|
VĂN HỌC NGHỆ THUẬT
-
Ngày Tết Của Hạc
-
Thiên Hương
-
- - -o0o- - -
-
-
Hạc đi dọc theo con đường nhỏ, mặt trời đang xuống chầm chậm,
cái nắng gắt gay của mùa hạ chỉ còn lại những oi nồng khó chịu.
Cơn mệt từ đâu ập đến, Hạc chợt muốn ngồi bệt xuống lề đường,
gục đầu vào hai cánh tay chìm thẳng vào giấc ngủ. Hai chân rời
rã, cổ họng khát khô, cái mệt, cái buồn đổ ập lên cô, con đường
thật vắng, cái nắng quái buổi chiều thật buồn, vậy mà trời đang
vào Tết đó, cái Tết đang ở đâu khi cái tôi đang rã rời trong một
khí hậu kỳ quặc ở đây.
-
Cánh cổng gỗ thô sơ trước một căn nhà nhỏ đã hiện ra trước mắt,
Hạc bước vào, đi dưới rặng cây leo xanh loáng thoáng những bông
hoa tím, hồn chợt nhẹ xuống, thân chợt đỡ mệt hẳn đi khi những
hương hoa nhè nhẹ trong khu vườn nhỏ vờn quanh cô. Bước lên
thềm cửa, Hạc đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, mùi nhang thơm ngát tỏa ra từ
những bát nhang trên bàn thờ Phật, Hạc quỳ xuống, chắp tay ngước
mặt nhìn lên khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thoát của bức tượng Phật
Quan Âm, cô rán nén những tiếng nấc nghẹn trong lồng ngực, niệm
Phật nho nhỏ, lúc đầu những tiếng niệm còn đứt quãng, xen lẫn
tiếng nấc, dần dần đôi mắt cô cũng ráo khô, tiếng niệm Phật cũng
trôi chảy dễ dàng hơn. Ðến lúc hồn lắng hẳn xuống, cô gục mặt
vào bàn tay, quên, quên hết, gắng không nghĩ, không nhìn một vật
gì, để mặc mùi khói nhang, mùi hoa quấn quít quanh mình, và để
quên mình đang hiện hữu.
-
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai, Hạc ngửng mặt lên nhìn. Chị Diệu
đang nhìn cô thật hiền từ, dịu dàng nói: "Vào đây uống miếng
nước trà cúc đi". Hạc đứng dậy, đi theo chị vào nhà sau. Căn
nhà không rộng nhưng rất sạch sẽ và giản dị, chị Diệu đưa Hạc ly
trà nóng, mùi hoa cúc thơm ngát tỏa lên, màu nước xanh trong.
Hạc uống cạn chén, chị Diệu nhìn Hạc cười: "Hết mệt chưa Hạc?"
Ðó là câu chị vẫn hỏi mỗi khi Hạc có chuyện buồn đến đây. Diệu
là chị ruột Hạc, sau khi cha mẹ mất, Hạc lập gia đình, chị bỏ
việc làm, mua nhà ở riêng, xuống tóc, mặc áo nâu sòng, sống như
nữ tu. Ðã trên năm mươi nhưng nhìn chị chỉ ngoài ba mươi, hai
con mắt đen lánh, lớp da mặt hồng mịn trên ngấn cổ trắng trong
như sữa. Chỉ có bàn tay là nói lên lứa tuổi của chị, đôi tay
làm lụng thật vất vả, không từ chuyện gì nặng nhọc. Hạc bật
nói: "Tối nay em ngủ lại đây được không?" Chị Diệu lại cười
thật nhẹ nhàng: "Vào đây ăn cơm với chị". Tính chị là như
thế, không bao giờ hỏi tại sao Hạc lại đến, tại sao lại đòi ở
lại. Cái phong thái nhẹ nhàng, phiêu diêu của chị làm tâm hồn
Hạc nhẹ hẳn đi. Ăn xong bữa cơm, Hạc phụ rửa chén với chị. Tự
dưng cô buộc miệng: "Sắp Tết rồi, em nhớ những ngày Tết hồi xưa
ở nhà quá". Nứơc mắt cô lại tự nhiên chảy ra, chị Diệu khẽ
cười: "Ừ, những ngày ấy thì vui, nhưng nhớ đến thì em lại
khóc". Hai chị em ra ngồi ở cửa, mặt trời chưa xuống hẳn, trời
mùa hè nên còn sáng lắm. Hạc vẫn còn thổn thức, chị Diệu lại
cười:
-
- Em khóc rồi ngày đó nó có trở lại với em không?
-
- Nhưng mà khóc thì nó vơi buồn chứ chị?
-
- Em tiếc gì nào?
-
- Em tiếc những ngày cả nhà còn ở chung với nhau, vui thì thôi.
-
Chị vẫn cười thật nhẹ nhàng:
-
- Rồi thì vì tiếc những ngày đó, nên em thất thểu bỏ chồng bỏ
con, em lại đây để ngồi khóc sao? Rồi mai mốt em sẽ lại khóc vì
tiếc những ngày còn ở chung với chồng con, lại thèm những lúc
hai chị em ngồi cạnh nhau, như thế thì em khóc suốt đời sao?
-
- Ðâu có, chị biết tính chồng em mà, anh ấy khó quá, động tí thì
hét lên, em bực lắm.
-
- Nhưng mà cậu ấy cục tính thế thôi, chứ tính cậu ấy tốt mà.
-
- Thì biết là tốt, nhưng mà lười với cộc quá chị ơi. Chị xem
Tết đến nơi, ở đây ai chẳng nhớ nhà, thế mà chả thông cảm với vợ
thì thôi, đi làm về chả phụ gì em cả, chỉ cắm đầu vào đọc báo,
làm sao em không tủi thân được. Vậy mà em mới nói anh ấy bỏ tờ
báo phụ em một chút là hét lên rồi. Em bỏ em đi để xem mấy bố
con làm sao cho biết. Nghĩ bố hồi xưa hiền mà chiều mẹ ghê đi.
-
- Mỗi người mỗi tính chứ, nói sao được. Nhưng mà em phải làm
sao chứ, cứ giận rồi bỏ đi thế này thì thằng cu Thảo, cái bé Mai
nó cũng buồn, em cũng buồn mà chồng em cũng buồn.
-
- Biết
thế thì đừng lấy chồng ở như chị mà khỏe.
-
-
Nhưng mà em lỡ lấy rồi, đâu có bỏ hết được.
-
- Chị cho em ở đây với chị, em không về nhà đâu, em mệt mỏi lắm
rồi. Ngày nào đi làm về đã mệt, lại ở nhà vừa mệt vừa không vui
em chịu không nổi.
-
Chị Diệu nghiêm trang nhìn Hạc:
-
-
Nếu em nghĩ em ở đây em cảm thấy vui thì em cứ ở lại. Nhưng chị
nghĩ em nên về thì hơn, tại em sẽ nhớ thằng cu Thảo với bé Mai,
rồi em lại cắn rứt, rồi lại ngồi khóc nữa. Ðã đến lúc em phải
sửa lại cách suy nghĩ và lối sống của mình. Cái gì sửa được
thì rán mà sửa, cái gì không sửa được thì phải chấp nhận thôi.
Ăn chung cái tâm mình thanh tịnh, cái tâm mình vui mới được, chứ
lúc nào cũng cứ ngồi nhớ tiếc những cái đã qua, những cái không
có thì làm sao vui được. Em đã ở lại đây mấy lần rồi, mấy lần
trước em ở lại em có cảm thấy vui không hay cứ thở dài rồi khóc
tấm ta tấm tức?
-
Không đợi Hạc trả lời, chị đứng lên, nhẹ nhàng ra bàn thờ thắp
nhang niệm Phật, Hạc nhìn ra sân, nắng đã gần tắt hết, cái vẻ
hiu hắt của buổi chiều lúc trời sắp tối làm lòng nàng nao nao
khó tả. Những cây hoa leo hai bên bờ rào đã bắt đầu tỏa hương
ngào ngạt. Trong vườn những đóa hoa vẫn rực rỡ dù trời đã bắt
đầu tối. Hạc nhìn vào gian thờ Phật, chị Diệu vẫn đứng chắp
tay, khuôn mặt nhẹ nhàng thanh thản của chị ngước lên, dịu dàng,
an lành và thật thanh khiết. Hạc thấy mình thật mong manh, cô
khẽ rùng mình, tự dưng cô thấy nhớ con ghê gớm, tự dưng cô thấy
mình quá đáng khi đã giận dỗi bỏ ra đi, tự dưng cô thấy ngượng
với những nông nỗi của mình....
Nếu em nghĩ em ở đây em cảm thấy vui thì em cứ ở lại,
không, có ở lại cô cũng không thể vui được.
Cái gì sửa được thì rán mà sửa, cái gì không sửa được thì phải
chấp nhận thôi. Ăn chung cái tâm mình thanh tịnh, cái tâm mình
vui mới được, chứ lúc nào cũng cứ ngồi nhớ tiếc những cái đã
qua, những cái không có thì làm sao vui được.
Cô đã không sống được nhẹ nhàng như chị, nhưng cô phải cố
thôi. Chị Diệu đã biết mình muốn gì, đã từ bỏ việc làm, từ bỏ
đời sống nhộn nhịp, lui về ở đây, tại chị muốn như vậy và tìm
thấy niềm vui ở đây. Sống khổ hạnh, làm việc cực khổ nhưng lúc
nào cũng thật thanh thản, nụ cười lúc nào cũng sáng trong. Còn
cô, cô biết mình không bao giờ có thể tìm được niềm vui trong
một không khí lặng lẽ như vậy, cô đã có một mái gia đình, cô đã
có những nguồn yêu thương, nhưng cô vẫn nuối tiếc những hình ảnh
quá khứ, vẫn đi tìm hoài những niềm vui đã mất mà buông trôi cái
niềm vui và hạnh phúc hiện tại.
Rồi mai mốt em sẽ lại khóc vì tiếc những ngày còn ở chung với
chồng con, lại thèm những lúc hai chị em ngồi cạnh nhau, như thế
thì em khóc suốt đời sao.
Chị Diệu nói đúng, những lần trước cô ở lại để rồi lại tự trách
cứ mình, lại vật vã với những giọt nứơc mắt. Trong bức tranh
tối tranh sáng, giữa khung cảnh thật bình yên của ngôi nhà nhỏ,
giữa mùi nhang thơm toả lẫn với hương thơm của hoa cỏ và sương
đêm, Hạc như vừa tỉnh giấc, cô thấy cô phải trở về, trở về cái
gia đình xinh xắn của cô, rán vun xới những ngọt ngào để nuôi
nấng những kỷ niệm đẹp cho con cái, cuộc sống dài bao nhiêu mà
cứ làm khổ lẫn nhau.
-
Tiếng xe hơi đỗ ở cổng làm Hạc nhìn ra. Cu Thảo, bé Mai và
Hoàng đi vào cửa, miệng cu Thảo bô bô: "Mẹ ơi, mẹ về nhà đi, bố
cho tụi con ăn cơm rồi. Bố nói mẹ về ăn thử canh bố nấu coi
ngon không".
-
Hạc ngượng ngùng nhìn chồng, chị Diệu bước ra, vẫn nhẹ nhàng chị
nói: "Hai cô chú đưa các cháu về đi, chiều 30 qua đây cúng Giao
thừa nhé".
-
Hai vợ chồng chào chị, trên xe cu Thảo và bé Mai tranh nhau kể
đủ thứ chuyện. Lúc về đến nhà, Hạc ngỡ ngàng nhìn hai chậu quất
và hai chậu vạn thọ vàng rực trên hiên. Hoàng nhìn vợ cười:
"Thấy giống Tết ở Việt nam không em?" Hạc rưng rưng nước mắt,
nhìn chồng, nhìn con, nhìn mấy chậu cây. Mùa xuân đang ở đây,
những hình ảnh đẹp của quá khứ chỉ là quá khứ, cái quá khứ đã
qua, chỉ có cái hiện tại ở đây, nó đang ở trong tay cô, cô phải
giữ lấy nó, cô phải bảo vệ nó, cô phải tìm lấy những niềm vui
trong những cái gì cô đang có và nhất là cần có một cái tâm thật
thanh tịnh phải không chị Diệu. Hạc vòng tay ôm lấy hai con,
Hoàng đặt nhẹ bàn tay lên vai cô, cô thấy lòng ấm hẳn.... Cám ơn
chị Diệu, cám ơn ngày Tết đã đem mùa xuân đến đây....
-
Thiên Hương
(27 Tết Mậu Ngọ 2002)
--o0o--
|
|