|
TẬP SAN DƯỢC SƯ
-
Không Còn Lo Âu
-
Tâm Như
- ---o0o---
-
-
Nói đến lo âu là chúng ta phải nói đến sự cùng túng, quẩn bách. Có
thể nói Lo âu và khốn khổ là cặp tệ hại luôn luôn đi song với nhau
như bóng với hình. Cả hai tệ hại này cùng sống và cùng chết với
nhau trên thế gian này. Nếu chúng ta lo âu, chắc chắc chúng ta
cũng sẽ cảm thấy khổ sở. Nếu chúng ta cảm thấy khốn khổ, chắc chắc
chúng ta sẽ lo âu.
-
Chúng ta phải đối phó với những sự kiện của đời sống, phải đương
đầu với những diễn tiến khác nhau của kiếp con người. Mặc dầu
không thể lẩn tránh chúng, nhưng chúng ta cũng không nên để cho
những tệ hại lo âu và khốn khổ tràn ngập và điều khiển chúng ta.
Trái lại, chúng ta phải khắc phục chúng, và là người phật tử chúng
ta phải tin tưởng là chúng ta có đủ khả năng để làm việc này. Điều
cần thiết là phải có sự hướng dẫn thích đáng mọi cố gắng, mọi
quyết tâm và kiên nhẫn của chúng ta. Nếu chúng ta hiểu biết sự vật
một cách chơn chánh, và thận trọng áp dụng tuệ giác và sáng suốt
của chúng ta vào mọi việc làm, thì chắc chắn chúng ta có thể chế
ngự được những cảm xúc và thoát ra khỏi mọi lo âu và khốn khổ.
-
Những sự lo âu và khốn khổ là con đẻ của chính chúng ta, vì chính
tự chúng ta tạo nó trong tâm. Do vì không đủ khả năng, hay vì thất
bại, hoặc không hiểu được và không ước lượng được trọn vẹn những
cảm xúc ít nhiều ích kỷ của chúng ta, và vì chúng ta lượng định
quá đáng hay sai lạc phẩm giá của sự vật nó cũng tạo thành trạng
thái lo âu khổ sở. Nếu chúng ta có thể nhìn sự vật đúng trong bối
cảnh của sự vật, và thấy rằng không có gì là trường tồn vĩnh cửu,
không có gì tồn tại vững bền trong thế gian nầy và tự ngã của
chúng ta chỉ là trí tưởng tượng hoang dại, chạy loạn trong cái tâm
không kềm chế, như một con ngựa hoang, thì chúng ta sẽ không còn
hoang phí thời giờ để tìm ra phương thức thích hợp để tận diệt các
chứng bịnh lo âu và khốn khổ. Thật sự chúng ta có mọi khả năng làm
như chúng ta muốn, do vậy chúng ta phải tự trau dồi tâm trí, tự
quên mình, để dấn thân vào những công tác phục vụ nhơn loại, và để
trở nên người hữu ích cho nhơn quần xã hội. Đó là một trong những
phương thức mà chúng ta có thể tìm đến sự an tịnh và hạnh phúc
thật sự.
-
Nhiều người trong chúng ta có những ham muốn và những khát vọng,
những lo âu và sợ sệt mà chính cá nhân đó cũng cảm thấy hổ thẹn,
không dám nhận, dầu là âm thầm tự nhận trong lòng. Chúng ta không
biết làm thế nào để cho những cảm xúc ấy trở nên cao thượng hơn.
Tuy nhiên, những xúc động ấy có một năng lực, dầu chúng ta có cố ý
che đậy hay làm cách nào để đè nén, dồn ép, nó cũng tìm lối thoát
và khi thoát ra. Sự bộc phát đó nó làm xáo trộn guồng máy cơ thể
vật chất này, và gây nên những chứng bịnh kinh niên. Trong trường
hợp nầy, nếu là phật tử chúng ta đối trị không khó khăn, chúng ta
có thể sửa đổi những điều ấy bằng các phương pháp tụng kinh, niệm
Phật, tham thiền thích ứng, tức là tự chúng ta chế ngự cái tâm ham
muốn. Bởi vì một tâm hồn buông lung là nguyên nhân chánh tạo nên
những lo âu và khổ sở.
-
Bất luận lúc nào mà chúng ta có sự lo âu trong lòng, chúng ta cũng
không nên để biểu lộ gương mặt phiền muộn của chúng ta trước tất
cả mọi người. Nếu cần thiết chúng ta chỉ nên tâm sự với những ai
thật sự có thể giúp chúng ta, chớ không nên gặp ai cũng tâm sự.
Trong lúc khó khăn mà chúng ta phải trải qua trên đường đời, nếu
chúng ta có thể luôn luôn giữ được nụ cười trầm tĩnh thì quả thật
là tốt đẹp. Điều này không có gì khó khăn nếu chúng ta thật sự cố
gắng. Nhiều thanh niên quá đổi lo âu phiền muộn khi mất tình
thương của người bạn gái. Hoặc nhiều cô thiếu nữ buồn phiền khi
mất tình thương của người bạn trai, trong những hoàn cảnh bất mãn
và thất vọng tương tợ, có những người không kiểm soát được lý trí
có thể nghĩ đến việc quyên sinh tánh mạng, có người phải loạn trí,
phần lớn tự thấy đau khổ không giải tỏa được
-
Tất cả những đau khổ phiền ấy đều do nơi sự kém hiểu biết về bản
chất thật sự của đời sống. Dầu sao đi nữa, chúng ta cũng không thể
tránh những cảnh chia ly xa biệt:
-
- Sanh
-
- Già
-
- Bệnh
-
- Chết,
-
- Cầu Không được
-
- Luôn luôn gặp người xung khắc
-
- Xa lìa người thương
-
- Năm ấm bất hòa
-
Sự chia ly xa biệt nầy có thể là sanh ly tử biệt là một trong tám
cái khổ mà con người không ai là không vướng phải. Do vậy mà chúng
ta có thể phân ly, chia lìa nhau từ buổi đầu, có thể ở đoạn giữa,
hoặc vào lúc cuối cùng của cuộc đời, nhưng chắc chắn không thể
tránh. Khi những sự kiện như vậy xảy ra, chúng ta phải cố gắng tìm
hiểu nguyên nhân tại sao. Nếu cảnh biệt ly ấy vượt ra ngoài khả
năng kiểm soát của chúng ta, thì chúng ta hãy can đảm chịu đựng và
hãy nhận định rằng đó là bản chất của đời sống của con người.
-
Bất luận nơi nào mà sự sợ hãi phát sanh, nó chỉ phát sanh ở hạng
điên cuồng, không phát sanh đến người trí, Đức Phật dạy như vậy.
-
Lo âu, sợ hãi chỉ là một trạng thái của tâm. Cho nên trạng thái
tâm của chúng ta phải được kiểm soát và hướng dẫn. Nếu chúng ta
sống thụ động một cách tiêu cực thì chắc chắn chúng ta không tránh
khỏi sự lo âu sợ sệt. Trái lại nếu chúng ta năng nổ tích cực, thì
sự năng nổ tích cực nầy nó sẽ đem lại hy vọng một tương lai tốt
đẹp, và cho chúng ta những lý tưởng trong đời sống. Mỗi người
chúng ta ai cũng đều có khả năng kiểm soát tâm của chúng ta. Chỉ
có một việc mà con người có thể kiểm soát được một cách tuyệt đối,
đó là tư tưởng của mình. Sự kiện này cùng với sự kiện xác thực
khác là tất cả những gì mà con người tạo nên đều phải bắt đầu
trong tư tưởng, hiểu được nguyên lý nầy thì chúng ta có thể khắc
phục được sự lo âu sợ sệt.
-
Nói về cách khắc phục những lo âu sợ sệt, khi được một sinh viên
hỏi về phương pháp hữu hiệu nhứt để chế ngự cái tâm, một nhà cơ
thể học trứ danh người Anh trả lời:
-
- Hãy cố gắng làm điều gì cho một người nào.
-
Chàng sinh viên lấy làm ngạc nhiên với câu giải đáp có vẽ bí ẩn
ấy, và xin giáo sư soi sáng thêm vấn đề.
-
Ông giáo sư nói tiếp:
-
- Bạn không thể có hai loại tư tưởng trái ngược nhau cùng một lúc.
Do vậy những tư tưởng này sẽ xua đuổi các tư tưởng kia.
-
Quả thật, nếu như tâm của chúng ta hoàn toàn chăm chú vào việc
giúp đỡ người khác mà không mảy may vụ lợi thì cùng lúc ấy bạn
không thể có những sợ sệt.
-
Chúng ta phải biết rằng sự lo âu nó có khả năng làm khô cạn giòng
máu trong cơ thể của chúng ta, từ đó chúng ta sẽ già cỗi sớm hơn
là tuổi của chúng ta có. Vì thế nếu chúng ta biết giữ, càng ít sợ
hãi, ít lo âu và phiền muộn, thì sức khoẻ và tuổi thọ của chúng
càng được bảo tồn tốt đẹp. Mãi mãi sợ sệt và không ngừng lo âu là
kẻ thù tệ hại nhất cho cơ thể con người, tại vì nó làm xáo trộn
hoạt động bình thường của cơ thể của chúng ta. Để mãi mãi là một
con người có tràn đầy nhựa sống, vui tươi yêu đời chúng ta có thể
thực hiện nguyên tắc: Chúng ta phải biết làm vui lòng người khác,
thì chúng ta sẽ có một gương mặt luôn luôn tươi tỉnh. Đó là vì
chúng ta không để cho những lo âu phát sanh trong lòng. Có tất cả:
-
1- Vui Với Thiên Nhiên
-
Để thành đạt các lợi ích vật chất, con người chúng ta không có
được bao nhiêu người có thì giờ để lắng tai nghe tiếng gọi của
thiên nhiên. Hoạt động tinh thần của con người hiện mãi chăm chú
mơ tưởng hạnh phúc tương lai mà lãng quên nhu cầu thiết yếu của cơ
thể vật chất, và hoàn toàn không nghĩ đến giá trị thực tiễn của
khoảnh khắc hiện tại. Cách hành xử không hài hòa với thiên nhiên
của nhân loại ngày nay, là hậu quả phải có của những quan niệm sai
lạc về trật tự thế gian, về kiếp nhân sinh, và về mục tiêu tối hậu
của đời sống con người. Đó là nguyên nhân của tất cả mọi bất mãn,
mọi lo âu, sợ sệt, và mọi hoàn cảnh bất ổn của thời hiện đại. Một
con người thật sự mong muốn hoà bình là chúng phải giữ mình, hài
hòa với thiên nhiên, không làm xáo trộn tự do của kẻ khác. Bởi vì
tìm hạnh phúc cho mình bằng cách làm xáo trộn người khác quả thật
là phương pháp sai lạc! Do vậy là người phật tử chúng ta phải thực
tập cách sống sao cho hài hòa với thiên nhiên, vui với thiên
nhiên, tạo nên sự tin tưởng thương yêu cho con người nếu không
được mãi mãi thì tạm thời cũng được, nhưng điều chắc chắn là chúng
ta không nên tạo thế đối đầu với người khác vì như vậy chúng ta
khó sống yên ổn hạnh phúc.
-
Nếu con người chúng ta hung bạo và tạo những tội lỗi và mãi mãi
sống ngược lại với định luật thiên nhiên, định luật vũ trụ, thì
con người chúng ta sẽ làm ô nhiễm toàn thể bầu không khí bằng
những hành động, lời nói và tư tưởng của mình. Hậu quả dĩ nhiên
của hành động và tư tưởng sai lạc tương tợ là thiên nhiên không
thể tạo nên những gì mà con người cần phải có để sống, trong lúc
ấy con người có thể phải đương đầu với những truyền nhiễm và những
loại thiên tai vô cùng nguy hại. Thí dụ:
-
- Gỗ trên rừng lúc bình thường thì chúng ta thấy giữa chúng ta và
những loài thảo mộc vô tri nầy dường như không liên hệ, tuy nhiên
nếu chúng ta có cái nhìn của một nhà bảo vệ môi sinh thì chúng ta
mới thấy chính nhờ những loài thảo mộc vô tri nầy mà chúng ta
tránh đuợc những cơn càn quét do mưa rừng tạo nên.
-
Ngược lại, nếu con người có một nếp sống thích ứng với định luật
thiên nhiên và trật tự vũ trụ, nếu con người có một lối sống chơn
chánh, thanh lọc bầu không khí bằng những công đức, bằng phẩm hạnh
thanh cao và rải tâm từ của mình bủa rộng, bao trùm tất cả chúng
sanh, chắc chắn con người chúng ta sẽ thay đổi bầu khí quyển để
đem lại hậu quả tốt đẹp cho hạnh phúc nhơn loại.
-
Rất có thể chúng ta là một trong những người tân tiến rất bận rộn
với những công việc. Nhưng nếu chúng ta chịu khó bỏ ra vài phút
trong ngày để đọc những trang sách có giá trị. Thói quen này sẽ
giúp chúng ta giải khuây, giúp chúng ta quên đi những mối lo âu,
và cùng lúc, giúp chúng ta trau dồi tâm trí. Trong khi ấy, cũng
nên nhớ rằng chúng ta là một phật tử hoặc là người có tôn giáo.
Tôn giáo phục vụ chúng ta, đem lợi ích đến cho chúng ta, không
những chỉ chúng ta không mà thôi mà còn cho nhân loại nữa. Như
vậy, chính bổn phận của chúng ta là suy tư về tôn giáo của mình và
dành vài phút trong ngày để thực hành những công việc có tánh cách
thuận với đạo lý, hợp theo lẽ đạo. Như thế chúng ta đã hài hòa với
thiên nhiên với con người.
-
2- Sức Khoẻ Và Cuộc Sống Tâm Linh
-
Ngày xưa con người thường lo sợ hai loại bệnh, lao phổi và ung
thư, đó là những lo âu của thời đại. Tuy nhiên ngày nay, về phương
diện sức khoẻ, không phải lao phổi hay ung thư là những chứng bịnh
tai hại nhứt của thời đại chúng ta. Bởi vì hiện nay, bịnh lao phổi
hình như đã được kiểm soát và cũng có nhiều hy vọng rằng trong một
tương lai không xa người ta sẽ tìm ra phương thức trị liệu cho
bịnh ung thư. Đó là những vấn đề lo âu của thời đại.
-
Trong thực tế, mối nguy cơ quan trọng nhứt ngày nay là sự tăng
trưởng mau chóng của những chứng bịnh thuộc về thần kinh và trí
não. Ngoài ra còn nhiều người, tuy thường không được xem là bịnh
nhưng rất cần, và hơn ai hết, phải được chữa trị, đó là chứng bệnh
lãng tử, vô chủ vô y.
-
Người ta có thể hỏi tại sao những phần tử tội lỗi trong xã hội lại
được nêu lên đây cùng một lúc với các bịnh tâm thần. Một trong
những công trình tích cực và sâu xa nhứt, dẫn đến sự trực tiếp
thành công trong công trình khảo cứu của Freud là sự nhìn nhận
rằng những người gây tội ác và phạm pháp là những người bịnh về
tâm thần, cần phải được chữa trị hơn là hành phạt. Chính cái nhìn
phóng khoáng vào vấn đề như thế, cho nên muốn không còn lo âu cho
con người của thời đại, là phải đặt nền tảng cho tất cả mọi cải
cách xã hội cấp tiến, và mở đường dẫn lối đến phương pháp cải
thiện, làm cho xấu trở nên tốt, hơn là tù tội.
-
3- Người Láng Giềng Tốt
-
Chúng ta không bao giờ thấy những người khác sống như thế nào.
Chúng ta cũng có thể không biết gì về đời sống của những người
không cùng một giai cấp xã hội với chúng ta, hoặc kém hơn, hoặc
giàu có sang trọng hơn chúng ta. Nếu là khoẻ mạnh, chúng ta không
thể biết được bịnh hoạn là như thế nào, và nếu chúng ta là người
ươn yếu tật nguyền, chúng ta sẽ không hiểu được năng lực của người
dồi dào sức khoẻ ra sao. Vì thiếu kinh nghiệm, cho nên chúng ta
quá khắt khe, hoặc kém khoan hồng. Trong khi đó đức quảng đại
khoan dung chỉ phát sanh do sự hiểu biết. Và nếu không có kinh
nghiệm, chắc chắn chúng ta không thể có hiểu biết. Do đó, nên có
nhiều kinh nghiệm, nhất là kinh nghiệm về mọi phương diện của đời
sống. Do vậy chúng ta nên đi lại đó đây để mở rộng tầm mắt, nhưng
không nên luôn luôn dùng những phương tiện dồi dào tiện nghi nhứt.
Đây cũng là cách mà chúng ta không còn lo âu khi sống với những
người chung quanh chúng ta.
-
4- Không chạy Theo Lạc Thú
-
Đức Phật dạy rằng:
-
- Tất cả bất hạnh của con người đều phát sanh từ sự ham muốn lầm
lạc, tham muốn những thú vui mà tiền của mua được, muốn nhiều
quyền thế hơn kẻ khác, và quan trọng hơn tất cả, muốn tiếp tục mãi
mãi sống sau khi chết.
-
Chính vì ham muốn những điều này mà con người trở nên lo âu và ích
kỷ, bởi vì nó làm cho chúng ta chỉ nghĩ đến riêng mình, chỉ muốn
cho riêng mình, và không để ý lo nghĩ đến những gì có thể xảy đến
người khác. Và, bởi vì không thể thành đạt tất cả những gì mà
chúng ta mong muốn, cho nên chúng ta luôn luôn lo âu và không toại
nguyện. Phương pháp duy nhất để tránh tình trạng lo âu bất ổn là
phải thoát ra khỏi nguyên nhân sanh ra nó, tức vượt qua khỏi mọi
ham muốn. Điều này rất khó làm. Nhưng, ai đã thực hành và thành
tựu viên mãn sẽ đạt đến trạng thái toàn hảo và an tịnh.
-
Trong tất cả mọi người chúng ta ai cũng nghĩ là chúng ta sẽ thỏa
thích sự thọ hưởng những thú vui, nhưng chúng ta đã lầm vì chính
những thú vui chế ngự, khắc phục chúng ta, bắt chúng ta làm nô lệ
cho nó. Do vậy mà để mưu tìm thú vui, chúng ta không ngừng lo âu
và luôn luôn tiêu hao năng lực. Trong thế gian luôn luôn biến đổi
này chúng ta cứ luôn luôn đau khổ nhiều hơn là thỏa thích thọ
hưởng khi mà chúng ta chạy theo, rượt bắt các thú vui giả tạm.
Muốn không còn lo âu, chúng ta phải dừng lại không chạy theo chúng
nữa.
-
5- Liều Thuốc Thời Gian
-
Phiền não lo âu sẽ trôi qua nhanh theo thời gian. Điều gì làm cho
chúng ta đau xót rơi lụy hôm nay sẽ sớm lùi vào dĩ vãng, và biến
tan trong quên lãng. Rất có thể chúng ta còn nhớ là chúng ta đã có
khóc, nhưng chắc chúng ta sẽ không còn nhớ mãi điều gì đã làm
chúng ta khóc. Đó là những vết thương lòng khó quên. Tuy nhiên
chúng ta phải nhận thức rằng chúng ta đang trưởng thành, và chúng
ta đang trải qua một kiếp sống. Do vậy thay vì chúng ta cứ thao
thức suốt đêm trường để than khóc một biến cố, hay bất hạnh xảy
đến ngày hôm trước, hay ôm ấp một mối hận thù đối với người nào và
chúng ta cứ tiếp tục để cho những tư tưởng tương tợ nó tự do gây
xáo trộn trong tâm. Chúng ta có thể bị cơn giận dữ lôi cuốn đi xa,
thì ngay từ bây giờ chúng ta phải nhận thức rằng chúng ta đã phung
phí thì giờ và năng lực, và chúng ta đã tự tạo cho mình rất nhiều
bất hạnh, trong lúc mà chúng ta có thể chận đứng nó và bắt đầu
nghĩ đến việc khác.
-
Do vậy, dầu cho phiền não như thế nào, dầu lo âu sầu muộn ra sao,
thì chúng ta cũng phải ghi nhận một điều:
-
- Thời gian là liều thuốc rất màu nhiệm.
-
Nó sẽ gắn liền những vết thương. Nhưng, trong hiện tại, chắc chắn
phải có một điều gì đó mà chúng ta có thể làm được để khỏi bị tổn
thương. Điều mà chúng ta có thể làm đó là không lo âu và phiền
muộn. Cho nên chúng không nên để cho người khác và phiền não làm
giảm suy năng lực và làm cho chúng ta trở thành người bất hạnh.
Chúng ta phải ý thức rằng không phải một người khác xa lạ nào khác
làm cho chúng ta đau khổ, lo âu và phiền não mà chính ta đã làm
cho ta đau khổ bất hạnh.
-
Chúng ta có thể gặp một vài bực dọc trong công sở, hay ở một nơi
nào khác mà chúng ta đang làm việc, tuy vậy chúng ta cũng không
nên mang theo, hay kéo dài những bực dọc ấy về đến nhà, vì như vậy
sẽ tạo không khí nặng nề trong gia đình, và ảnh hưởng những phiền
muộn lây lan đến người thân trong gia đình.
-
Chúng ta phải nhận thức rằng có một phương thuốc trị liệu hay một
phương cách để chấm dứt những vấn đề phiền phức đó, đó là phải
thoát ra khỏi những ham muốn ích kỷ và vô trật tự của chúng ta,
đồng thời phải tận diệt mọi hình thức hỗn loạn và vô minh.
-
Mỗi khi ta không tìm ra giải pháp cho một vấn đề, thường thường
chúng ta có khuynh hướng tìm nơi để đổ lỗi, một người nào mà ta có
thể trút hết gánh nặng tội lỗi. Chúng ta không sẵn sàng chấp nhận
những thiếu kém của mình. Chúng ta cảm thấy rằng đổ lỗi cho người
khác và nuôi dưỡng mối căm thù là dễ dàng hơn. Trong thực tế đã có
nhiều người trong chúng ta đã làm như vậy. Đó là thái độ hoàn toàn
sai lạc. Không nên phiền hà hay giận dỗi bất cứ một ai khác. Chúng
ta phải hết sức cố gắng, tận dụng khả năng, và trầm tĩnh giải
quyết những vấn đề của chúng ta, phải sẵn sàng đối phó với bất
luận khó khăn nào mà ta gặp phải trên đường đời. Sớm hay muộn,
nhanh hay chậm, nhưng chúng ta biết chắc liều thuốc thời gian sẽ
hóa giải tât cả.
-
6- Hạnh Phúc Và Vật chất
-
Nhiều người lầm tưởng rằng họ có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề
lo âu phiền muộn nếu có tiền, nhưng họ không nhận thức rằng chính
tiền của và sự nghiệp cũng mang theo những vấn đề của nó. Thiếu
tiền trong cuộc sống sẽ vất vả, nhưng riêng tiền của không thể
giải quyết tất cả mọi khó khăn.
-
Nhiều người không bao giờ biết như vậy, và xuyên qua suốt kiếp
sống họ tận dụng mọi năng lực để cố gắng tích tụ điều này và vật
nọ. Đến khi đã đạt được rồi họ cảm thấy rằng bao nhiêu đó cũng
chưa làm họ thỏa mãn, mà còn phải tích tụ thêm nữa những vật này
và những vật nọ khác. Trong thực tế, càng được nhiều họ càng muốn
có thêm và như thế không bao giờ họ an vui hay biết là đủ. Như thế
lại càng tạo tạo thêm sự lo âu. Để có thể giúp cho tâm tư chúng ta
không còn lo âu phiền muộn, khi chúng ta đánh mất một vật gì, lời
khuyên sau đây sẽ đem đến ta một niềm an ủi lạ thường:
-
- Đừng nói rằng cái này là của anh, và cái kia của tôi, Chỉ nói
cái này đến với anh, cái kia đến với tôi. Khi nó không còn duyên
thì thôi.
-
Như vậy chúng ta có thể không còn luyến tiếc cái ánh sáng đang
phai mờ. Tiền, của và tất cả những vật quý giá đắc tiền thuộc
quyền sở hữu của chúng ta mà nay không còn nữa.
-
Nên nhớ là tài sản không phải là cái gì để chúng ta giấu cất một
nơi rồi khát khao tìm thêm nữa. Nó phải là cái gì để ta sử dụng
hầu đem lại an lành, cho ta và cho kẻ khác. Đó là cung cách của
những người:
-
- Lấy của để che thân
-
Ngược lại, nếu chúng ta trải qua suốt thời gian của mình để bám
víu vào tài sản sự nghiệp mà không nghĩ đến bổn phận đối với quốc
gia, với đồng bào và tôn giáo của chúng ta, có thể một ngày kia,
khi đến lúc, chúng ta sẽ phải ra đi với tâm hồn đầy lo âu sợ sệt
và bỏ lại tất cả trên thế gian này. Chúng ta sẽ không thể thọ
hưởng tài sản mà chúng ta đã khó nhọc dành dụm. Thì cung cách nầy
là của những người:
-
- Lấy thân để che của
-
Tài sản sự nghiệp sẽ ở lại sau khi chúng ta ra đi. Thân bằng và
quyến thuộc sẽ đưa chúng ta nhiều lắm cũng chỉ đến phần mộ là
cùng, chứ không thể xa hơn nữa được. Nhưng, chỉ có những hành động
tốt và xấu của chúng ta trong kiếp sống sẽ theo chúng ta mãi mãi
trong kiếp luân hồi.
-
Nhiều việc mà chúng ta ước vọng là sẽ đem lại hạnh phúc, bởi vì
khi:
-
- Có nhiều tiền của! nghe chừng như là một cái gì tuyệt diệu!
-
Nhưng khi đã đạt được rồi, có thể chúng ta cảm thấy rằng chính nó
đem lại cho ta những lo âu mới, như việc phải sử dụng nó bằng cách
nào, làm sao để gìn giữ nó, hoặc nữa, có thể nó dẫn dắt chúng ta
đến những hành động điên rồ ...
-
Người giàu tiền của bắt đầu thắc mắc tìm hiểu, xem bạn bè của mình
có đánh giá mình bằng tư cách riêng của mình, hay chỉ bằng tiền
của mình đang có. Đây cũng là một hình thức phiền muộn thuộc về
tinh thần. Và luôn luôn có tình trạng nơm nớp sợ mất cái gì đã có.
Cái có nầy có thể là tiền của, hay một người thân. Như vậy, khi
chúng ta thành thật nhìn rõ vào bên trong cái mà ta gọi là hạnh
phúc, thì chúng ta thấy rằng đó chỉ là một ảo ảnh lững lờ phát
hiện trong tâm mà không bao giờ chúng ta nắm lấy được, không bao
giờ trọn vẹn, không bao giờ đầy đủ, hoặt ít lắm nó cũng mang theo
tánh chất sợ sệt, vì sợ mất đi.
-
Tiền của chỉ trang trí cho cái nhà của chúng ta, không thể trang
trí cho chính tâm tu chúng ta. Chỉ có những phẩm hạnh cao thượng
của chúng ta mới có thể làm cho chúng ta trở nên đẹp. Y phục chỉ
làm đẹp xác thân chớ không làm đẹp chúng ta. Chỉ có tác phong
trong sạch và thanh cao mới trang trí cho chúng ta trở nên đẹp và
cao thượng.
-
Phương pháp áp dụng để tạo cho một cuộc sống không lo âu sợ hãi
phải là một phương pháp vô hại, không đụng chạm đến quyền lợi của
bất cứ ai. Thọ hưởng sự an bình bằng cách gây đau thương cho một
người, hay một chúng sanh khác thì không có nghĩa lý gì. Đức Phật
dạy:
-
- Hạnh phúc thay! Những ai nuôi mạng sống của mình mà không gây
tổn hại đến ai.
-
Không còn lo âu sợ hãi, hay hạnh phúc là một loại nước hoa, người
nào thoa lên mình loại nước hoa nào thì sẽ có mùi thơm loại nước
hoa đó. Vì thế chúng ta không nên mong muốn có thể thay đổi thế
gian để cho nó thích ứng với ý muốn của chúng ta, nhưng chúng ta
có thể biến cải tâm trí của chính chúng ta theo thế gian để không
còn lo âu sợ hãi. Cho nên chỉ khi nào phải chịu làm điều thiện,
thì chúng ta mới có thể thành tựu hạnh phúc cao thượng hơn người.
-
Nếu chúng ta muốn mưu tìm làm sao không còn lo âu sợ hãi hay tìm
cầu hạnh phúc, thì chúng ta không nên nghĩ đến lòng biết ơn hay
bạc bẽo. Và chỉ nên làm một điều là cho những ai đó những niềm
vui, vì niềm vui cần được cho mọi người. Hãy thầm kín bên trong sự
biết ơn như những cánh hoa hồng. Muốn có hoa hồng thì phải được
vun bón, tưới nước, săn sóc, tưng tiu và gìn giữ mới có được, hạnh
phúc cũng tương tự như thế.
-
7- Kiểm Soát Tâm
-
Cái tâm của con người ảnh hưởng sâu xa đến cơ thể. Nếu để tâm diễn
tiến theo chiều hướng xấu xa và kết nạp những tư tưởng ô nhiễm thì
nó có thể gây nhiều tai hại, có thể giết chết một chúng sanh.
Ngược lại, tâm cũng có thể chữa khỏi một chứng bịnh của xác thân.
Khi tâm chăm chú vào những tư tưởng chơn chánh, với sự cố gắng
chơn chánh và hiểu biết sáng suốt, hậu quả của nó thật vô cùng lớn
lao. Một cái tâm tinh khiết và những tư tưởng trong sạch, thật sự
dẫn đến một kiếp sống khoẻ mạnh và an lành. Đức Phật dạy:
-
- Không có kẻ thù nào có thể gây tai hại cho ai nhiều bằng những
tư tưởng tham ái, những tư tưởng sân hận, những tư tưởng ganh tị,
v.v... của chính ta.
-
Con người mà không biết điều chỉnh cái tâm của mình để thích ứng
với hoàn cảnh thì không khác nào một xác chết nằm trong quan tài.
Do vậy chúng ta hãy hướng tâm của chúng ta trở vào bên trong và cố
gắng tìm thích thú bên trong chính chúng ta. Chúng ta sẽ tìm thấy
nơi đây một nguồn thích thú vô tận luôn luôn sẵn sàng để cho chúng
ta thọ hưởng.
-
Chỉ khi nào được kiểm soát chặt chẽ và được hướng dẫn chơn chánh
theo chiều tiến bộ và trật tự, tâm chúng ta mới trở thành hữu dụng
cho người làm chủ nó, và cho xã hội. Một cái tâm vô trật tự đem
lại cho người làm chủ nó, và cho nhiều người khác, tất cả những
tai hại trong thế gian. Những tai hại ấy gây nên bởi những người
không biết kiểm soát tâm và không biết làm cho tâm mình được thản
nhiên, quân bình, trầm tĩnh.
-
Nên nhớ là trầm lặng không phải là yếu ớt. Một thái độ trầm lặng
luôn luôn tiêu biểu cho con người thuần thục. Giữ được thái độ
trầm lặng khi mọi việc đều thuận lợi thì không khó lắm, nhưng vẫn
bình tĩnh khi sự vật xáo trộn quanh mình thì quả thật là khó.
Chính đức tính khó có thể có này là điều đáng cho chúng ta cố gắng
thành tựu. Bởi vì nhờ thành tựu và kiểm soát như vậy, chúng ta tạo
nên một cá tính ổn định, vững chắc.
-
8- Hành Động Khôn Ngoan
-
Con người phải biết sử dụng tuổi trẻ, tiền của, quyền thế, năng
lực, và kiến thức của mình vào đúng lúc, đúng nơi, đúng phương
cách và sáng suốt, để gặt hái lợi ích cho chính mình và cho người
khác. Nếu sử dụng sai lầm những ưu thế tương tợ, thì nó chỉ kéo
chúng ta đi xuống. Một con người có hành động khôn ngoan là một
người phải đủ mạnh để hay biết khi mình yếu, phải đủ can đảm để
đương đầu với sợ sệt, phải hùng dũng và bất khuất khi thất bại,
phải khiêm tốn và dịu dàng lúc đắc thắng.
-
Vài người được may mắn bỗng chốc trở nên giàu có. Nhưng trong
những người này chỉ có một số ít biết bảo tồn tài sản vừa thọ
được. Thế thường, khi được quá dễ, được mà không cần phải cố gắng
và chuyên cần, người ta không lượng định đúng mức giá trị của vật
đã thọ. Do đó người ta bắt đầu tiêu xài phung phí vào những việc
không cần thiết, và không bao lâu, tiền của hao mòn. Vì thế là một
người không ngoan chúng ta phải biết làm thế nào để giữ gìn tài
sản. Không nên phung phí mà phải sử dụng tiền của một cách hữu
ích, cho chính ta và cho người khác.
-
Nói tóm lại, để tránh tình trạng lo âu sợ hải, chúng ta phải xử
dụng những gì mà chúng ta có như là:
-
- Hài hòa với thiên nhiên, giữ gìn sức khỏe và xây dựng cuộc sống
tâm linh, đồng thời hãy để tâm đến những người chung quanh. Biết
trân trọng những hạnh phúc chúng ta đang có, biết vận dụng liều
thuốc thời gian, biết đắn đo giữa hạnh phúc và vật chất, biết kiểm
soát tâm, và sống một cách không ngoan thì chúng ta sẽ không còn
lo âu phiền muộn nữa.
--o0o--
|
|