Một Lối Hành Xử
Vũ Thế Trụ
CVA 1956-1963
--o0o--
 
Hôm nay ngày thứ bảy, Tết Nhâm Ngọ 2002 mới bước sang ngày thứ năm, khí hậu vùng Tây Bắc Hoa Kỳ thật đẹp, không khí không lạnh lắm như những năm trước. Buổi sáng những ngày cuối tuần, trong khi cả nhà còn say sưa trong chăn ấm, tôi vẫn dậy sớm như những ngày thường. Bên tách trà nóng, tôi ngồi trầm ngâm nhớ lại những kỷ niệm của những ngày đầu năm trong quá khứ. Những hình ảnh buồn bao giờ cũng xuất hiện trước trong tôi.
Sáng mồng ba Tết năm Giáp Dần(1974), vợ chồng tôi mất đứa con trai đầu lòng. Cháu chưa kịp cất tiếng khóc chào đời thì Ðịnh Mệnh khắt khe đã bắt cháu giã từ cõi thế,  cháu chỉ được góp mặt cùng cuộc sống với 9 tháng 10 ngày trong bụng mẹ... Tối mồng 2 Tết năm đó, vợ chồng tôi tổ chức bữa tiệc tân niên cho khoảng 30 người làm cùng sở. Vợ tôi mặc dù đang mang bụng rất lớn nhưng vẫn còn nhanh nhẹn ra vào tiếp chuyện với đồng nghiệp của chồng.
Khoảng 8 giờ tối thì nhà tôi kêu chuyển bụng, tôi nói qua cho bạn biết rồi lái chiếc xe jeep đưa vợ đi sanh. Nhà bảo sanh tư nằm ở đường Cao Thắng, tương đối tiện nghi, nhất là lại được một vị nữ bác sĩ rất nổi tiếng về ngành sanh sản lúc bấy giờ trực tiếp trông coi.
Lòng tôi hân hoan chứa chan hạnh phúc bên vợ bên con đầu lòng sắp ra đời. Trên đường tới nhà bảo sanh, nhà tôi bảo:
- Có lẽ em chưa sanh đâu anh ạ! Vào nằm trong đó sốt ruột lắm, hay là anh chở em đi một vòng quanh đây thôi, đừng đi xa, khi thấy đau bụng nhiều thì trở lại nơi sanh ngay.
Tôi nghe thấy rất hợp lý nên làm theo lời vợ và vào khoảng 10-11 giờ đêm vợ chồng tôi mới vào nơi sanh. Vợ tôi được một cô y tá đưa vào phòng trong, còn tôi thì ngồi ngoài phòng đợi, nhà bảo sanh vắng ngắt, chẳng có bóng dáng Bác sĩ hay y tá để hỏi thăm tin tức, cô y tá hồi nãy thì không thấy trở ra. Lòng tôi nóng như lửa đốt nhưng không hề nghĩ tới thảm cảnh đau đớn đang chuẩn bị đổ xuống đầu vợ chồng tôi.
Khoảng 1-2 giờ đêm rạng ngày mồng 3, một người đàn ông bận quần áo đánh tennis từ ngoài cửa bước và, ông ta tới bắt tay tôi và tự giới thiệu là bác sĩ trực phòng sanh hôm đó. Tôi lịch sự đáp lễ nhưng trong lòng tự hỏi là mấy tiếng đồng hồ vừa qua, không có bác sĩ nào săn sóc cho vợ tôi lúc sắp sanh hay sao. Tự hỏi như vậy nhưng chẳng có câu trả lời, tôi cứ đi tới đi lui, đếm hàng gạch bông trong phòng đợi và ngoài hành lang không biết tới mấy chục lần.
Ðộ 3-4 giờ sáng thì cô y tá ra cho tôi biết đứa con trai của tôi đã bị nghẹt thở và chết khi ra khỏi lòng mẹ. Tôi đứng chết lặng một lúc, không nói được một lời nào ngoài câu hỏi về tình trạng sức khoẻ của vợ tôi.
Tôi suy tư một mình và thắc mắc về cái chết vô lý của đứa con. Vợ tôi khoẻ mạnh cho tới lúc lên bàn sanh. Suốt từ 11 giờ đêm cho tới 4 giờ sáng, tôi không rõ nhà bảo sanh đã săn sóc người mẹ và hài nhi sắp lọt lòng ra sao, nhất là lúc ông bác sĩ còn ở ngoài sân tennis hơn 2 tiếng đồng hồ. Tôi muốn nhà bảo sanh phải giải thích về cái tang đau đớn của vợ chồng tôi vào đầu năm 1974.
Tôi trình bày ý định này với cha tôi, người không nói gì chỉ buông một tiếng thở dài. Một hay hai ngày hôm sau, cha tôi nhẹ nhàng bảo:
- Con còn giữ ý định đối với nhà bảo sanh không?
Tôi chưa kịp trả lời chỉ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cha tôi thì người đã chậm rãi ôn tồn rót vào tai tôi từng chữ, từng lời mà nghe tới đâu tôi sững sờ tới đó.
- Thằng bé sinh vào năm dần, tháng dần, ngày dần và giờ dần, con có thấy những điểm lạ này không. Theo lý số thì thằng bé đặc biệt lắm, điểm tốt nhiều hơn điểm xấu. Sau này có thể nhờ vả nhiều ở nó.
Như để cho tôi thấm được những lời người vừa nói, cha tôi mồi điếu thuốc lào, thở khói thật dài và nói tiếp:
- Phước phần của vợ chồng con không đủ dầy nên không thể giữ thằng bé cho đến khi nó khôn lớn trưởng thành. Không ai cãi được mệnh trời. Thôi con bỏ cái khúc mắc với nhà bảo sanh đi.
Nói xong câu này, cha tôi đứng dậy bước vào nhà trong như muốn làm việc gì, mặc dù tôi biết cha tôi chẳng có việc gì làm lúc đó. Tôi ngồi suy nghĩ lời cha nói. Tôi không tin nhiều nơi năm, tháng, ngày, giờ sanh, vì vào thời điểm đó tất nhiên có nhiều trẻ ra đời, nhưng tôi thấm thía nhiều về lời cha nhắc nhở là vợ chồng tôi chưa đủ phước đức để đón nhận đứa con quý báu ấy. Hôm sau tôi bỏ ý định tìm gặp ban Giám đốc nhà bảo sanh.
Ðã 29 năm qua, từ ngày tôi đau đớn xa lìa đứa con trai đầu lòng, cứ mỗi mồng 3 Tết tôi lại dành giây phút tưởng nhớ tới con. Con ơi, đứa con trai mà cha chưa kịp gọi tên, mặc dù cha đã chọn, đã vĩnh viễn ra đi, bây giờ con đang lang bạt phương nào, cầu xin ơn trên cho con tôi được nương náu những nơi hạnh phúc xứng đáng. Con ạ, những ngày còn lại của cha, cha sẽ cố tạo đủ phước để kỳ vọng có ngày gia đình ta được đoàn viên dù ở cõi thế giới này hay một thế giới nào khác, con có mong như thế không, hỡi con yêu quý.
Tôi nhớ thương con và tôi lại hồi tưởng tới cha tôi, người cũng đã ra đi 6 năm rồi. Lời cha tôi dạy, hãy tạo đủ duyên lành thì mới có thể gặt được phước báu, sẽ không bao giờ tôi dám lãng quên. Nếu 29 năm trước, tôi không nghe lời cha mà đòi hỏi sự giải đáp của nhà bảo sanh thì không biết bao nhiêu phiền toái đã tới với tôi.
Cha ơi! con xin học theo lối hành xử của cha./.
                                                                                  Vũ Thế Trụ
                                                                  Thương nhớ con và tưởng nhớ cha
                                                                                Tháng 4/2002
-- o0o --