ĐOÁ SEN NGÀN CÁNH
LUNG LINH ÁNH NGỌC NƠI ĐIỆN PHẬT
Nhã Lan Thư
---o0o---
- Hello, this is Cathy. Don’t forgot our trip
this weekend. See you at 6 A.M. sharp on Saturday.Take care.
Bye.
(A lô, đây là Cathy. Đừng quên cuộc du ngoạn
vào cuối tuần nầy. Hẹn gặp lại đúng 6 giờ sáng thứ bẩy. Nhớ
giử gìn.Tạm biệt.)
Tôi mỉm cười tắt máy nhắn ở điện thọai, thả cặp
sách xuống phòng khách, tôi vào bếp làm cho mình một ly trà
thơm ngọt mùi hoa cúc. Tôi thường tự tặng cho mình một ly
trà của bất kỳ loài hoa khác nhau nào, sau một đọan dài lái
xe từ thành phố. Vừa đi vào phòng sách, tôi vừa nhâm nhi
trà vừa nghỉ đến Cathy, một cô bạn gốc Ái Nhĩ Lan (Irish)
nhỏ con với mái tóc cắt ngắn lộ ra một khuôn mặt xinh xắn và
một cặp kiếng to của đôi mắt lúc nào cũng như có dấu hỏi về
ý nghĩa của cuộc đời đầy mâu thuẫn nầy. Tôi biết Cathy
trong một lần đi dự thiền của pháp môn Hatha Yoga. Cathy
là một người theo đạo Phật rất nghiêm cẩn, cô ấy luôn nói
mình là một Phật tử Tây Tạng. Cô hay nhắc đến ngôi
chùa Kunzang Palyul Choling ở ngoài thủ đô Hoa Thịnh Đốn
khoảng gần hai giờ lái xe, cô rủ tôi đi nhiều lần nhưng vì
thời khóa biểu bận rộn tôi cứ hẹn lần nầy qua lần khác.
Nhưng kỳ này thì tôi không thể hẹn được nửa vì một lý do
đặc biệt, bạn trai của Cathy vừa được lệnh thuyên chuyển đi
qua chiến trường ngoại quốc, nhìn nét lo buồn của cô, vợ
chồng anh Việt đề nghị cùng đến chùa Choling để cầu nguyện.
Vợ chồng anh Việt là người kể cho tôi nghe nhiều về niềm tin
tưởng vào sự thiêng liêng của ngôi chùa bằng vào năng lực
trì chú từ các Lạt Ma Tây Tạng và các Lạt Ma người ngọai
quốc.
Đúng sáu giờ khi trời vừa hừng sáng, khi tiếng
chim kêu vang lừng trên cây bạch dương trước nhà, thì chiếc
xe van mầu xanh của Việt đã nhấn còi trước cửa. Tôi khóac
vội chiếc cặp sách lên vai bước ra ngòai, sau khi đã hít một
hơi thở dài, tôi tự nhủ lòng hẫy bắt đầu một ngày bằng hít
thở và bước đi trong chánh niệm. Tôi ngồi băng sau cùng
Liên vợ Việt, Liên trông gọn gàng với chiếc áo pull cao cổ
mầu xanh rêu và mớ tóc chải cao buộc ra sau, mọi người dường
như phấn khởi kể cả Cathy, cô ấy trao cho tôi một ly trà
xanh bốc khói có quai cầm. Buổ sáng sớm khí trời mát lạnh
và xa lộ vắng xe, làm chúng tôi vui chuyện nói cười luyên
thuyên. Một giờ sau xe bắt đầu bỏ xa lộ vượt qua đồi và
từng rừng cây sáng lên những mầu xanh non, sức sống trồi dậy
mạnh mẻ đẩy ra những chiếc lá li ti lấm tấm dưới ánh bình
minh làm tôi liên tưởng đến những đốm xanh đủ mầu trên bức
tranh mùa xuân nơi làng quê xứ Pháp của Monet, thật sống
động thật tuyệt vời.
Nét đẹp như nhẩy múa ngoài kia, toàn vủ trụ bừng
dậy sau giấc miên trường mùa đông, tôi nói với Cathy về cảm
tưởng của tôi, về sự sống động của trường phái Ấn Tượng
(impressionist) khi dùng những đốm mầu sáng khác nhau để vẻ
có lẻ những người nghệ sỉ đó quán được sự mầu nhiệm của
thiên nhiên và từ đó phát sinh ra một trường phái vẻ đầy
lảng mạn của tây phương phảng phất nét bút lông thủy mạc
phơn phớt nhẹ nhàng của phương đông. Liên chỉ cho tôi một
hồ lớn đầy nước trong bên đường và một rừng cây liểu bao
quanh, lá liểu rủ dài xuống đất lơ thơ trên đó mầu vàng non
của hoa liểu đầu xuân, cảnh vật thật đẹp chuyển từ những mầu
sắc khác nhau, tôi chợt nhớ tới bài Đường Thi khi xưa mẹ tôi
thường đọc những năm bố tôi xa nhà nơi tuyến đầu:
"Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu
Xuân nhật gương trang thượng thúy lâu
Hốt kiến mạch đầu dương liểu sắc
Hối giao phu tế mịch công hầu."
"Trẻ trung nàng biết đâu sầu
Ngày xuân trang điểm lên lầu ngắm gương
Nhác trông vẻ liểu bên đường
Công hầu nghỉ dại xui chàng làm chi."
(Tản Đà dịch)
Tôi bật cười nghĩ sự ví von của mình cho hoàn
cảnh của Cathy hiện tại, người thiếu phụ nào đó khi xưa cũng
một ngày đầu xuân lên lầu chải tóc chợt nhìn hoa liểu nơi
đầu cành mà buồn cho chồng chinh chiến xa, ngày nay thời
gian mấy trăm năm sau ở một không gian khác có một người con
gái không phải tựa cửa nhìn xa mà cùng với nhiều bạn hửu tìm
về một ngôi chùa để cùng cầu nguyện cho người yêu nơi chiến
trận xa. Cathy chớp đôi mắt cãm động nói:
- Các bạn thấy không cuộc đời cứ xoay mãi trong
bánh xe luân hồi của nghiệp duyên.
Trong lòng tôi dâng lên một niềm thương cãm cho
người bạn tóc vàng mà sao tâm hồn thấm nhuần đạo lý phương
đông. Để đánh tan làn không khí trầm mặc anh Việt kể chuyện
khoảng tháng trước có một nhóm người rủ nhau đến chùa viếng
cảnh, nhân thấy có nhiều vật qúy khác nhau để xung quanh nơi
vườn tháp thờ mà không ai canh giữ cả. Một người hỏi nhóm
bạn đó là ý nghĩa gì, thì một người bạn của họ giải thích,
đó là đồ cúng dường của những tín đồ đến cầu nguyện và để
lại, thường thì không ai dám lấy vì họ tin rằng các thiên nữ
Dakini là người canh giữ, nếu ai cố tình lấy sẽ bị trừng
phạt. Người bạn kia không tin, cười nhạo, anh ta nói với
đám bạn là ở thế kỷ 21 nầy còn có những con người khờ dại
nói chuyện trẻ con để dọa người, rồi anh ta ngang nhiên lựa
một tặng phẩm đắt giá bỏ vào túi trước lời can ngăn của các
bạn. Sau khi buổi thăm viếng chấm dứt, buổi chiều khi ra về
đến xa lộ thì xe của anh chàng rắn mắt bị lật, không ai hiểu
tại sao vì trời thì đẹp mà xa lộ thì vắng xe. Anh ta bị
thương mê man, sau đó mấy người bạn đi cùng phải gọi gia
đình anh ta yêu cầu tìm món đồ gởi trả lại với lời xin tha
lổi.
Cathy không ngớt miệng phàn nàn về sự kém lịch
sự và thiếu hiểu biết của những người trẻ phương tây ngày
nay. Riêng vợ chồng Việt khi kể đến ngôi chùa này thì họ vô
cùng nghiêm cẩn, anh cho biết lần trước khi nhóm hướng đạo
của anh đi cắm trại vào lúc giữa đông năm trước khi đài khí
tượng cho biết rất đẹp và trong lúc đòan hướng sinh do nhóm
anh hướng dẫn đang đi trong núi xa cách chùa hơn một tiếng
thì đột nhiên trời trở gío, bảo tuyết bất thình lình đổ
xuống nếu không tìm đường ra khỏi và bảo kéo lâu thì cả nhóm
có thể sẻ bị nguy cơ mất mạng. Bổng nhiên họ thấy trên trời
có trực thăng rọi đèn và máy phóng thanh gọi kiếm người, cả
đòan mừng rở qươ đèn pin và đánh dấu SOS lên không trung,
khỏang mười lăm phút sau thì họ được cứu bởi xe của kiểm
lâm. Sau đó thì cả đòan được đưa về chùa là nơi gần nhất đủ
chổ chứa cho cả đoàn. Sau khi mọi người đã bình tĩnh trở
lại với các ly sửa cô cao nóng, thì vị cảnh sát cho biết
cách đó khỏang một giờ, có một vị lạt ma người Mỹ gọi cấp
cứu cho cảnh sát, ông ta nói có một đòan người đi lạc trong
lòng núi phía bên kia chùa, và ông ấy yêu cầu khẩn cấp để
giúp đở họ. Anh trưỏng đòan và Việt xin được gặp vị lạt ma
ân nhân, một vị tăng nhỏ dẩn họ ra phía sau hậu liêu nơi
thất của các lạt ma, và họ gặp được vị lạt ma, nhưng ông ta
chỉ nhã nhặn nói đó là thông điệp từ một lạt ma trửơng lão
người Tây Tạng đang nhập thất gần đây cho biết, và vị lạt ma
đang trong thời gian tu luyện nên ngài sẻ không tiếp ai. Vị
lạt ma người Mỹ ra gặp phái đòan, ông ta đặc biệt nói chuyện
vui vẻ với các em nhỏ, ông cho biết khi còn nhỏ ông củng là
hướng đạo sinh, ông nháy mắt với các em hướng sinh và nói
ông muốn chỉ cho họ xem một sự đặc biệt, ông trở về thất và
đem tới một hộp khá lớn. Mọi người xúm lại vây quanh tò mò
chờ ông mở hộp ra. Đám trẻ xuýt xoa la vang rần, thì ra đó
là hộp huân chương xưa có rất nhiều huy chương qúy hiếm của
hướng đạo, bất chợt ông lôi ra một huân chương với ruy băng
mầu tím đã bạc mầu rất đẹp. Ông nghiêm nghị hướng về đám
hướng sinh nhỏ và nói:
- Tôi muốn tìm một em có họ Jhonson, đây là huân
chương của ông nội em tôi muốn giao lại cho em, chúng tôi
từng là bạn rất thân khi xưa. Tuần trước trong giấc mơ tôi
đã nhận được thông điệp là người cháu của bạn tôi có cơ
duyên lớn với chúng tôi sẽ tới đây. Đó cũng là lý do mà vị
lạt ma Tây Tạng đã gởi giấy ra khỏi thất của ngài và cho
biết về tai nạn bão tuyết của qúy vị.
Trong khi cả đòan còn đang bàng hòang thì
William Jhonson, một em trong đòan rụt rè dơ tay lên nói:
- Tôi chính là cháu nội của bạn ông.
Anh Việt ngừng lại hỏi Liên cho anh ly trà để
uống một ngụm, tôi và Cathy cùng sốt ruột muốn nghe hết câu
chuyện, chúng tôi hỏi anh:
- Tiếp đi, chúng tôi muốn biết chuyện gì sau đó.
Anh Việt cười bảo:
- Các cô có biết không, sau đó thằng bé ấy quay
lại chùa nhiều lần, và bây giờ thì cậu ta còn muốn xuất gia
nữa đó. Vị lạt ma Mỹ đã từng là tổng giám đốc của một đại
công ty quốc tế và một lý do nào đã khiến ông ta xuất gia
thì không ai biết.
Cathy bật nói:
- Chuyện hay vậy, sao bây giờ mới nghe anh nói.
Việt nháy mắt;
- Thì hôm nay không phải là cơ duyên à.
Liên tiếp lời chồng:
- Các bạn có biết mỗi khi chúng tôi có vấn đề gì
khó khăn, vợ chồng tôi đều lái xe đến đây cầu nguyện và bao
giờ chúng tôi cũng ra về trong niềm an lạc vô biên. Có một
cái gì lạ lắm tôi thấy rất nhẹ nhàng ở đó.
Xe bắt đầu leo dốc, quẹo phải và đi vào khuôn
viên chùa, tôi đã thấy rất nhiều tháp thờ chư Phật (stupas)
với tháp nhọn vươn lên,hoặc trắng hay mầu đá đỏ của ngừơi
Tây Tạng. Trên nóc của căn nhà chính làm trung tâm của chùa
là phù điêu hình bánh xe pháp và hai bên là hai con nai nằm
chầu. Chúng tôi mở xe bước ra ngoài, đã nghe tiếng chim hót
lảnh lót, bầu không khí thơm mùi tùng bách và khỏang không
gian mở rộng trước khuôn viên chùa vô cùng tỉnh mịch.
Vợ chồng Việt đi trước mở cửa bước vào chánh
điện. Trong điện lung linh hàng trăm ngọn nến ngát mùi trầm
và ngoài bệ cao thờ Phật, tôi thấy những khối ngọc rất lớn
để khắp nơi. Ánh sáng của nến đổi theo mầu của sắc ngọc.
Một khối ngọc Thạch Anh tím (Amethyst) cao hơn hai thước nơi
góc phòng tỏa ánh ngời sáng từ những viên ngọc tím nhọn lấp
lánh trong bọng ngọc. Xéo qua phải là một khối tròn ngọc
Thủy Chính (Crystal) tỏa muôn mầu cầu vồng chói chan, lùi
vào phía trái nơi cửa sổ chạm trổ chử vạn là một khối Hồng
Ngọc(Rose Quartz) trong veo mầu tươi sáng. Một tảng đá nhọn
của Ngọc Huyền đen (Black Obsidian) bao trùm vẻ huyền bí của
vủ trụ mênh mang phát ra hào quang ngời lạnh lôi cuốn người
như chìm vào sự sâu lắng của những tầng tâm thức đang khai
mở. Dưới chân bệ thờ tôi thấy một tảng đá Ngọc Ánh Trăng
(Moon Stone) trắng mầu sửa tươi ngọt ngào, thật tương phản
với Huyền Ngọc làm tôi liên tưởng đến hình Thái Cực đang đi
từ đen tới trắng, từ tử tới sinh, hay là vòng tròn luân hồi
cứ miên mang chuyển đổi trong cỏi giả tướng của vũ trụ nầy.
Còn biết bao nhiêu những khối ngọc hình tướng khác nhau bầy
quanh chính điện, ngọc để trên kệ hoặc để trên chân ghế
chạm, hoặc qúa to phải để nằm ngay trên mặt điện. Tôi tưởng
mình lạc vào thế giới lung linh mầu sắc của những vì tinh tú
trên cỏi thiên và tự nhiên trong một phút giây nào đó một
nguồn năng lượng mạnh mẻ vang lên âm thanh của lời chú
nguyện OM vang vang tỏa trong không gian tưởng chừng như vô
tận. Tôi đắm mình trong nguồn âm thanh như một lời mật khải
từ mười phương chư Phật cho tới khi Cathy tới kéo tôi ra
khỏi chính điện rẻ vào thư viện của chùa, mùi hương trầm
diệu dàng tỏa ra từ hàng nến được để dọc tường làm lòng
người thêm thanh thoát. Trước cửa thư viện là một cuốn sổ
lớn, ai cũng có thể ghi tên người thân và gia đình, mổi ngày
trong từng khóa tụng các vị lạt ma sẻ đến xem để chú nguyện
cầu xin chư Phật và chư Thiên ban rải phước lành đến cho tín
chủ. Cathy thành kính ghi tên người thân, một vị lạt ma trẻ
xuất hiện hỏi thăm xem chúng tôi có cần sự hướng dẫn nào
không? Tôi buột miệng hỏi thăm về những tảng ngọc trong điện
thờ, bằng nụ cười hoan hỷ vị lạt ma nầy cho biết đó là sự
kết hợp giữa khoa học thiên nhiên từ năng lượng của đá qúy
hàng bao triệu năm với truyền thống cổ xưa của Tây Tạng.
Jetsunma vị nữ lạt ma tái sinh người gốc Mỹ, từ trong tiền
kiếp xa xôi đã là một nữ pháp sư Tây Tạng tên Ahkon Lhamo
(1665). Vị nữ lạt ma nầy cứ hàng năm về Arizona khi hội chợ
đá qúy mở mùa, để tìm những khối ngọc thiên nhiên mà bà ta
tin vào những nguồn năng lực siêu nhiên đang ẩn tàng trong
những khối ngọc nầy có thể giúp người hành gỉa nào muốn học
về lẻ huyền vi trong đời sống. Giống như loại ngọc
Labradorite có một đặc tính tạo ra tầng từ trường qua hào
quang của nó, giúp bảo vệ và tăng cường năng lượng để ngăn
ngừa kẻ nào hay linh thể nào muốn xâm nhập vào năng lượng
của mình và làm cho mình mất đi tinh khí. Lẻ dỉ nhiên là
những vị đạo sư cao cả, các ngài đều hiểu rỏ các năng lượng
siêu nhiên, đó cũng là một trong lý do ở Hy Mã Lạp Sơn có
nhiều đạo sư ẩn mình tu luyện.
Có thể nói đây là một sự kết hợp tuyệt vời giửa
khoa học thiên nhiên đá qúy (gemmotology) và nền minh triết
cổ xưa. Thật ra con người đã quên đi những truyền dậy từ
hàng bao nhiêu thế kỷ trước của nền văn minh tôn giáo phương
đông rực sáng bị vùi lấp qua lớp sóng vô thường của chiến
tranh, hỏa họan và sự tàn phá khốc liệt của các nhóm người
qúa khích đầy bạo lực. Bây giờ đây lớp bụi thời gian đang
được lau chùi để ánh sáng mầu nhiệm từ từ lóe ra chọc thủng
màn vô minh đã đưa con người trầm luân đau khổ, lặn hụp qua
nhiều kiếp, cho đến một ngày từ trong chân tâm vang lên lời
chuông thức tỉnh và con người tìm về bản ngã chân như, tìm
về Phật tánh nơi mình.
Vị lạt ma nhẹ nhàng nhắc nhở chúng tôi là giờ
cơm trưa đã đến, chúng tôi có thể đi vào phòng ăn để lảnh
phần cơm chay của mình. Theo lời hướng dẫn, chúng tôi đi
đến cuối phòng bên phải, một nhà ăn nhỏ ngăn nắp, xếp hàng
đi thọ cơm. Bữa cơm đơn giản với cà ri rau củ, một ít salad
tươi, một phần trái cây cắt nhỏ và một ly trà nóng. Chúng
tôi ngồi vào dẫy bàn gổ trơn không đánh bóng, sau khi chờ vị
lạt ma đầu bàn đọc hồi kinh ngắn chú nguyện rải pháp lành
cho khắp pháp giới chúng sinh, chúng tôi thong thả ăn trong
ngọt ngào thanh sạch, hương trà nóng của hoa oải hương
(lavender) dâng lên trong lòng chúng tôi một niềm hân hoan
biết ơn cho phút giây mầu nhiệm, để nhận biết sự sống chẩy
trong từng tế bào mạnh mẻ và tươi tắn.
Ngày qua nhanh tiếng tụng kinh chiều vang lên
trong chánh điện như phóng ra ngoài không gian hàng vạn tia
sáng đủ mầu sắc huyền ảo, tưởng chừng như các thiên nữ
Dakini đang rãi từ trên cao phất phới hoa trời và những giải
lụa nơi tay áo uyển chuyển như đám mây ngũ sắc.
Trước khi về chúng tôi rủ nhau vào tiệm sách của chùa, tôi
chọn cho mình một viên đá nhỏ khắc dòng chữ "OM MA NI PAD ME
HUM" (Viên Ngọc Ma Ni Qúy Trong Hoa Sen) bằng chử Tây Tạng
với con mắt Pháp trên đầu. Nhìn sang cạnh thấy Cathy cũng
đang lựa một viên đá khắc câu thần chú trên, Cathy rộn rả
nói:
- Viên đá lành nầy sẻ được gởi qua cho bạn trai
tôi, nguyện cầu tâm từ của chúng ta sẻ mang đến niềm hạnh
phúc và bình yên cho anh ấy và những người bạn.
Gío chiều lạnh hơn, và sương bốc lên nơi hồ nước
trên đồi cao đã giăng một làn sương mỏng đang từ từ lan
xuống, tôi leo lên xe cùng các bạn. Việt mở máy bài hát của
cô ca sỉ Yungchen Lhamo được hát trên cao nguyên mênh mông
của Thanh Tạng làm rung động trong tôi một khát vọng tự do
tuyệt vời không trói buộc như hình cô và giải khăn lụa bay
phất phới trên con ngựa trắng phóng nhanh bên hồ nước phản
chiếu mầu da trời xanh biếc trang bầy trên bìa của vỏ băng
CD. Mang mang đâu đây tiếng ca trầm hùng vang động:
OM MA NI PAD ME HUM
OM MA NI PAD ME HUM…...
Nhã Lan Thư
03-28-2009 07:23:55