Một Thoáng Ngày Xưa
Ðồng Nguyệt
--o0o--
 
Tôi là một trong những người có nhiều hạnh  phúc lớn. Là người được sống yêu thương đùm bọc của hai đơn vị gia đình: Một là gia đình huyết thống và hai là gia đình tâm linh. Gia đình tâm linh mà tôi muốn nói đến hôm nay đó là Gia Ðình Phật Tử Việt Nam.
Nhớ đến mới ngày nào gia nhập GÐPT với chiếc váy xanh đồng phục của Oanh vũ nữ. Chúng tôi tung tăng chạy nhảy như những con thỏ non. Lúc đó chúng tôi chỉ biết có chơi và học. Ðầu óc của tôi lúc bây giờ ngây ngô, thoải mái, chẳng biết buồn giận một ai, nếu có đi chăng nữa cũng chỉ vài chuyện cỏn con, trẻ thơ rồi sau đó vài giây thì quên ngay. Lớn lên một tí nữa, chúng tôi được vào nghành thiếu nữ, kế đến tham dự trại huấn luyện đội chúng trưởng(Anôma & Ni Liên), rồi tham dự trại huấn luyện huynh trưởng sơ cấp Lộc Uyển... và trại huấn luyện huynh trưởng cấp hai Huyền Trang.
Ngoài những yêu thương săn sóc dạy dổ của cha mẹ, anh chị trong gia đình huyết thống(dĩ nhiên phải có) chúng tôi còn được nuôi dưỡng và  phát triển thêm về đạo đức nhờ thực tập những bài thuyết giảng của Chư Tôn Hòa Thượng, Chư Thượng Tọa, Ðại Ðức Tăng, Ni. Những vị Trưởng Tử của Như Lai, đã thay thế Như Lai trên bước đường hoằng pháp lợi sanh. Kế đến là quý anh chị trong GÐPT. Lúc bấy giờ tôi sinh hoạt trong đơn vị GÐPT Quảng Hương. Ðịa chỉ sinh hoạt tại chùa Khải Ðoan Banmêthuột(ngôi chùa được xây cất lấy tên vua Khải Ðịnh và hoàng hậu Ðoan Huy). Có quý anh chị huynh trưởng lớn như anh Thọ, chị Cát (mà chúng tôi thường gọi là chị Liên).... Chúng tôi gần gủi chị Liên nhiều nhất bởi vì chị là đoàn trưởng của chúng tôi. Tôi đã học được rất nhiều từ tính can cường đến tấm lòng độ lượng và lợi tha của quý anh chị huynh trưởng trong GÐPT. Những kỷ niệm khó quên trong các lần tham dự những trại huấn luyện hoặc những buổi sinh hoạt hàng tuần. Những bài phật pháp, hoạt động thanh niên, những trò chơi cũng như những lần chúng tôi cùng nhau đến từng nhà để xin quần áo củ, cùng những vật dụng khác để cứu trợ đồng bào nạn nhân trong các trận bảo lụt.
Có lần chúng tôi đã cùng nhau nấu những nồi cơm thật to, to hơn thân hình của chúng tôi lúc bấy giờ và đã đứng rất nhiều giờ ở cây số 3 Banmêthuột đợi chờ những đồng bào chạy loạn từ Pleiku, Kontum trong mùa hè đỏ lửa 1972 đến để cứu trợ.
Nhờ nhiều phước đức và nhân duyên tốt nên từ một cô bé huynh trưởng tập sự ngày nào, cho đến bây giờ tỗi vẫn tiếp tục đi sinh hoạt thường xuyên và là một chị huynh trưởng có cấp(tuy rất nhỏ) trong GÐPT. Nói đến cấp bậc trong GÐPT thì phải nói đến bổn phận và trách nhiệm. Ðã thọ cấp rồi thì người huynh trưởng ấy phải sống đúng với cấp bậc mà mình đang mang. Vì vậy tôi hết lòng trân quý cấp mà mình đang có, đồng thời cũng tự nhủ lòng:
- Làm hết bổn phận của một huynh trưởng có cấp. Trước là báo đền công ơn Chư Phật, Thầy Tổ, sau là không cô phụ tấm lòng mong mỏi của các anh chị trưởng đã đặt hết kỳ vọng vào tôi.
Ngoài ra tôi cũng đã nhận thức, điều quan trọng nhất vẫn là lòng từ bi, sự hiểu biết và thương yêu. Thực hiện được lòng Từ Bi, sự Hiểu Biết và Thương Yêu, thì một người huynh trưởng có cấp mới có thể phát huy lý tưởng của mình đúng mức, ngõ hầu sống đúng với nội quy, quy chế của người huynh trưởng trong GÐPT. Một đoàn thể lớn có chiều dài lịch sử hơn 60 năm.
Tôi luôn tâm niệm phải cố gắng tu tập. Dành nhiều thì giờ và năng lực để lo cho đàn em,  những người huynh trưởng trong tương lai và đó cũng là hình ảnh của tôi gần 40 năm về trước.
-- o0o --