Một Hình Ảnh Ðẹp
Trừng Chỉ
--o0o--
 
Chuông điện thọai reo, tôi ngừng tay lại để trả lời điện thoại, nghe bên kia đầu dây một tiếng cười dòn hỏi:
            - Chị có khoẻ không?
            Tôi trả lời:
            - Cảm ơn, mình vẫn khoẻ.
            Chưa đợi tôi hỏi thăm lại, bạn tôi đã thao thao nói:
            - Em cảm ơn chị đã gởi cho em hai cái CD của Thầy. Thầy giảng hay quá và rất thực tế. Chị ơi! em vì nghiệp dày, phước mỏng, chưa có đủ phước duyên đi chùa thường xuyên để được gặp Thầy, nghe Thầy giảng pháp, gặp quý bạn đạo, em quá buồn cho phận mình đó chị. Nhưng Em rất mừng khi chị mới gởi cho CD của Thầy, nghe xong em thấy lòng mình nhẹ hẳn ra, bao nhiêu phiền muộn như rớt lại đằng sau...
            Với lời giảng của Thầy, càng đi sâu vào nội tâm mình thì càng làm cho mình vơi đi phiền muộn lúc nào không hay, và để rồi đón nhận ngay sự an lạc hiện tại. Có những lúc em tưởng chừng như Thầy thấy rõ tất cả những khổ đau của mình đó chị.
            Chị ơi! Phật pháp quá mầu nhiệm. Thầy lại quá giỏi, quá giỏi. Thật là một phước báu cho mọi người phải không chị?
            Chị cho em kính lời cầu chúc sức khỏe Thầy, và chúc Quý Phật Tử trong đạo tràng tu học luôn luôn tươi mát.
            Qua một hồi lắng lòng nghe bạn tâm tình, tôi vô cùng vui mừng,  và lòng tôi dâng lên niềm quý mến Thầy vô hạn. Giờ đây trên trang giấy nầy tôi không thể nào diễn tả hết trọn vẹn ý nghĩa đó. Tôi chỉ biết, lúc đó lòng tôi đã hòa nhập vào lòng bạn lúc nào không hay, tôi sung sướng hỏi bạn mà không một chút e dè:
            - Người đẹp ơi! Tôi gọi thế vì bạn tôi rất đẹp, đẹp cả người lẫn nết. Thầy giỏi là giỏi gì vậy?
            Nghe tôi hỏi vậy, bạn tôi cười quá trời. Một giọng cười rất an lạc. Thât sự tôi cũng được chia sẻ niềm vui sướng đó cùng bạn. Cả hai chúng tôi cùng cười và cũng đã hưởng trọn vẹn giây phút an lạc trong tình đạo.
            Và để tiếp tục trả lời câu hỏi của tôi, bạn lại bắt đầu thao thao tiếp:
            - Chị biết không? Vừa bước chân vào Chùa gặp Thầy, chắp tay búp sen: A Di Ðà Phật để kính chào Thầy, thì vừa lúc đó em cũng được đón nhận lời Thầy: A Di Ðà Phật, cô có khoẻ không? chính lúc nầy niềm an lạc có ngay nơi em rồi. Thật là nhiệm mầu. Chị có khi nào chị cảm nhận ra điều đó chưa?
            Tôi chưa kịp trả lời thì bạn tôi lại nói tiếp:
            - Chị biết không? Trên đã có Thầy vừa đức độ, vừa tài giỏi, dưới lại có một đạo tràng tươi mát, dễ thương, thật là một hình ảnh đẹp tuyệt vời mà em nghĩ không có cái đẹp nào so sánh bằng. Tất cả mọi người con Phật ai ai cũng quý kính hình ảnh đẹp nầy, không bao giờ phai mờ trong trí, mà còn phải làm cho đẹp và đẹp mãi mãi nữa phải không chị.
            Lại một lần nữa, tôi cũng chưa kịp trả lời thì bạn lại tiếp tục hỏi:
            - Chị đang làm gì đó?
            Tôi vừa cười vừa trả lời:
            - Vừa trộn gỏi vừa làm ca sĩ. Nghe chuông reo ngừng tay bắt điện thoại và nãy giờ lắng nghe người đẹp thao thao bất tuyệt nên ca sĩ nầy cũng im re luôn hì, hì...
            Ðầu dây bên kia bạn tôi trong tiếng nói hân hoan hỏi:
            - Chị làm ca sĩ nữa sao. Thật không ?
            Tôi cũng cười và nói:
            - Thật mà. Muốn nghe thì mình biểu diễn cho nghe. Và không đợi bạn yêu cầu, tôi bắt đầu lên khuôn bài Phát Nguyện:
- Mỗi khi đến Chùa Dược Sư con hết buồn,
Trên điện Phật cười chứa chan tình thương
Lời kinh cao vút in thấu trong tim
Nghe Thầy tụng kinh chú nguyền
Lòng con bớt đi ưu phiền.
Ðường tu không vướng một chút tơ duyên
Biết đời là chân vô thường
Lòng con hướng về Tây Phương.
Giả biệt bạn đời tôi
Hôm nay xa cách rồi,
Kỷ niệm mình không nhớ mãi,
Ðường tu một tôi,
Từng đêm tụng kinh giải thoát,
Kinh xin Thầy, Thầy ơi chứng minh.
Nếu không có Thầy dẫn soi đuốc lòng,
Câu kinh huyền diệu sắc tức thị không,
Làm sao hiểu thấu yếu nghĩa chân kinh,
Nếu Thầy dạy không nhiệt tình,
Thì con suốt đời vô minh.
Tôi vừa chấm dứt, bạn tôi vừa cười vừa nói:
- Number one. Hay quá, hay quá! Em thích hai câu:
Nghe Thầy tụng kinh chú nguyền
Lòng con bớt đi ưu phiền.
Bạn tôi nói tiếp:
- Chị ơi, cũng là bài hát nhưng một bài hát có tính cách lãng mạn của trần thế thì nó sẽ có một tác dụng khác. Nhưng nếu dùng những điệu hát đó mà chuyên chở ý đạo để đưa vào lòng người thì công dụng lại khác hẳn. Kinh Phật đã nhiệm mầu, Thầy lại dùng phương tiện thế gian chế ra những bài hát, phải nói Thầy quá sức giỏi. Bây giờ chị còn hỏi em Thầy giỏi như thế nào nữa không?
 Cả hai chúng tôi lại có một trận cười thích thú, thoải mái.
Tôi còn mách nước cho bạn tôi biết, Thầy còn có tài làm thơ, ngâm thơ và hát rất hay nữa. Muốn nghe thì hãy nhanh về Chùa Dược Sư để được thưởng thức biệt tài của Thầy hì, hì...
Qua lời nói có chút buồn buồn bạn tôi than:
- Em suốt đời vô minh đó chị! Ðến tuổi nầy rồi mà vẫn chưa có thì giờ để về Chùa lễ Phật học Phật Pháp, để nghe Thầy giảng pháp, để gần gủi bạn đạo..v..v..
Thấy bạn bi quan tôi nửa muốn an ủi, nửa giả bộ làm le, để làm cho bạn vui tôi nói:
- Ðã vô minh mà không biết mình vô minh thì vô minh dài dài, còn vô minh mà đã nhận ra mình vô minh thì vô minh sẽ không còn nữa. Và kể từ bây giờ bạn sẽ không còn vô minh nữa.
Quả thật khi nghe tôi nói vậy, bạn tôi vui hẳn, cười lên và nói:
- Ai dạy chị nói hay vậy?
Tôi cũng cười và nói:
- Bạn nghĩ thử đi, ai đã gieo mầm tốt trên mảnh đất vườn tâm nầy? Thầy Dược Sư đó! Mời bạn hãy nhanh lên về Chùa Dược Sư để được học Phật Pháp nhiệm mầu, được Thầy thương bạn quý. Ðó là hình ảnh đẹp mà bạn luôn luôn ca ngợi trân quý, và có bổn phận giữ gìn và làm cho càng ngày càng tươi đẹp mãi đó mà.
Nghe thế bạn tôi rất vui và nói:
- Em sẽ sắp xếp thì giờ, và sẽ về Chùa thường xuyên để học Phật Pháp, tu tập, nghe Thầy hát, Thầy ngâm thơ và để nghe chị làm ca sĩ nữa hí!
Cả hai chúng tôi lại cười thoải mải.
Thấy nói chuyện cũng lâu nên bạn tôi đề nghị:
- Chị à, được nói chuyện tu học, Phật Pháp với chị em rất là vui, tuy nhiên em xin chị cho em tạm ngừng câu chuyện ở đây để em còn đi chợ có chút việc.
Trước khi ngừng điện thoại cả hai chúng tôi đều cười một chuổi cười thoải mái, an lạc, và hẹn sẽ nói chuyện sau.
Bạn tôi đi chợ, và tôi tiếp tục trộn gỏi, và còn sửa sọan để về Chùa trưa hôm nay.
Tôi rất mừng là bạn đã thấy rõ được giá trị của sự về Chùa, nghe Phật Pháp, tu tập, đó là hành trang mà tất cả người con Phật cần phải trang bị thật đầy đủ, thật vững chãi để mai nầy có thể thênh thang đi trên con đường đầy hoa thơm cỏ lạ để về cõi Phật.
Mặt dù phương tiện đi lại để thăm hỏi nhau, đối với tuổi chúng tôi trên xứ người quả thật quá khó khăn, nhưng không vì khó khăn mà chúng tôi không thể chia sẻ niềm vui, sự an lạc đã được Thầy chỉ dạy đến bạn bè thân quen. Bạn tôi đã thể hiện tình đạo rất dễ thương, rất chân tình, tuy không đến Chùa thường xuyên nhưng lúc nào trong trí bạn vẫn đậm nét hình ảnh thân thương của mái Chùa Dược Sư.
Ðúng thật! Mái Chùa Dược Sư là mái ấm gia đình của bao con người đang đau khổ trong đòi trầm luân. Mời các bạn hãy nhanh lên, về nơi đây đã có Thầy là nơi nương tựa vững chắc cho chúng ta tu tập. Thầy thể hiện một cái gì đó gương mẫu để niềm tin của chúng ta ngày càng thêm vững mạnh. Bên cạnh lại có tăng thân hòa hiệp và chúng ta sống trong tình huynh nghĩa đệ. Ðó là điều kiện thuận duyên cho chúng ta tinh tấn, tu tập hành trì Pháp Phật có thể mang lại cho chúng ta niềm an lạc hầu làm vơi đi những lăng xăng, lo lắng não phiền mà chúng ta thường gặp phải trong cuộc sống hằng ngày. Ðạo Tràng Dược Sư hân hoan đón chào các bạn về nơi đây để chúng ta cùng tu Thiền Tịnh Song Hành, dù cho cuộc đời nhiều não phiền nhưng tâm hồn ta vẫn bình yên.
Con xin kính dâng lên chư Phật tấm lòng thành kính, tri ân của con, và kính xin Ngài thùy từ gia hộ cho Thầy pháp thể khinh an, sức khoẻ dồi dào, để dìu dắt chúng con trên bước đường tu học. Tôi cũng xin chia sẻ niềm vui nầy đến với các bạn, mong gặp các bạn trong khóa tu mùa Xuân năm nầy để trao cho nhau những nụ cười tràn đầy an lạc. Chúng ta tay trong tay cùng tô điểm cho mái Chùa Dược Sư càng ngày càng  tươi đẹp thêm.
Chúc các bạn tràn đầy hạnh phúc và luôn an lành trong ánh từ quang của chư Phật.
-- o0o --