|
VĂN HỌC NGHỆ THUẬT
-
Con Bông
-
Truyện ngắn của
Vương Văn Quang
-
--o0o--
-
Nhà tôi cố bốn anh em. Trong bốn anh em, cái Giang được bố mẹ
tôi cưng chiều nhất. Mà chả cứ bố mẹ, cả ba anh em tôi đều quí
và chiều nó. Như thế là phải, bởi nó là út lại là con gái. Hơn
nữa, cái Giang còn rất xinh đẹp, nó đẹp như một con búp-bê. Nếu
như ù ra đời muộn đi chừng một giáp thì bây giờ khéo nó đã là
một hoa hậu nổi tiếng chứ chả bỡn. Không chỉ đẹp bề ngoài, tâm
hồn nó cũng đẹp lẫm liệt, văn thơ còn lai láng nữa chứ. Gớm thế.
Dạo còn học phổ thông, năm nào nó cũng đi thi học sinh giỏi văn.
Nhưng các cụ chả hay bảo “học tài thi phận”, cho nên dù đi thi
liên tục, nhưng chưa bao giờ nó đoạt giải gì. Học xong phổ
thông, nó thi và trúng tuyển vào Tổng hợp, khoa ngữ văn. Sau năm
năm học, ra trường nó lấy chồng ngay. Chồng nó là con nhà phú
nông có bề dầy truyền thống ở ngoại thành Hà nội, thuộc thành
phần đất rộng ao sâu, ruộng liền trâu nái. Đặc biệt nhà chồng nó
có nghề mổ lợn, làm giò chả gia truyền, nên chồng nó cũng là một
tay đồ tể cự phách. Nói chung, cả nhà chồng lẫn chồng nó đều
không liên quan và không ưa gì văn chương thơ phú. Thế mà chúng
nó lấy nhau mới lạ. Qủa thật là con tim luôn có lý lẽ riêng của
nó. Trường hợp này, chúng ta lí giải bằng câu “duyên số” là vô
cùng hợp lí. Được cái thằng chồng nó cao to trắng trẻo và rất
yêu thương vợ.
-
Dạo này, tôi hay sang chơi với vợ chồng cái Giang, gần như ngày
nào tôi cũng sang. Cái Giang mới có đứa thứ hai, con trai, thằng
bé kháu khỉnh đáng yêu lắm. Tôi rất mê thằng bé, nên cứ rình
rình có thời gian là sang chơi với chaú ngay. Cái Giang ở chung
với bố mẹ chồng. Nhà chồng nó rộng rãi, chỉ riêng cái sân gạch
cũng đã tới hơn hai trăm mét vuông. Nhà nó nuôi một bầy bốn con
chó, tôi hỏi sao nuôi nhiều, chúng nó bảo, nuôi để giữ nhà và
làm vệ sinh cho mấy đứa trẻ con (thời buổi “@” mà nhà nó vẫn giữ
lối vệ sinh truyền thống như thế).
-
Trong bốn con chó, có một con tên Bông. Con này tinh khôn và có
biệt tài bắt chuột rất giỏi. Có lần, tôi được chứng kiến nó bắt
chuột. Nó đuổi con chuột từ trong gầm giường, con chuột chạy ra
sân, bị nó dí sát con chuột chui tọt ngay vào một đoạn ống nước
cũ vẫn vứt ngoài sân. Đoạn ống nước này dài chừng hai mét, đường
kính khoảng năm phân. Con chuột chui vào đó và không chịu chạy
ra, thế là con Bông, cứ ghé mồm vào đầu này của ống nước sủa lên
một tiếng, rồi lại chạy ngay ra đầu kia. Nó cứ làm như thế liên
hồi. Tôi nhìn mà không hiểu ra sao, chỉ thấy buồn cười cái điệu
bộ của nó. Bất chợt, con chuột lao vút ra ở đầu kia ống nước,
thế là nó bị mắc mưu con Bông, con chuột lao ra đúng vào tầm đớp
của con Bông. Lúc này tôi mới hiểu, té ra con Bông đánh đòn vu
hồi.
-
Không những nó khôn, mà bề ngoài của nó cũng rất đặc biệt, có
một vẻ gì đó rất ngoại quốc, mặc dù bố mẹ nó là giống chó ta
trăm phần trăm. Con Bông có một bộ lông trắng muotá và xoăn tít
như lông cừu, nhưng không xù mà bám sát vào thân , nom rất lạ.
Hai tai nó to và rủ xuống giống như chó Nhật, nhưng mõm nó lại
không ngắn như chó Nhật mà dài và nhọn, đặc trưng của giống chó
săn. Có một nhà văn nổi tiếng, khi tả một nhân vật của mình đã
viết “răng vẩu mà vàng như răng chó”. Bác nhà văn kia nói thế
thì oan cho con Bông quá. Sự thật hàm răng con Bông đều tăm tắp
và trắng muốt, nếu loại trừ đi hai cặp răng nanh, đặc trưng của
giống loài ăn thịt, thì hàm răng con Bông đẹp chẳng kém gì mấy
pha quảng cáo của các hãng Oral-B, Colgate hay P/S… Đặc biệt, nó
có một cặp mắt đẹp và truyền cảm vô cùng, nhiều khi tôi nhìn vào
mắt nó và thấy nó như muốn nói với tôi, rằng nó rất yêu quí tôi,
rằng nó rất hãnh diện được làm thân chó má trong gia đình này.
Con Bông rất quấn tôi, nó quấn tôi còn hơn với chủ thật của nó.
Mỗi khi tôi tới, chưa cần đến cổng, chỉ nghe thấy tiếng xe tôi
từ xa là trong nhà con Bông đã mừng rỡ rên lên ư ử. Ở loài chó,
chúng cũng biết ai thực sự tình cảm với chúng. Và nó không nhầm,
tôi thực sự yêu quí nó. Thật là vớ vẩn khi đi so sánh tình cảm
của tôi đối với con Bông và tình cảm của tôi đối với thằng cháu
mình, nhưng thật sự tôi hay sang nhà cái Giang một phần là muốn
chơi với con Bông.
-
Một hôm, ở nhà cái Giang ra về, khi vừa dắt xe ra thì cái Giang
bảo tôi: “À, mai là đầy năm cu Tùng, bác nhớ sang nhé. Bác nhắn
hộ cả bác Thịnh bác Hùng nữa. Nhà em mai làm thịt con Bông”. Tôi
hết hồn, mặc dù vẫn biết nhà nó có thói quen thịt chó khi có
việc. Tôi bảo:
-
- “Sao lại thịt con Bông? Thế con Mực , con Vện, con Vàng to
béo, ngu đần thế sao không thịt?”.
-
- “Thịt nó là có lý do đấy, tội nó nặng lắm” .
-
- “Nó tinh khôn nhất trong bốn con. Nó có tội gì?”. Tôi gay gắt.
-
- “Tội chê cứt. Em cũng biết nó khôn, nên hồi đầu cũng quí nó
lắm chứ. Nhưng có hôm xi cu Tùng ỉa xong, em ưu tiên gọi nó vào
dọn. Nó vào, ngửi ngửi rồi quay ra, mặc dù vẫn còn nóng hôi hổi.
Trong khi mấy con kia tranh nhau liếm láp rất sạch. Không phải
một lần như thế mà lần nào nó cũng thế, đâm ra em phát ghét”.
-
Tôi thôi không tranh luận với cái Giang nữa, bây giờ thằng chồng
nó không có nhà, tôi sẽ chờ chồng nó về nói chuyện, thuyết phục
nó thay đổi ý định. Tôi biết quyền quyết định việc này không
phải ở cái Giang. Tôi lại dắt xe quay vào. Chừng một tiếng sau
thì thằng chồng cái Giang về. Tôi đem tâm sự của tôi ra giãi
bày, ra sức bênh vực con Bông. Không ngờ, thằng chồng cái Giang
còn phẫn nộ về con Bông hơn cả vợ nó. Sau nửa tiếng đồng hồ đàm
phán, thằng chồng cái Giang lạnh lùng phán:
-
- “Nếu bác muốn, thì bác mang nó về bên nhà mà nuôi, còn không
dứt khoát em thịt. Chó mà chê cứt. Vô lí! Ghét thế!”.
-
Nó nói thế thì khác gì thách đố, nhà tôi đã chật lại ở tuốt trên
tầng tư, nuôi chó làm sao được.
-
Tối hôm đó tôi cứ trằn trọc mãi, không sao ngủ được . Tôi còn
nhớ, khi bà nội tôi còn sống, bà rất hay dùng ca dao, tục ngữ.
Trong cái kho tục ngữ của bà có câu, tôi không nhớ rõ lắm, đại
khái là “Chó có từ cứt, thì người từ của”. Ngẫm ra, tôi không
thấy đúng. Tôi chưa thấy ai từ của, nhưng con Bông lại từ cứt.
Kể ra con Bông này cũng hơi … khác người. Mà tại sao vợ chồng
cái Giang lại phẫn nộ về hành vi ấy của con Bông nhỉ? Có thể là
bởi xưa nay người ta vẫn quan niệm: chó là ăn cứt. Vậy mà con
Bông lại làm sai lệch cái quan niệm, qui ước ấy, nên nó phải trả
giá. Sao khốn nạn thế hở giời? Ôi, những qui ước. Để duy trì
trật tự bầy đàn, người ta cần những qui ước, nhưng trong số
những qui ước ấy, đôi khi có những qui ước vô cùng khốn kiếp.
Tôi vẫn trằn trọc không sao ngủ được. Tôi nhất định phải nghĩ
cách gì để cứu con Bông.
-
Sáng hôm sau, tới cơ quan mà tôi không sao tập trung được vào
công việc, trong đầu cứ luẩn quẩn những ý nghĩ về con Bông.
Trong cơ quan tôi có một anh bạn, nhà anh ta ở ngoại thành, có
sân vườn rộng, và anh ta cũng có vẻ thích động vật. Tôi chợt nẩy
ra ý nghĩ , sẽ mang con Bông tới gửi ở nhà anh ta. Phải rồi, đây
là một giải pháp tình thế rất hay. Tôi mang việc này ra nói với
anh bạn, anh ta nhất trí liền. Mừng quýnh, tôi vội nhờ người làm
nốt mấy việc của mình rồi hộc tốc lao về nhà cái Giang. Hôm qua,
thấy chúng nó bảo tổ chức đánh chén vào tầm tối, bây giờ mới 11
giờ trưa, về vẫn kịp chán. Trên đường về, tôi còn kịp tạt qua
chợ mua mấy bộ quần áo trẻ con về làm quà thôi nôi cho thằng cu
Tùng.
-
Tôi về tới nhà cái Giang thì mới chỉ 11 giờ rưỡi. Trong sân rất
nhiều xe máy, không thấy con Bông chạy ra đón tôi như mọi khi.
Tôi dựng xe rồi đi vội vào trong nhà. Một đám “tá lả” ngồi trên
sa-lông, một đám “chắn cạ” rải chiếu dưới nền nhà. Ra không khí
hội hè, đình đám lắm. Thằng chồng cái Giang ngồi uống trà với
mấy thằng bạn, nó rít một phát thuốc lào rõ kêu rồi hùng hồn:
“Muốn có tiết canh chó ngon thì cắt tiết vô cùng quan trọng,
không à uôm như cắt tiết lợn được đâu. Phải tìm đúng dây đỏ,
tiết sẽ tươi và thơm. Nếu cắt nhầm dây đen là bát tiết thâm sì
sì, tanh lắm…”. Tôi hết hồn hỏi nó: “ Con Bông đâu?”. Nó ngẩng
đầu nhìn tôi hồ hởi: “ A! Bác đã tới, đủ chân rồi, ta làm hội
chắn nữa đi. Con Bông dưới nhà bếp ấy”. Tôi đặt hộp quà lên bàn
rồi lao vút xuống nhà bếp. Tôi nghĩ, chắc nó mới trói con Bông
lại, chứ giờ này còn sớm lắm mà. Nhưng không phải như tôi nghĩ,
con Bông nằm giữa nền nhà bếp, mắt nhắm nghiền, hai chân trước
bị trói giật cánh khuỷu ra sau lưng; mõm và hai chân sau cũng bị
trói. Ở cổ nó máu ri rỉ loang đỏ loét đám lông ngực trắng muốt,
máu chảy ra từ một vết cắt rất nhỏ, đúng hơn là một nhát rạch
rất khéo, chỉ vừa đủ để cắt trúng động mạch chủ. Một đám ruồi
bâu đen vào đó. Thằng chồng cái Giang thật khéo, đúng như nó
nói, có lẽ tiết canh sẽ rất thơm ngon. Con Bông chưa chết, nó
mới chỉ lịm đi. Tôi vừa bước vào, cái đuôi bông của nó khẽ vẫy
vẫy. Tôi ngồi xuống cạnh nó; nó mở cặp mắt đen rất đẹp của nó
nhìn tôi đau đớn, vẻ thắc mắc. Khoé mắt nó ướt nhoè. Nó khóc.
Tôi cởi trói cho nó, nó khẽ liếm bàn tay tôi và thở rất nặng
nhọc. Mặc dù nó chưa chết hẳn, nhưng tôi cũng chẳng hy vọng cứu
được nó. Nó gần như đã hết máu. Nó liếm tay tôi mấy cái, rồi lại
nhắm mắt nghiền mắt. Tôi thẫn thờ đứng dậy rồi quay lên nhà.
Thằng chồng cái Giang, đã kiếm được đủ chân nên thành lập một
hội “chắn” nữa. Tôi ngồi xuống bàn uống nước, rót cho mình một
chén trà. Trà rất đậm, nhưng tôi không cảm thấy mùi vị gì. Uống
xong chèn trà, tôi đang ngồi bần thần thì cái Giang chỉ ra cửa
hét lên thất thanh :“ Con Bông…” Tất cả mọi người trong nhà đều
quay ra. Con Bông, với cái cổ vẫn đang rỉ máu đỏ loét của nó,
bước loạng choạng ngoài cửa. Hoá ra nó đi theo tôi mà tôi không
biết. Thằng chồng cái Giang quát: “Thằng ranh nào nghịch ngu
thế, tao đã cố tình cắt tiết cho nó đừng chết hẳn, để mềm thịt,
chốc làm lông cho dễ. Cởi trói, nó chạy mẹ nó mất là xong. Bực
quá!” Nói rồi nó lao ra định vồ con Bông, nhưng hụt. Con Bông
không hiểu sao vẫn lanh lẹ thế, tránh được cú vồ, nó chạy chui
tọt vào gầm giường. Một thằng, trong đám bạn chồng cái Giang, vớ
lấy cái chổi cán dài chọc chọc vào gầm giường. Con Bông cứ đứng
dúi trong góc gầm giường, rên ư ử, không chịu chạy ra. Thế là
thằng kia tức mình, nó cứ nhè đầu con Bông phang thật lực, rồi
nó lại chọc, một cú chọc của nó rõ mạnh, trúng ngay vào vết
thương trên cổ họng con Bông. Con Bông rú lên rồi chạy vọt ra
sân. Thằng chồng cái Giang, đang đứng ngoài sân, thấy con Bông
chạy nhanh ra cổng, sợ con Bông chạy mất nên nó vớ ngay cái cuốc
chim, bổ một nhát lên lưng con Bông. Cú bổ rất chính xác và
mạnh, trúng ngay giữa sống lưng, xuyên qua thân, còn găm cả mũi
cuốc xuống nền sân gạch tầu. Con Bông oằn người, giẫy giẫy mấy
cái và không thấy kêu la gì cả. Nó đã bị găm chặt xuống sân,
giống như một tội đồ bị đóng đinh câu rút. Cái đầu nó ngắc ngắc
về phía sau, cặp mắt lơ láo thất thần. Hình như nó có ý muốn
nhìn thấy tôi. Thằng chồng cái Giang xoa xoa tay vẻ hả hê: “ Đứa
nào đi đun nước đi, còn làm lông luôn. Để là chốc nữa cứng đơ
lại, khó làm”. Tất cả sự việc trên chỉ diễn ra trong vòng ba
phút, từ lúc con Bông xuất hiện ở cửa, tôi đã đứng lên, cho tới
khi con Bông bị ghim chặt xuống sân, tôi vẫn đứng như trời
chồng. Tôi không có một phản ứng gì, chỉ cảm thấy cổ họng mình
khô đắng.
-
Ngồi thêm một lát, rồi tôi ra về. Cả hai vợ chồng cái Giang cùng
giãy nẩy: “Ô hay, sao bác lại về? Chốc nữa bác Thịnh , bác Hùng
sang cả đây bây giờ…”. Mặc dù vợ chồng nó ra sức giữ tôi ở lại,
nhưng tôi kiên quyết chối từ. Tôi bảo có việc phải đi, không thể
ở lại. Không giữ được tôi, cái Giang cười nhăn nhở bảo: “Hay là
tối em bảo đứa nào mang sang cho bác, khi nào về bác xơi. Bác
thích dồi hay chả? Hấp hay rựa mận? Thích thứ nào thì em đơm
nhiều thứ đó… Em thì em thích nhất tiết canh với rựa mận”. Tôi
không trả lời. Nhìn nó tôi thoáng rùng mình khi chợt nghĩ có thể
nó đã là một hoa hậu, nếu sinh muộn đi một giáp.
-
Tối hôm đó, tôi không thể nuốt nổi cơm . Hồi xẩm tối, thằng cu
em chồng cái Giang mang sang một làn, đủ món. Phải cố gắng lắm
tôi mới không nôn ngay trước mặt nó. Chờ nó về tôi lao ngay vào
toa-lét…, sau đó sang gọi ông hàng xóm. Giờ này bên nhà bác hàng
xóm vẫn đang nhậu nhẹt, cười nói râm ran.
-
Từ hồi đó tới giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy con Bông. Hàm
răng nó vẫn trắng và đẹp. Nó có vẻ vui. Có lẽ, ở thế giới bên
kia, nó không bị hắt hủi hay giết thịt vì tội chê cứt.
--o0o--
|
|