|
TỦ SÁCH TỊNH ĐỘ
-
SỰ TÍCH ĐỨC ĐỊA TẠNG BỔ TÁT
- ( ĐỜI
KHÁC)
-
-
Hồi đời quá khứ
vô lượng a tăng kỳ kiếp, có Đức Phật Thanh Tịnh Liên Hoa Mục ra đời.
-
Sau Phật nhập diệt rồi, đến thời kỳ tượng Pháp, thì Ngài Địa Tạng chưa
chứng vị Bồ Tát, sanh làm người con gái, tên là Quang Mục.
-
Khi mẹ nàng từ
trần, thì nàng ngày đêm lo sợ, không biết mẹ có thoát khỏi tội khổ hay
không.
-
Có một bửa kia,
nàng gặp một Thầy Tỳ khưu đương khất thực, mà Thầy ấy chính là một vị
La Hán đi giáo hóa chúng sanh. Nàng bèn sắm đủ các món đồ ăn ngon quý,
rồi mời vị La Hán ấy vào nhà mà cúng dường.
-
Khi Ngài thọ
thực rồi, bèn hỏi rằng: "Ngươi muốn cầu nguyện việc chi hay không?"
-
Nàng thưa rằng:
"Bạch Ngài! Bởi vì ngày mẹ tôi mất đến nay, tôi buồn rầu thương nhớ
bội phần, nghĩ đến ơn nhũ bộ, đức sanh thành, thì ngàn kiếp muôn đời
tôi cũng không quên đặng, nên tôi nguyện làm việc tư phước này đặng
cầu siêu vong linh cho mẹ tôi nơi chín suối. Nhưng bổn phận tôi là
người phàm mắt thịt, không biết mẹ tôi thác sanh về chỗ nào?
-
Vậy xin Ngài từ
bi chỉ bảo cho tôi biết".
-
Vị La Hán thấy
nàng Quang Mục tuổi nhỏ mà có lòng hiếu đạo như vậy, bèn nhập định
thấy mẹ nàng bị đọa vào chỗ ác thú mà chịu nhiều nổi thống khổ rất
nặng nề.
-
Khi Ngài xuất
định rồi, liền hỏi nàng rằng: "Vậy chớ lúc còn sanh tiền ở trên dương
thế, mẹ ngươi làm những việc chi, đến nổi nay lại bị hiện báo ngay ở
chỗ ác thú mà chịu hình phạt lớn lao như thế ?"
-
Nàng nghe nói
khôn xiết nổi buồn rầu, liền khóc òa một hồi rồi thưa rằng: "Bạch
Ngài! Số là bình nhựt sở hảo của mẹ tôi chỉ thích ăn loài cá trạch, mà
lại còn ưa ăn những trứng của nó, hoặc chiên xào, hoặc nấu nướng,
không biết ngàn vạn nào mà kể xiết. Thường cái nghiệp sát sanh của mẹ
tôi đó cũng đã quá nặng, vậy xin Ngài đem lòng từ bi thương xót đến kẻ
thơ ấu này làm thế nào cứu vớt mẹ tôi đặng thoát khỏi nơi khổ thú, thì
ơn đức ấy vô lượng vô biên".
-
Vị La Hán thấy
tấm lòng chơn thiệt của nàng yêu cầu khẩn thiết như vậy, liền dùng cơ
phương tiện mà khuyên nhủ nàng rằng: "Ngươi nên chí thành xưng niệm
danh hiệu của Phật Thanh Tịnh Liên Hoa Mục, và phát tâm đắp vẻ sơn
thếp hình tượng của Phật mà thờ, thì ngày sau nhờ cái công đức đó mà
kẻ còn sống đặng thêm sự lợi ích, và người mất rồi lại khỏi sự khốn
nàn, hai đàng đều nhờ phần phước báu tất cả".
-
Khi nàng Quang
Mục nghe lời của vị La Hán nói trên, nàng dẫu bỏ thân mạng cũng không
tiếc, huống chi là sự gì. Nên nàng liền bán hết thảy những đồ nữ trang
và có bao nhiêu tiền của cũng đem ra mướn thợ tạo tượng Phật Thanh
Tịnh Liên Hoa Mục và mua vàng sơn thếp mà cúng dường như tỏ dấu yêu
cầu đến Phật, đặng nhờ ơn cứu độ cho từ thân.
-
Có một đêm kia,
ước chừng lúc canh ba, nàng vừa mơ màng giấc điệp, bỗng thấy thân Phật
hiện ra sắc vàng rực rỡ, lại có hào quang sáng chói mà tỏ cho nàng
biết rằng: "Mẹ ngươi chẳng bao lâu rồi cũng thác sanh vào nhà ngươi,
hể vừa biết sự đói lạnh thì nói liền, khi đó ngươi sẽ rõ".
-
Nàng Quang Mục
tỉnh giấc dậy, thì biết là điềm linh ứng của Phật mách bảo, nhưng chưa
hiểu cách thác sanh làm sao, nên luống những ưu sầu mà trông đợi.
-
Cách ít lâu,
người tớ gái của nàng sanh được một đứa con, chưa đầy ba ngày mà đã
biết nói.
-
Có một bửa nọ,
đứa nhỏ thấy nàng Quang Mục liền cúi đầu mà khóc lóc rất thảm thiết,
rồi nói rằng: "Đường sanh nẻo tử, mối nghiệp dây duyên, nếu đã tạo tội
thì tất phải chịu lấy quả báo, chớ không thể tránh được. Ta đây vốn
thiệt là mẹ ngươi khi trước. Từ lúc vĩnh biệt đến nay, ta bị đọa vào
địa ngục, chịu nổi đắng cay, may nhờ phước lực của ngươi, nên ta mới
được đầu thai lên đây. Nhưng vì tội báo còn nặng nên ta phải sanh làm
thân hèn hạ như thế này. Đã vậy mà lại không thọ, ta chỉ sống được
mười ba tuổi mà thôi, rồi lại phải chết vì bị đọa vào ác đạo nữa. Bây
giờ ngươi nghĩ có cách gì làm cho ta ngày sau thoát khổ ấy đặng hay
không?
-
Nàng nghe nói
đầu đuôi tự sự, hiệp với lời của Phật mách bảo trong điềm chiêm bao,
thì biết là thiệt mẹ của mình, nàng động mối thương tâm, tơ sầu vấn
vít, giọt lệ chứa chan, mà thưa với đứa nhỏ ấy rằng: "Nếu quả là mẹ
tôi, thì chắc biết đặng những sự tội lỗi trong lúc sanh tiền làm hạnh
nghiệp gì mà phải đọa vào ác đạo như vậy? Xin tỏ hết cho tôi làm tin".
-
Đứa nhỏ bèn nói
rằng: "Bởi ta ngày trước phạm vào hai nghiệp tội: một là sát sanh và
hai là hay mắng người, nên phải đọa vào địa ngục mà chịu nổi khổ báo
như vậy. Nếu không nhờ phước lực của người niệm Phật và đắp vẻ hình
tượng của Ngài mà thờ, đặng cầu cứu vớt cho ta, thì tưởng không phương
gì mà ta mong phần giải thoát cho đặng".
-
Nàng lại hỏi nữa
rằng: "Vậy chớ những sự tội báo ở nơi địa ngục ra thế nào?"
-
Đứa nhỏ nói
rằng: "Ôi sự thống khổ ấy không nở nói ra , mà đã nói thì cũng không
biết chừng nào cho hết chuyện".
-
Nàng nghe mấy
lời ấy liền khóc òa, rồi ngữa mặt lên hư không mà bạch rằng: "Tôi
nguyện với Chư Phật xin đem lòng đại bi mà cứu cho mẹ tôi đời đời khỏi
đọa vào địa ngục, và từ nay cho mẹ tôi khỏi phạm tội nặng mà sa vào
đường ác đạo khác nữa".
-
Nàng bèn ra quỳ
trước bàn thờ Đức Thanh Tịnh Liên Hoa Mục mà nguyện rằng: " Nay tôi
vái cùng mười phương Chư Phật, xin từ bi thương xót mà chứng minh cho
mấy lời thệ nguyện của tôi ở giữa này. Nếu mẹ tôi đời đời lìa khỏi ba
đường dữ cùng khỏi làm người hèn hạ, và đến kiếp nào kiếp nấy cũng
khỏi đầu thai làm thân con gái nữa, thì từ đó tôi đối trước tượng Phật
Thanh Tịnh Liên Hoa Mục đây cho đến trăm ngàn muôn ức kiếp về sau, hễ
thế giới nào có chúng sanh bị các tội khổ ở trong địa ngục, ngạ quỷ và
súc sanh, thì tôi thệ nguyện ra sức cứu vớt cả thảy khỏi sự thống khổ
nơi ba đường ấy và chừng người nào người nấy đều đặng thành Phật tất
cả, tôi mới chịu chứng bực Chánh Giác".Khi nàng phát thệ nguyện vừa
rồi, bỗng nghe giữa hư không có tiếng nói rằng: "Này Quang Mục! Ngươi
có lòng từ bi mẫn rất lớn, biết vì mẹ mà phát lời đại nguyện như thế,
nay Ta là Thanh Tịnh Liên Hoa Mục cho mẹ ngươi mãn đến khi 13 tuổi,
được thác sanh làm người Phạm Chí, hưởng thọ đến trăm tuổi, rồi sau
lại được sanh về cõi Vô ưu, hết sự lo phiền, đủ điều khoái lạc, lại
sống lâu đến đời đời kiếp kiếp, và sau được thành Phật quả mà cứu độ
tất cả chúng sanh ở cõi Nhân gian và Thiên thượng, nhiều như số cát
sông Hằng".
-
Nàng nghe đủ mọi
điều tiên chúc của Phật tỏ bày, thì lấy làm vui mừng khôn xiết, liền
lễ lạy mà cảm ơn đức Ngài.
-
Từ đó về sau nàng nuôi dưỡng và săn sóc đứa con nít ấy kỹ càng và khi
đến 13 tuổi nó chết, nàng thương xót và chôn cất một cách tử tế như mẹ
vậy.
--o0o--
|
|