nhưng hắn chợt im bặt vì nhận ra nếu thành thật một chút nữa là toi đời. Cũng may hắn tréo lại kịp thời:
- Quân cầm hoa mà chưa có người đẹp để tặng, nên mượn đỡ Ngân vậy.
Ngân nghĩ thầm, hắn miệng lưỡi ghê lắm chứ đâu có vừa. Nhưng Ngân cảm thấy ở hắn có vẽ chân thật dễ mến. Ánh mắt của hắn làm cho người khác khó quên, khó từ chối. Cũng may Ngân bây giờ là cô gái 18 đang trưởng thành chứ không là cô bé mới lớn như hắn tưởng. Nàng cười tự nhiên:
- Ðâu có gì, Ngân cầm thêm bó hoa cũng không nặng nhọc hay vướng bận gì. Nếu anh cảm thấy dư thừa thì cho Ngân xin vậy. Tội là tội cho những bông hoa đã bị bẻ khỏi gốc mà không được ai nâng niu thì uổng.
Hắn cũng không ngờ là bây giờ Ngân đã biết đá giò lái chững chạc vậy. Vẫn cái nhếch mép ngạo mạn năm nào hắn mỉm cười khó hiểu:
- Nếu như vậy cho Quân cơ hội để nâng niu đi. Cho Quân cơ hội chuộc lỗi. Quân sẽ chăm sóc cho cả hoa lẫn chủ được như ý... à Quân còn chuyện nhờ nữa nè, thằng bạn tặng cho Quân tấm certificed dinner ở nhà hàng. Lâu quá chưa kịp ăn. Hôm nay là ngày cuối hết hạn. Ngân lỡ làm ơn thì làm cho trọn. Cho Quân mượn luôn Ngân lại đó ăn bữa no nê đi. Hôm nay lỡ diện đi một mình kỳ lắm, mà không đi bỏ uổng. Ðồng tiền nối liền khúc ruột mà Ngân...
Hắn cũng chai nhỉ. Ngân chợt nghĩ ra là hắn đã có chủ mưu trước, nên mới sắp xếp đưa Ngân vô thế kẹt. Hắn bỏ tiền ra mua tấm giấy đó cũng đâu ai thấy. Chứng tỏ hắn biết rõ Ngân chưa có bạn trai, và không có gia đình, nên ngay từ đầu hắn chẳng hỏi han về vấn đề đó xem Ngân có hẹn với ai tối nay không. Ngân mỉm cười, một chút cảm động khi biết hắn dàn xếp, cũng rất tế nhị cho nàng khỏi tủi thân. Nàng cũng chợt buồn khi nghĩ, có lẽ hắn làm vậy là vì tội nghiệp cho mình, Ngân đâm ra phân vân. Chẳng lẽ mới gặp, mới quen mà đã go out rồi, nếu có mẹ, Ngân sẽ hỏi mẹ có nên đi hay không. Và nếu có mẹ, chắc Ngân cũng không khó khăn, và dằn vặt bản thân mình đến thế. Vì bạn bè Ngân, bọn chúng có bạn trai, go out tự nhiên đâu có gì phải sợ. Nhưng thôi, kiếm cớ từ chối cho chắc ăn. Ngân lấy làm tiếc rẻ nói:
- Anh không nói trước, tối nay Ngân có hẹn rồi. Anh đẹp trai, bảnh bao như vậy rất dễ dàng kiếm cho mình một cô gái đẹp đi bên cạnh mà. Ngân xin lỗi vì đi không được...
Chưa kịp nói hết câu, Ngân đã thấy khuôn mặt hắn chùng xuống đầy thất vọng. Ðôi mắt hắn nhìn xoáy tận sâu trong tim Ngân như trách móc rằng Ngân nói dối, Ngân nỡ từ chối hắn. Hắn nhìn nàng từ đầu tới chân làm Ngân muốn run, rồi lên tiếng:
- Quân đã tìm ra người đẹp rồi nhưng bị từ chối. Ngoài Ngân ra Quân sẽ không mời một ai khác. Nếu Ngân có hẹn với bạn trai rồi Quân xin lỗi làm phiền. Còn nếu chưa thì lần sau Quân mời tiếp. Chào Ngân.
Hắn bước đi mà Ngân còn nghe giọng nói vừa lạnh tanh vừa dứt khoát bên tai. Hắn bước đi như dẫm từng gót giày vào tim, Ngân không lẽ kêu hắn lại. Ngân và hắn đâu có gì, tại sao hắn lại giận và thất vọng đến thế. Ánh mắt của hắn làm cho Ngân có cảm giác mình vừa phạm tội. Ngân hiểu nàng có quyền từ chối một người không quen thân, mặc dầu nàng biết hắn là một người tốt. Ngân ngồi xuống thẩn thờ, mường tượng lại những gì vừa xảy ra. Tuy đã từ chối nhưng Ngân đâu muốn hắn quay đi. Ngân thích được nói chuyện với hắn, vì bên hắn Ngân có cảm giác ấm cúng, hắn có vẻ rất lo lắng cho Ngân, nhưng mẹ dặn con gái đừng nhẹ dạ quá, phải cẩn thận. Ngân muốn nhận lời hắn nhưng mà mẹ nói, nếu Ngân có xãy ra chuyện gì mẹ sẽ không sống nổi. Nghĩ đến mẹ, Ngân cảm thấy yên lòng. May quá Ngân đã từ chối. Chắc hắn giận Ngân luôn rồi. Ngân chợt nghĩ đến Bồ Tát và cầu nguyện thầm, hãy phù hộ cho nàng luôn can đảm. Ngân đứng lên, về nhà viết thơ trả lời cho mẹ vậy. Bấy giờ Ngân mới để ý trời đã tối từ lúc nào. Chắc Loan kiếm Ngân không ra nên về mất rồi. Thấy sân trường bắt đầu vắng người, Ngân vội đi ra trạm xe bus. Ban chiều trời nóng Ngân mặc chiếc áo  ngắn tay, đâu ngờ trời vừa tối mà gió lạnh thế này. Một mình Ngân ngồi co ro trong trạm xe bus vì nửa tiếng nữa xe mới đến.
Ngân ngồi mân mê từ cái bông thì bổng một chiếc xe ngừng lại. Ngân vui mừng vì nhận ra hắn. Hắn nhìn Ngân thay đổi thái độ giận dữ lúc nảy rồi bảo:
- Lên xe Quân chở về cho, chút xíu nữa trời mưa đó.
Ngân nói gịọng run lên vì lạnh:
- Cám ơn anh, Ngân chờ xe bus được mà.
Hắn không cần biết Ngân nhận hay không, nhưng cứ bước ra mở cửa xe chờ. Hắn nghiêm mặt bảo:
- Leo vô xe mau lên đi. Ðiện thoại cầm tay của Quân on rồi nè. Nếu Quân có dỡ trò gì thì Ngân cứ việc bấm 911, ba con số đó Ngân biết bấm mà. Trong vòng nửa tiếng, một thân một mình đứng ở đây, có biết bao nhiêu kẻ ăn không ngồi rồi qua lại, tụi nó hốt xác cô đó. Khi xe bus tới không biết cô ở đâu. Cái thân con gái không lo mà ở đó cứng đầu..
Nghe hắn nói Ngân bỗng thấy có lý. Bấy giờ nàng mới để ý trời sắp đổ mưa rồi, hơn nữa cầm cái hand phone trong tay mà lo gì, nên ngoan ngoản theo hắn ngồi vào xe. Hắn đóng cửa xe lại, mở heat lên rồi lấy cái áo đang mặt trên người chuyền qua Ngân:
- Ðắp đi cho bớt lạnh.
Nhìn Ngân cứ cầm cái hand phone trên tay hắn lắc đầu cười:
- Thì ra Ngân không tin tưởng Quân chút nào hết. Bộ Quân nhìn đáng sợ vậy sao?.
Ngân bị hắn la, rồi chọc quê, nàng ấm ức nên im lặng. Mặc hắn nghĩ sao cũng được. Nàng chỉ không thích ai tội nghiệp cho nàng thôi. Bấy giờ Ngân mới có dịp ngồi gần nhìn kỹ hắn. Hắn trông đẹp trai lạ lùng trong chiếc áo sơ mi trắng. Mái tóc bồng bềnh, vầng trán cao rộng đôi mắt sáng làm khuôn mặt trở nên thông minh khiến người ta thích nhìn. Hắn có cái mũi vuông vắn và nụ cười nhếch mép rất ăn tiền. Cơn mưa bắt đầu ập đến xối xã làm dịu sự căn thẳng của hai người. Ngân thoáng nhìn hắn biết ơn thì điện thoại reng. Thấy tên Cúc nổi lên, Ngân đưa phone cho Quân:
- Ai gọi anh nè.
Hắn cầm phone nói thật to vì tiếng mưa ào ào bên ngoài:
- Cúc hả, cái gì tối nay go to movie hả, bận rồi, sorry nha, bye.
Hắn off điện thoại lạnh lùng, mặc dầu sau đó điện thoại lại reng nhưng hắn ra hiệu đừng bắt. Ngân lại lên tiếng:
- Lần nầy không phải Cúc nữa mà Tina Nguyễn.
Hắn cầm điện thoại lên:
- Hello, Quân nè, sinh nhật em hả, nếu rảnh thì tới, không hứa nha, bye.
Ủa sao hắn nói chuyện với con gái lạ lùng vậy. Bổng dưng Ngân thấy tức tức vì hắn có cả lô con gái bao quanh. Nhưng nàng vẫn giả vờ lịch sự:
- Xin lỗi làm phiền tối nay anh không đi chơi với bạn gái được.
Hắn lại nhếch miệng mắt vẫn chăm chú dõi trong cơn mưa từ từ chạy rồi chậm rải nói:
- Bộ đi với Ngân không xứng đáng sao. Quân chỉ sợ Ngân bị mưa ướt thôi, mà Ngân ngồi trong xe cứ lăm le cái Phone như tố giác Quân bất cứ lúc nào vậy.
Ngân cười thành tiếng:
- Thì tại anh đưa cho Ngân mà. Ngân đâu có đòi cầm đâu. Phone reng nữa nè, lần nầy cũng là tên con gái.
- Thôi off luôn đi, không thích nói chuyện với ai hết. Người mình thích thì không chịu, người mình không thích lại cứ làm phiền. Hôm nay là ngày vui của Ngân, ra trung học là bắt đầu trưởng thành rồi. Quân muốn pick Ngân out vui vẽ để Ngân có một chút gì kỹ niệm, vì sau đó cuộc sống không còn ngây thơ và vô tư như mình mong muốn nữa. Nhưng mà Ngân không thích thì thôi.
Ngân muốn nói nhưng mà không biết mở lời như thế nào. Hắn là con trai, mọi chuyện đối với hắn rất dễ dàng khi bôn ba bên ngoài. Nhưng mà Ngân và hắn đâu có quen biết bao lâu, Ngân đâu dám sổ sàng quá, mới được mời là đi ngay. Ngân muốn nói thật nhiều nhưng không biết bắt đầu từ đâu, vì con tim cứ đập loạn xạ lên. Nàng sợ giây phút gần bên Quân trôi qua nhanh quá. Tiếng nhạc hoà lẫn tiếng mưa rơi:
- Nầy cô bé mang kiếp xa nhà, rời đất nước một sớm yên bình. Nhớ thương về quê xa, nhớ thương mẹ cha, đang héo mòn. Tiếc thay đời em đây, dở dang và bơ vơ không lối về.
Lần đầu tiên nghe bản nhạc đó, Ngân có cảm tưởng như lời ca đang hát cho chính nàng. Ở đâu và làm gì Ngân cũng cảm thấy lẽ loi. Xa mẹ rồi đời không lối về nữa. Nghĩ đến hôm nay Ngân buồn tủi một mình, tự nhiên nước mắt nàng lặng lẻ rơi. Ngân quay mặt dấu những giọt nước mắt. Mưa vẫn rơi xối xả và từng chiếc xe phải bò dưới mưa. Băng nhạc đổi sang bài hát khác:
- Có những lúc em cười thật buồn, sao em không khóc cho lòng nhẹ nhàng hơn... giọt sương trên mí mắt làm mặt trời dịu êm... Khi xưa đưa em qua phố lần đầu, trời làm rét mướt, trời làm cơn mưạ... Ta xưa yêu em đâu dám vô tình, sợ làm tóc ướt, ngọc ngà thân em.
Ngân ngồi nghe từng dòng nhạc mới mẻ và cảm giác như lời tỏ tình của Quân cho nàng đêm nay. Quân bỗng dừng xe lại:
- Tới nhà rồi, còn mưa hay là đợi cho mưa tạnh một chút xíu.
Ngân cười:
- Mưa rơi nặng hột cho tới sáng thì sao?
Quân đùa :
- Thì sau cơn mưa trời lại sáng.
Ngân biết là Quân muốn an ủi nàng, có lẽ hắn biết Ngân đang tìm kiếm cho mình một tương lai sau những ngày vất vả độc hành. Hắn không bỏ sót một cơ hội đối đáp nào. Ngân cũng muốn cho hắn biết, nàng không dễ dàng bỏ cuộc trước cuộc sống muôn màu này đâu, nên nói:
- Sáng hay tối là còn tùy vào người cảm nhận.
Hắn hơi bất ngờ khi nhận ra là Ngân không còn bé bỏng nữa. Nàng đỡ chiêu của hắn cũng khá lắm. Con gái khôn hơn con trai có khác. Quân cười thưởng thức, nhưng hắn không bỏ qua:
- Hãy mở cánh cửa tâm hồn ra, thì mới thấy những buổi sáng trong lành tươi đẹp. Nhốt kín mình khác nào sống trong màn đêm. Hoa đẹp trưng bày cho mọi người ngắm, chứ để vào tủ khóa lại ai thấy.
Ngân cũng không vừa. Nàng cũng hiểu hắn muốn ám chỉ gì rồi nên nói:
- Dầu sao thì một buổi tối bình yên cũng đẹp hơn một buổi sáng đầy giông bão. Hoa đẹp hay không còn tùy thuộc vào người cắm, và nơi đặt để. Một bông hoa đẹp mà bị trưng bày không đúng cách, đặt để không đúng chỗ, không hợp thời gian thì đó là một sự lãng phí. Và một bông đẹp mà người ngắm không biết thưởng thức gía trị của nó thì cũng vô nghĩa thôi.
Quân không nghĩ là Ngân vẫn dịu dàng, đoan trang mà cứng đầu như vậy. Hắn hiểu Ngân muốn nói rằng thà từ chối anh lầm còn hơn là nhận lời go out tối nay, khi quan hệ giữa hai người mới chớm nở. Con bé nầy ăn miếng trả miếng đâu ra đó. Ðầu óc nhạy bén lắm chứ không giống như con nai vàng ngơ ngác đạp lên lá vàng khô đâu. Ngân không lêu lõng, ăn diện, đua đòi theo lối sống mới như bao cô gái khác, vừa mới định cư là đã hội nhập theo lối sống Mỹ phô trương. Bên ngoài khuôn mặt thanh tao kia, là một cuộc sống nội tâm phong phú. Cô bé mà hắn gọi ngày xưa giờ đã lớn. Bao năm vất vã đơn độc đã giúp con bé đứng vững bằng kinh nghiệm, bằng tấm lòng sắt son. Hắn vốn thích những bông hồng có gai. Ngân càng khó thì hắn càng muốn chinh phục. Quân nhìn Ngân một hồi như đang kiếm tìm một điều gì đó mới mẻ. Mưa vẫn rơi và cả hai không ai muốn chia tay. Quân nói như giải thích:
- Trong lòng giông bảo hay bình yên là tự mình tạo ra cả. Tâm bình là thế giới bình. Mọi sự mọi việc đều do duyên số và nghiệp quả mà ra. Những chuyện đơn giản thì đừng biến nó thành phức tạp quá. Biết giữ mình là tốt, nhưng đừng ép mình quá mà đánh mất đi thời gian ngây thơ của tuổi xuân. Rồi hắn mỉm cười chọc Ngân tiếp:
- Quan trọng là nên cho người tốt một cơ hội...
Ngân cười thầm, hắn đang thuyết đạo lý nhà Phật đấy. Nàng đi chùa mỗi tuần, có bao giờ thấy hắn vác mặt đến chùa đâu, trừ một lần ngày xuân mấy năm trước. Vậy mà hắn cũng biết sâu về đạo mầu. Lần đầu tiên Ngân thấy hắn có vẻ chửng chạc khi dạy đời nàng. Hắn dường như hiểu và những lời hắn vừa nói ra có vẽ chân tình như một người anh thân thiết lo lắng cho nàng vậy. Nhưng rồi hắn vẫn trở lại cái vẻ đùa cợt thật thật giả giả khó ưa. Hắn nói chuyện có duyên, biết cách pha chế tán tỉnh nhưng Ngân vốn bảo thủ, nàng cần một tấm lòng chân thật chứ không phải những lời nói văn chương trau chuốt. Nàng cũng rung động vì Quân trông đẹp trai, tuấn tú rất ra vẽ một người đàn ông chân chính, nhưng bên cạnh hắn biết bao nhiêu người con gái khác bao quanh, rồi một ngày nào đó Ngân cũng sẽ như một cái bóng mờ, nếu Quân đã chinh phục được nàng. Nghĩ vậy nên Ngân không để mình đi xa quá. Trời đã khuya, nàng cũng muốn cáo từ nên nói:
- Cám ơn anh tối nay đã đưa Ngân về, em vào nhé!
Quân hơi hoảng hốt:
- Ngồi trong xe với Quân ở trước nhà mà Ngân còn sợ à, tại sao cứ đòi vào nhà hoài vậy.
Ngân cười nói đùa:
- Dù sao thì anh cũng tốt hơn những kẽ ăn không ngồi rồi, chuyên đi hốt xác người ta ở các trạm xe bus. Ít ra thì tối nay Ngân cũng được bình yên về tới nhà, nên cũng rất khó mà tin anh là một người xấu đó.
Quân cười nhếch mép. Chàng cảm thấy khoái nét mặt ngây thơ của Ngân nên tiếc rẻ:
- Vậy sao Ngân cứ đòi vào nhà, không chịu ngồi thêm chút nữa.
Ngân tròn mắt giải thích:
- Trời tối rồi, không lẽ cứ ngồi hoài ở đây. Hơn nữa bây giờ Ngân phải trả anh lại cho mấy chị Cúc, Bích Ty, Michel... Anh đào hoa như vậy, Ngân đâu dám phiền anh lâu. Thôi thì anh về dỗ ngọt mấy chỉ nha! Cảm ơn anh nhiều.
Ngân thật hả dạ, khi cuối cùng cũng có cơ hội móc ruột hắn. Hắn đào hoa đáng ghét quá mà. Quân nhăn mặt chịu đòn. Cú đá móc nầy Ngân đá đẹp quá. Nàng móc ruột gan hắn ra ngoài hết trơn rồi. Nàng nói có bằng chứng rành rành dầu là vô tội Quân cũng không chối được. Quân cảm thấy bực mình vì ở đâu mà mấy con nhỏ đó kiếm được số điện thoại cầm tay của Quân mà gọi ngay vào cái giờ cao điểm nầy. Quân lắc đầu chịu thua:
- Một bà còn lo chưa xong, bị bầm dập như thế này, làm đàn ông khổ lắm, năn nỉ hết lời mà mấy bà không tha cho, còn quăng lưỡi câu tứ phía. Ngân chờ chút xíu đã, Quân có đem theo một mớ sách và đơn của mấy trường đại học, nảy giờ quên. Ngân đem về đọc tham khảo, thích đi trường nào thì gởi đơn sớm, để không kịp nhập học đó. Trời còn mưa lấy áo che để khỏi ướt đầu.
Ngân đưa áo trả lại:
- Áo đẹp như vầy ướt uổng lắm.
Quân cười được dịp trả thù:
- Áo ướt không sao, làm trôi hết mấy giọt nước mắt ngọc ngà của người đẹp rơi trên áo mới là uổng đó. Nhất định là không bao giờ giặt cái áo này mà.
Ngân đỏ mặt mắc cở, nên chạy vội vào nhà. Cả đêm đó Ngân không ngủ được. Hình ảnh của Quân, đôi mắt nhìn nàng ấm áp, sáng ngời làm nàng xao xuyến. Giọng nói hắn vang vang thoát từ đan điền, gần hắn Ngân cảm thấy mình được che chở. Nhưng tiếc quá, Ngân biết về hắn quá ít. Ngân chợt nhớ ra, ủa sao hắn biết mình ở đây mà chở về nhà. Nàng cố nhớ lại, rõ ràng là hắn đâu có hỏi địa chỉ đâu. Chứng tỏ hắn biết khá nhiều về Ngân, vì hắn đã chuẩn bị sẵn đơn vào đại học và mọi thứ mà Ngân cần tìm hiểu. Rồi làm sao hắn biết ngày Ngân ra trường mà đến đón. Có lẽ hắn biết Ngân sống một mình, nên khuyên nàng đừng nên gò bó quá, lo sợ quá mà đánh mất tuổi xuân. Còn nhiều chuyện ngẫu nhiên mà vì hồi hộp quá, nên Ngân đã quên hỏi. Hắn có nhớ Ngân không, tại sao cả số phone của Ngân mà hắn cũng quên hỏi. Hắn từ đâu đến và đang làm gì. Nhìn dáng vóc và biết lấy cả đơn đại học cho Ngân, chứng tỏ hắn cũng là dân trí thức. Nghĩ tới hắn ăn nói khôn khéo thế kia, chẳng trách nào con gái cứ tìm kiếm. Nghĩ đến hắn có giá, và là thần tượng của bao nàng liễu yếu đào tơ, tự nhiên Ngân thấy buồn ghê. Ngân ghét hắn, mà tại sao cứ thấy nhớ muốn gặp lại. Ánh mắt hắn nhìn Ngân chứa chan lắm. Hắn có lẽ lo lắng cho Ngân thật tình. Trái tim thanh xuân của Ngân bắt đầu chao động rồi. Ôm con gấu bông trong tay, tự nhiên Ngân nhớ mẹ, mẹ ơi mẹ đâu rồi. Nếu có mẹ thì Ngân đâu có bị dằn vặt như vầy. Ngân phải cẩn thận với mọi người chung quanh. Ngoài chị Hạ và bác ra Ngân không tin ai cả. Ðời sống bổng dưng thay đổi, từ khi xa mẹ, Ngân phải tự đứng một mình. Vì vậy ngoài giờ học và làm ra, Ngân tham gia sinh hoạt ở chùa. Ngân chỉ đi chơi hoặc những lần họp trại với anh chị trong chùa tổ chức ở xa thôi.
Ðôi khi Ngân cũng mơ mộng về anh Tý, em của chị Hạ. Anh Tý đi học xa nên Ngân ở chung với chị Hạ mà chưa gặp mặt bao giờ. Những ngày lễ Christmas thì anh Tý chỉ về thăm chị Hạ và bác chỉ một ngày thôi rồi phải trở lại trường đi làm. Có năm anh Tý đi lên, liền về ngay. Những mùa hè rảnh, ảnh đi làm thêm để quyên góp cho những đứa trẻ mồ côi, vì vậy ảnh ít khi về nhà, nhưng mà mẹ và chị không trách. Ngân lấy làm tiếc, vì vừa học về là Ngân đi làm, ngày nghỉ Ngân lại vùi đầu vào thư viện, nên mỗi lần anh Tý về rồi đi, Ngân không có cơ hội gặp mặt. Ngay cả căn phòng của Ngân đang ở, anh Tý cũng làm lại thật đẹp. Anh Tý còn để lại con gấu bông mềm mại mà Ngân đang ôm trong lòng mỗi khi buồn. Có nhiều khi Ngân để ý, thấy mấy dì lớn tuổi hay lại nhà trò chuyện với bác, và hỏi thăm muốn nhận anh Tý làm rể. Ngân thích những gì bình yên nên xem anh Tý như thần tượng vậy. Anh Tý là một người con ngoan, có hiếu, có học, hiểu biết, chững chạc, nên Ngân mong một ngày mình sẽ gặp được một người bạn trai như thế. Cái tuổi mới lớn Ngân mơ mộng cho mình những giấc mơ đẹp, và một cuộc sống an bình. Mỗi lần nghĩ đến anh Tý, Ngân lại ráng học, ráng ngoan, vì hy vọng một ngày nào sẽ sánh vai cùng chàng. Ngân có cảm giác anh Tý cũng mến nàng, vì đôi lần gọi về hỏi thăm bác, Ngân bắt phone anh mừng lắm, anh Tý có vẽ muốn nói chuyện với Ngân nhưng Ngân phải đi làm, hoặc là Ngân mắc cở đưa phone cho Bác rồi đi mất. Ngân càng vui hơn khi nghe bác nói anh Tý chưa ra trường, nhưng đã có việc làm rồi, vì vậy anh Tý không về nhà vì bận. Thấy anh Tý có công ăn việc làm vững chắc, Ngân lấy đó làm gương và ráng học, vì nàng biết rồi tương lai của nàng cũng như thế. Nhưng bây giờ bỗng dưng Quân xuất hiện. Quân đã chiếm một gốc nhỏ trong trái tim của Ngân rồi. Ðôi mắt sáng, vầng trán cao với mái tóc bồng bềnh. Cái dáng cao và nụ cười ngạo mạn của hắn không giống một chàng công tử bột chút nào. Hắn quan tâm lo lắng cho Ngân, đem lại cho Ngân một sự ấm cúng sau bao ngày lưu lạc xa mẹ. Con tim của Ngân đang giằn co với lý trí. Ngân tiếc quá, nàng không biết nhiều về hắn. Còn anh Tý thì Ngân biết quá rõ ràng nhưng lại chưa gặp mặt. Làm người lớn rồi trưởng thành, là bắt đầu biết đau khổ. Quân nói đúng, có lẽ hắn từng trải cuộc đời nhiều, nên bảo nàng hãy tranh thủ với tuổi xuân, hãy vui trọn vẹn khi còn ngây thơ đừng ép mình quá. Bây giờ hắn ở đâu rồi. Ngân nên chọn ai đây. Lý lẽ yêu đương là do con tim quyết định mà. Anh Tý ở đâu, tại sao anh Tý không tranh thủ về thăm Ngân và săn sóc Ngân như hắn vậy. Bên tám lạng, người nữa cân. Không biết anh Tý có tháo vát, sành sỏi và từng trải như hắn không, hay anh Tý chỉ biết học giỏi thôi. Còn hắn tình tứ biết yêu chân thật, nhưng mà hắn có chịu học hành cho đàng hoàng không hay là lang bang... Nhưng với phong cách của hắn, nhất định không phải kẻ xấu rồi. Nếu hắn yêu nàng chân thật, hắn có đạo đức nhưng không có sự nghiệp nàng có chọn hắn không? Còn anh Tý có sự nghiệp, thương người nhưng không có yêu mãnh liệt như hắn thì nàng sẽ chọn ai? Giá mà Ngân gặp anh Tý một lần, giá mà Ngân biết thêm về hắn chút nữa, nhưng để làm gì? Ðể dễ chịu hơn hay là để khó xử hơn nếu như cả hai cứ đồng tài đồng sức. Ngân mới ra trường thôi mà đã vướng bận rồi. Nàng biết chắc sự vướng bận này sẽ liên quan đến cả cuộc đời sau này, chớ không tầm thường đâu. Con tim đã rung động, lý trí đã đâm chồi, từ nay Ngân đau khổ hay hạnh phúc đây. Mẹ ơi, mẹ đâu rồi. Ngân nhớ lời hắn nói:
- Mọi sự do hữu duyên, Ngân đừng thấy phức tạp quá.
Ngân bỗng cười, chỉ một điều giản dị nhất mà nàng quên:
- Bồ Tát. Ðúng rồi có lần mẹ dặn những lúc con cần mẹ thì hãy cầu nguyện đến Bồ Tát. Bồ Tát sẽ hiển linh mà giúp con sáng suốt để mà nhận thức mọi việc. Ngân nghĩ đến Bồ Tát tự nhiên nàng thấy lòng yên tịnh ngay. Lạy mẹ Bồ Tát, mẹ hãy phù hộ cho con, con chỉ mong được tròn chữ hiếu với mẹ thôi. Bồ Tát hãy phù hộ cho con được gặp người có thể mang lại cho con một tình yêu chân thật. Con có hạnh phúc thật sự, chính là con đã trả được một phần chữ hiếu cho cha mẹ rồi. Niềm vui của cha mẹ chính là thấy con mình được hạnh phúc. Con phó thác tất cả xin Bồ Tát hãy chỉ đường cho con đi. Ngân cảm thấy vui và nhẹ nhỏm. Nàng nhắm mắt lại, nhớ đến nụ cười của Quân và chìm vào giấc ngủ an lành.
-- o0o --