NGHỆ THUẬT SỐNG HẠNH PHÚC
-
Mary Lou
-
-
Đó là ngày đầu tiên tôi
chuyển đến lớp bảy trường Miss Hargrove. Với “người mới đến” như
tôi việc hòa nhập vào môi trường mới thật không dễ dàng, vì vậy
trong thời gian này tôi rất lo lắng. Sau khi được giới thiệu
trước lớp, tôi đã cố mỉm cười rồi đi đến chỗ mình ngồi và mong
rằng mọi người sẽ chú ý đến mình.
- Giờ ăn trưa
thật ngạc nhiên thú vị khi bọn con gái kéo đến ngồi chung bàn
với tôi. Bọn họ nói chuyện thật thân thiện, vì vậy tôi bắt đầu
cảm thấy thoải mái. Những người bạn mới làm tôi hòa nhập thật
nhanh với ngôi trường mới, với thầy cô giáo và những đứa bạn
khác. Không bao lâu sau lũ bạn kể cho tôi nghe về Mary Lou
English. Thật sự cô ấy tự gọi mình là Mary Louise.
- Luôn tỏ vẻ
đứng đắn, một cô gái trẻ với nét mặt nghiêm nghị và những bộ
quần áo lỗi thời, cô nàng không xấu, nhìn không đến nỗi buồn
cười. Tôi nghĩ cô ta khá xinh xắn, nhưng tôi không đủ nhạy cảm
để nói lên điều đó. Đôi mắt đen sẫm và nước da màu olive, mái
tóc dài và đen như tơ, nhưng cô ta lại uốn xoắn như ống điếu!
- Chỉ có điều
cô ta mang giày, chiếc váy len dài bằng lông cừu còn hồ trông
rất cứng, chiếc áo cánh có nhiều riềm xếp đầy những hình ảnh
trông rất "nhà quê". Bọn con gái thường thì thầm và cười khúc
khích. Mary Lou không buồn đưa mắt nhìn khi bước qua bàn chúng
tôi, cằm vẫn giữ cao với một “quyết tâm sắt”. Cô ta không trò
chuyện với ai và chỉ ngồi ăn một mình.
- Sau giờ tan
trường, bọn con gái rủ tôi tham gia vào trò vui trước trường.
Tôi rất hồi hộp nhưng vẫn thử làm thành viên của nhóm. Chúng tôi
chờ. Tôi không biết chờ tới lúc nào, tôi muốn về nhà ngay nhưng
tôi cũng cố nán lại.
- Một lúc sau,
Mary Lou bước xuống những bậc thang, ngay lập tức những cánh tay
quấn quanh chiếc ba lô của cô ta. Những lời mắng nhiếc, trêu
chọc, khiếm nhã, một chút bình luận và chế giễu từ bọn con gái
bắt đầu. Tôi hơi chần chừ nhưng rồi cũng nhanh chóng gia nhập.
- Càng tiến gần
cô ta tôi càng hăng lên. Những lời lẽ đầy hằn thù, thấp kém, hèn
hạ mà chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới cứ tuôn ra từ miệng tôi. Bọn
con gái lùi lại phía sau reo hò cổ vũ. Được khuyến khích, tôi
giật mạnh dây da quai ba lô và sau đó đẩy Mary Lou ngã chúi
xuống. Mọi người cười thật to và đứng về phía tôi. Tôi đã trở
thành thủ lĩnh của nhóm.
- Nhưng lúc ấy
tôi không lấy gì làm tự hào. Một điều gì đó bên trong làm tôi
cảm thấy tổn thương. Nếu bạn đã từng ngắt bỏ đôi cánh của một
chú bướm, bạn biết tôi đang cảm thấy thế nào.
- Mary Lou
gượng đứng dậy, nhặt lại sách vở – không có một giọt nước mắt
hoặc một sự đáp trả – cô bỏ đi. Cô ta vẫn ngẩng cao đầu dù một
dòng máu nhỏ đang rỉ xuống từ vết thâm tím ở đầu gối. Tôi nhìn
cô ta di chuyển chậm chạp, khó khăn về phía cuối đường.
- Tôi rời khỏi
lũ bạn đang cười đùa vui vẻ và chợt trông thấy một người đàn ông
đứng bên cạnh chiếc xe. Ông có đôi mắt đen sẫm và khuôn mặt đĩnh
đạc. Đó là cha của Mary Lou., ông đứng im lặng và nhìn cô con
gái tội nghiệp đang đi về phía mình, có vẻ ông tôn trọng thái độ
của Mary Lou. Đôi mắt ông ánh lên nỗi đau buồn và đi kèm là niềm
tự hào. Khi tôi đi ngang qua, ông chỉ nhìn tôi trong sự nín lặng
với đôi mắt nhòa lệ. Điều đó càng khiến tim tôi thêm đau nhói và
xấu hổ. Ông không nói một lời nào.
- Sau này không
một lời rầy la từ thầy cô hay giáo huấn từ cha mẹ lại có sức lay
động, khiến trái tim tôi ray rứt như ánh mắt của người cha ấy.
Ánh mắt của người cha ấy đã dạy tôi thế nào là sự tử tế, sức
mạnh của tình thương và biết tôn trọng phẩm giá con người. Tôi
không bao giờ tham gia vào đám đông người để dửng dưng với sự
đau khổ của người khác và cũng không lần nào làm đau người khác
cho lợi ích của chính mình.
- Q.DŨNG (Theo
Chicken Soup)
--o0o--
|