Mùa Xuân Ðầy Ý Nghĩa
Huỳnh Lê
--o0o--
         
           Hôm ấy cuối tuần, rời trường học tôi háo hức lái xe về nhà. Chà hôm nay tâm hồn thoải mái làm sao! Không phải làm homework, tôi sẽ cùng nhỏ bạn đi shopping. Mặc áo quần đẹp mà ai chả thích!
            Việc đầu tiên là mở tủ lạnh. Thức ăn lúc nào mẹ cũng nấu sẵn. Các anh tôi ngoài giờ đi làm chắc đã đi giải trí đâu đó. Ðang thành lập một bản schedule trong đầu, chợt tôi đọc phải tấm note:
            - Út đi học về nhớ chở mẹ lên Chùa lúc 5 giờ nghen con. Mẹ đã để dành sẵn mãng cầu cho con trong tủ lạnh.
            Trời ơi, còn gì bực tức cho bằng lúc nầy. Giờ cao điểm của người ta mà mẹ không hiểu. Lúc nào cũng đi Chùa, ở đó có gì vui đâu mà cuốn hút mẹ đến vậy? Còn phải chuẩn bị quần áo cho tối mốt có party mà mẹ cứ làm phiền. Chưa bao giờ mẹ khó coi như lúc nầy cả. Ngồi nghỉ ngợi, tôi vốn giỏi sắp xếp mọi chuyện, nhờ người bên cạnh chở mẹ đi là xong. Phải xử dụng đầu óc thì mới biết mình thông minh. Tôi vui vẻ ra đi.
            Và những ngày, tháng vui nhộn của tôi cứ lướt qua. Ðôi khi bắt gặp mẹ ngồi buồn, ánh mắt mẹ nhìn nơi nào xa lắm, nhưng mà tôi phải đi bowling hoặc bơi lội để dưỡng eo, chắc mẹ hiểu mà. Mẹ tôi tâm lý lắm, vài ba lần tôi từ chối, mẹ không còn nhờ tôi đưa đi Chùa nữa. Tôi đâu biết rằng đôi khi mẹ phải ngồi 2 đến 3 tiếng đồng hồ chờ đợi hoặc nhờ vả người quen đưa dùm.
            Lần ấy, trước lúc đi chơi, mẹ của nhỏ bạn nhờ hai đứa ghé qua Chùa gởi vài chục trái cây dâng cúng Phật. Toan quay về, tôi chợt thấy mẹ. Mẹ quỳ bên tượng Phật, khuôn dáng thật hiền từ, bao dung. Tôi giật mình vì thấy mẹ già đi quá nhiều. Ðôi vai gầy đi nhiều, và tóc mẹ cũng đã bạc trắng hơn phân nửa. Mẹ thay đổi nhiều lắm, vậy mà bao lâu nay tôi vẫn vô tình với những ngày tháng vui chơi sôi nổi của mình. Mẹ sống đến ngần ấy mà tôi chưa bao giờ mang đến cho mẹ một niềm vui nào. Mẹ ngồi đó, mẹ đang suy nghĩ gì? Tôi chợt cảm thấy xấu hổ cho chính bản thân mình. Một ngày nào đó tôi cũng già như mẹ, tôi sẽ không giữ nổi sắc đẹp của mình lại được, sự duyên dáng sẽ mất đi, những thời trang sẽ không còn phù hợp, tôi sẽ còn lại những gì? Sắc đẹp là hư vô, tại sao bao lâu nay tôi phải trau chuốt và chạy theo ảo ảnh? Mọi vật, mọi loài đều có ngày sanh ra rồi trụ và hoại diệt. Sự sống là phụ thuộc theo quy luật luần hồi. Tại sao tôi phải ham muốn trong khi mẹ đang cần sự chăm sóc từ nơi tôi. Thế rồi tôi đã hiểu, tuy hơi trễ nhưng chưa muộn. Từ ấy tôi ráng học, ráng quan tâm đến mẹ, phụ giúp mẹ việc nhà để mẹ có thời gian đi Chùa nhiều hơn. Ðôi khi có các Thầy về, tôi lại đưa mẹ về Chùa nghe pháp. Mẹ có vẻ vui hơn, hay tâm sự và khoẻ ra nhiều nữa. Theo mẹ, dần dần tôi mới nhận ra rằng, làm người phải biết sống từ bi, quay về với chân lý của Phật đó là niềm tin vô bờ bến. Qua nhiều lần lên Chùa, tôi dần dần cảm thấy yêu mến lời kinh, học theo nếp sống ngăn nắp và chân thật. Biết sống hiền lành, tôi nhận ra tâm mình luôn luôn bình an, có nhiều ý nghĩ sáng suốt. Cuộc sống trong tôi như có muôn hoa đang đua nở và luôn tràn đầy mùa Xuân.
            Hôm nay, Xuân mới lại về. Tôi lại thêm một tuổi khôn lớn để trưởng thành. Thực ra Xuân đã về trong tôi từ lúc tôi biết thương mẹ ở Chùa dạo ấy. Mẹ vui lắm, người biết rằng không cần nhắc tôi cũng hối đưa mẹ đi chùa cho xem. Lúc từ Chùa về mẹ hỏi:
            - Khi nãy quỳ bên mẹ, con đã cầu nguyện gì vậy?
            Tôi mỉm cười bí mật, làm sao mẹ biết được con đã tìm ra tâm mình là Phật. Thực tế thì tôi đang ao ước, nếu mọi người ai cũng biết về Chùa, biết sống thương yêu và giúp đỡ người khác, tự họ sẽ tìm thấy mùa Xuân quanh mình và Xuân bất tận. Ðó là Xuân đầy ý nghĩa sống:
            - Mùa Xuân đầy ý nghĩa
            Lẽ sống sẽ vô biên
            Thế giới sẽ vui hiền
            Khi mình học thành Phật.
 
-- o0o --