|
- Thư Viện Chùa Dược Sư
- KINH TẠNG
-
- KINH
TĂNG NHẤT A HÀM
- Việt Dịch: Hòa Thượng
Thích Thanh Từ
Hiệu Đính: Hòa Thượng Thích Thiện Siêu
- Viện Nghiên Cứu Phật
Học Việt Nam
PL 2541 - TL 1997
-
- TẬP
MỘT
- 4
XXI. Phẩm Tam Bảo
1. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba đức tự quy y.
Thế nào là ba? Nghĩa là quy y Phật, đức thứ nhất; quy y Pháp, đức
thứ hai; quy y Tăng, đức thứ ba.
Thế nào gọi là đức tự
quy y Phật? Có các chúng sanh hai chân, bốn chân, chúng nhiều
chân; có sắc, không sắc, có tưởng không tưởng đến trên Ni Duy Tiên
Thiên (Trời Sắc cứu cánh); trong đây, Như Lai là bậc tối tôn, tối
thượng, không ai bì kịp. Do bò được sữa, do sữa được bơ, do bơ
được tô, do tô được đề hồ; nhưng ở đây, đề hồ là thứ tối tôn, tối
thượng, không gì sánh kịp. Ðây cũng như thế, có các chúng sanh hai
chân, bốn chân, chúng nhiều chân, có sắc, không sắc, có tưởng
không tưởng đến trên Ni Duy Tiên Thiên (Trời Sắc cứu cánh); ở
trong đó, Như Lai là bậc tối tôn, tối thượng, không ai sánh kịp.
Có các chúng sanh thừa sự Phật, đó là đức phụng sự đệ nhất. Ðã
được đức đệ nhất, liền hưởng phước trên Trời, hay trong loài
Người. Ðây gọi là đức đệ nhất.
Thế nào gọi là đức tự
quy ý Pháp? Nghĩa là các pháp hữu lậu, vô lậu, hữu vi, vô vi, vô
dục, vô nhiễm, diệt tận Niết-bàn; nhưng pháp Niết-bàn ở trong các
pháp là tối tôn, tối thượng, không gì có thể bằng. Do bò được sữa,
do sữa được bơ, do bơ được tô, do tô được đề hồ; nhưng ở trong đó,
đề hồ lại là tối tôn, tối thượng, không gì sánh kịp. Ðây cũng như
thế, nghĩa là các pháp hữu lậu, vô lậu, hữu vi, vô vi, vô dục, vô
nhiễm, diệt tận, Niết-bàn; nhưng trong đó, pháp Niết-bàn là tối
tôn, tối thượng, không gì sánh kịp. Có các chúng sanh thừa sự
pháp, đó là đức thừa sự đệ nhất. Ðã được đức đệ nhất, liền được
hưởng phước trên Trời, trong loài Người. Ðây gọi là đức đệ nhất.
Thế nào gọi là đực tự
quy y Thánh chúng? Thánh chúng nghĩa là trong các loại chúng sanh
hữu tình nhóm lại thành nhóm lớn, chúng lớn, thì ở trong chúng
này, chúng Tăng của Như Lai là tối tôn, tối thượng, không gì sánh
kịp. Do bò được sữa, do sữa được bơ, do bơ được tô, do tô được đề
hồ; nhưng trong đó đề hồ lại là tối tôn, tối thượng, không gì sánh
kịp. Ðây cũng như thế, Thánh chúng nghĩa là chúng Tăng của Như Lai
trong loài hữu tình nhóm họp lại thành chúng lớn, là tối tôn, tối
thượng, không gì sánh kịp. Ðó là đức thừa sự đệ nhất. Ðã được đức
đệ nhất, liền được hưởng phước trên Trời, trong loài Người. Ðây
gọi là đức đệ nhất.
Bấy giờ Thế Tôn liền
nói kệ:
Ðệ nhất thừa sự Phật,
Tối tôn không ai hơn,
Kế lại thừa sự Pháp,
Vô dục không chỗ vương,
Kính thờ chúng Hiền
Thánh,
Là ruộng phước tốt
nhất,
Người ấy trí đệ nhất,
Hưởng phước trước hơn
hết,
Nếu ở trong Trời,
Người,
Ở chúng là chánh đạo
Cũng đưọc tòa tối diệu
Tự nhiên uống cam lộ,
Thân mặc áo bảy báu.
Ðược mọi người cung
kính,
Giới đầy đủ hoàn toàn,
Các căn không sơ sót.
Cũng được biển trí tuệ,
Dần đến cõi Niết-bàn.
Người có tam quy này,
Hướng đến đạo chẳng khó.
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
2. Tôi nghe
như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba phước nghiệp
này. Thế nào là ba? Bố thí là phước nghiệp, bình đẳng là phước
nghiệp, tư duy là phước nghiệp.
Thế nào gọi bố thí là
phước nghiệp? Nếu có một người mở lòng bố thí cho Sa-môn,
Bà-la-môn, người hết sức bần cùng, người cô độc, người không nơi
nương tựa, cần ăn cho ăn, cần nước cho nước, y phục, thức ăn,
giường nằm, thuốc men trị bệnh, hương hoa, chỗ ở, tùy theo sự
thuận tiện của thân, không có yêu tiếc. Ðây gọi là phước nghiệp bố
thí.
Thế nào gọi bình đẳng
là phước nghiệp? Nếu có một người không giết hại, không trộm cắp,
hằng biết hổ thẹn, không dấy tư tưởng ác, cũng không trộm cắp,
thích bố thí cho người, không tâm tham lẫn, nói năng hòa nhã,
không tổn thương tâm người, cũng không dâm dục với vợ hay chồng
người khác, tự tu Phạm hạnh, tự đủ với sắc vợ hay chồng mình, cũng
không vọng ngữ, hằng nghĩ chí thành, không lời hư dối. Người ấy
được người đời kính nể, không có thêm bớt, cũng không uống rượu,
hằng biết tránh loạn động, lại đem tâm từ rải khắp một phương, hai
phương, ba phương, bốn phương cũng thế; tám hướng, trên dưới, đầy
khắp trong đó không hạn, không lượng, không thể giới hạn, không
thể tính kể; dùng tâm từ này che khắp tất cả khiến được an ổn; lại
đem tâm bi, hỉ, xả (hộ) trải khắp một phương, hai phương, ba
phương, bốn phương cũng vậy, tám hướng, trên dưới, đều tràn đầy
trong đó không hạn, không lượng, chẳng thể tính kể; dùng tâm bi,
hỉ, xả, rải đầy trong đó. Ðó gọi là bình đẳng là phước nghiệp.
Thế nào gọi tư duy là
phước nghiệp? Ở đây, Tỳ-kheo, tu hành niệm giác ý, ý vô dục, ý vô
quán, ý diệt tận, ý xuất yếu, tu pháp giác ý, tu niệm giác ý, tu ý
giác ý, tu định giác ý, tu xả (hộ) giác ý, ý vô dục, ý vô quán, ý
diệt tận, ý xuất yếu. Ðó gọi là tư duy là phước nghiệp. Như thế,
Tỳ-kheo, có ba phước nghiệp này.
Bấy giờ Thế Tôn liền
nói kệ:
Bố thí và bình đẳng,
Từ tâm, xả, tư duy,
Có ba xứ sở này,
Chỗ người trí thân cận,
Trong đây hưởng báo
này,
Trên trời cũng lại thế.
Do có ba chỗ này,
Sanh Thiên ắt chẳng
nghi.
Thế nên, các Tỳ-kheo,
hãy tìm phương tiện đến ba chỗ này. Như thế, này các Tỳ-kheo, hãy
học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
3. Tôi nghe
như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba nhân duyên
khiến thức đi đến thọ thai? Thế nào là ba? Ở đây, Tỳ-kheo! Mẹ có
dục ý, cha mẹ ở chung một nơi, cùng nghỉ ngơi chung, nhưng ngoại
thức lại chưa ứng hướng đến liền chẳng thành thai. Nếu thức muốn
chạy đến mà cha mẹ không giao hợp thì chẳng thành thai. Nếu người
mẹ lại không dục, cha mẹ cộng hợp một nơi, bấy giờ ý dục của cha
mẹ, mẹ không ân cần lắm thì không thành thai. Nếu cha mẹ hợp lại
một nơi, mẹ lòng dục mạnh mẽ mà cha chẳng ân cần lắm thì không
thành thai. Nếu cha mẹ lại ở một nơi, cha có bịnh phong, mẹ có
bịnh lạnh thì không thành thai. Nếu cha mẹ lại ở một nơi, mẹ có
bịnh phong, cha có bịnh lạnh thì không thành thai. Nếu lại có lúc
cha mẹ hợp một chỗ, thân cha thủy khí hơi nhiều, mẹ không có bệnh
này thì không thành thai. Nếu lại có lúc, cha mẹ hợp một nơi,
tướng cha có con, tướng mẹ không con thì không thành thai. Nếu có
lúc, cha mẹ hợp một nơi, tướng mẹ có con, tướng cha không con thì
không thành thai. Nếu lại có lúc tướng cả cha lẫn mẹ không con,
thì không thành thai. Nếu lại có lúc thức thần đến thai mà cha đi
vắng thì không thành thai. Nếu lại có lúc cha mẹ nên ở một nơi, mà
mẹ đi xa thì không thành thai. Nếu lại có lúc cha mẹ đáng lý ở một
nơi, nhưng thân cha gặp bịnh nặng lúc thức thần hướng đến thì
không thành thai. Nếu lại có lúc cha mẹ đáng nên hợp một nơi, thức
thần hướng đến như thân mẹ bị bịnh nặng thì không thành thai. Nếu
lại có lúc cha mẹ đáng nên hợp một nơi, thức thần chạy đến, những
thân cả cha và mẹ đều bịnh tật thì không thành thai.
Lại nữa, này Tỳ-kheo,
nếu cha mẹ hợp một nơi, cha mẹ không bịnh, thức thần hướng đến, mà
tướng cha mẹ đều có con, thì đây thành thai. Ðó là ba nhân duyên
này mà đến thọ thai. Thế nên, Tỳ-kheo, hãy tìm phương tiện đoạn
dứt ba nhân duyên. Như vậy, này các Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
4. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Nếu cho chúng sanh
muốn khởi tâm từ, có lòng tin thuần thành, vâng nhận phụng sự cha
mẹ, anh em, dòng họ, nhà cửa, bằng hữu, tri thức nên đặt ở ba nơi
khiến không di động. Thế nào là ba? Nên phát tâm hoan hỉ đối với
Như Lai, tâm không di động, bậc Như Lai Chí Chân Ðẳng Chánh Giác,
Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ, Thế Gian Giải, Vô Thuợng Sĩ, Ðạo Pháp
Ngự, Thiên Nhân Sư hiệu là Phật, Thế Tôn.
Lại nên phát ý ở trong
Chánh pháp, pháp của Như Lai khéo thuyết, vô ngại, rất là vi diệu,
do đây mà thành quả vị. Như thế người trí nên học để biết, cũng
nên phát ý với Thánh chúng này, Thánh chúng của Như Lai thảy đều
hòa hợp, không có lẫn lộn, pháp thành tựu, giới thành tựu, tam
muội thành tựu, trí tuệ thành tựu, giải thoát thành tựu, giải
thoát kiến tuệ thành tựu. Thánh chúng nghĩa là bốn đôi, tám bậc,
mười hai Hiền Thánh. Ðây là Thánh chúng của Như Lai, đáng kính,
đáng quý. Ðây là phước điền vô thượng của thế gian. Có các Tỳ-kheo
học ba điều này thì thành tựu quả báo lớn. Như thế, này các
Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
5. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Tỳ-kheo
Cù-ba-ly đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi ngồi một bên.
Lúc ấy Tỳ-kheo kia bạch
Thế Tôn:
- Tỳ-kheo Xá-lợi-phất
và Mục-kiền-liên việc làm rất ác, tạo các hạnh ác.
Thế Tôn bảo:
- Chớ nói thế! Thầy hãy
phát tâm hoan hỉ đối với Như Lai. Tỳ-kheo Mục-kiền-liên và
Xá-lợi-phất việc làm thuần thiện, không có các điều ác.
Tỳ-kheo Cù-ba-ly hai ba
phen bạch Thế Tôn:
- Như Lai nói thật
không có hư vọng, nhưng Tỳ-kheo Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên việc
làm rất ác, không có gốc lành.
Thế Tôn bảo:
- Thầy là người ngu!
Chẳng tin lời Như Lai, mới bảo Tỳ-kheo Xá-lợi-phất, Mục-kiền-liên
việc làm rất ác. Nay Thầy tạo hạnh ác này, sẽ chịu quả báo không
lâu.
Bấy giờ Tỳ-kheo kia ở
ngay trên chỗ ngồi, thân mọc mụt nhọt độc, lớn bằng hột cải, dần
bằng hột đậu, dần dần như trái a-ma-lặc, gần bằng bồ đào, lại bằng
nắm tay, máu mủ chảy tràn, thân hoại mạng chung, sanh trong địa
ngục hoa sen.
Bấy giờ Tôn giả Ðại
Mục-kiền-liên nghe Cù-ba-ly mạng chung, liền đến chỗ Thế Tôn, cúi
lạy ngồi một bên. Chốc lát, Tôn giả ngồi lùi ra bạch Phật:
- Tỳ-kheo Cù-ba-ly bị
sanh ở đâu?
Thế Tôn bảo:
- Người đó mạng chung
sanh trong địa ngục hoa sen.
Bấy giờ Tôn giả
Mục-kiền-liên bạch Thế Tôn:
- Nay con muốn đến địa
ngục ấy giáo hóa Thầy ấy.
Thế Tôn bảo:
- Mục-kiền-liên, Thầy
chẳng cần đến đó.
Mục-kiền-liên lại bạch
Thế Tôn lần nữa:
- Con muốn đến địa ngục
đó giáo hóa Thầy ấy.
Bấy giờ Thế Tôn cũng im
lặng không đáp. Tôn giả Mục-kiền-liên như trong khoảng lực sĩ co
duỗi cánh tay, từ Xá-vệ biến mất, liền đến trong đại địa ngục hoa
sen. Ngay lúc đó, Tỳ-kheo Cù-ba-ly thân thể đang bị lửa đốt, lại
có trăm con trâu cày trên lưỡi.
Bấy giờ Tôn giả
Mục-kiền-liên ngồi kiết-già ở trong hư không, búng móng tay báo
cho Tỳ-kheo kia. Tỳ-kheo ấy ngước lên hỏi:
- Thầy là ai?
Tôn giả Mục-kiền-liên
đáp:
- Cù-ba-ly, Ta là đệ tử
Phật Thích-ca Văn, tên Mục-kiền-liên, họ Câu-lợi-đà.
Lúc ấy, Tỳ-kheo thấy
Mục-kiền-liên rồi liền thốt lời ác:
- Nay ta đã đọa xuống
cõi ác này, vẫn không thoát khỏi thấy Thầy ở trước nữa sao?
Nói lời này xong, lập
tức có ngàn con trâu cày trên lưỡi. Tôn giả Mục-kiền-liên thấy rồi
tăng thêm buồn rầu, sanh lòng hối hận, liền biến mất, trở về nước
Xá-vệ, đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi đứng một bên. Tôn giả đem nhân
duyên này bạch đủ với Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Trước Ta đã nói với
Thầy chẳng cần đến đó gặp người ác ấy. Thế Tôn bèn nói kệ:
Phàm người sanh ra,
Búa ở trong miệng,
Sở dĩ chém thân,
Do lời ác này.
Kia dứt ta dứt,
Cả hai đều thiện,
Ðã tạo hạnh ác,
Ðó đọa cõi ác.
Ðây là ác nhất,
Hữu tận, vô tận,
Ác với Như Lai,
Người này nặng nhất.
Một muôn ba ngàn,
Sáu (mươi) mốt ngục
tro.
Báng Thánh đọa đó,
Do thân miệng tạo.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Nên học ba pháp để
thành tựu hạnh của mình. Thế nào là ba? Thân làm lành, miệng nói
lành, ý nghĩ lành. Như thế, này các Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
6. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Nếu có Tỳ-kheo thành
tựu ba pháp, ở pháp hiện tại khéo được khoái lạc, dũng mãnh tinh
tấn, dứt sạch được hữu lậu. Thế nào là ba? Ở đây, Tỳ-kheo các căn
tịch tĩnh, ăn uống biết tiết độ, chẳng bỏ kinh hành.
Thế nào là Tỳ-kheo các
căn tịch tĩnh? Ở đây, Tỳ-kheo nếu mắt thấy sắc, chẳng khởi tưởng
dính mắc, không có nghĩ nhớ (thức niệm) ở nhãn căn được thanh
tịnh, nhân kia cầu giải thoát, hằng thủ hộ nhãn căn. Nếu tai nghe
tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm vị, thân biết xúc chạm, ý biết pháp,
chẳng khởi tưởng dính mắc, không có nghĩ nhớ (thức niệm) ở ý căn
được thanh tịnh, nhân đó cầu giải thoát, hằng hộ ý căn. Như thế là
Tỳ-kheo các căn tịch tĩnh.
Thế nào là Tỳ-kheo ăn
uống biết điều độ? Ở đây, Tỳ-kheo suy xét thức ăn uống từ chỗ nào
đến, chẳng cầu mập trắng, chỉ muốn thân hình được toàn vẹn tứ đại:
'Nay ta nên trừ thọ cũ, chẳng cho cái mới sanh, khiến thân có sức
được tu hành theo đạo, để Phạm hạnh chẳng dứt tuyệt'. Ví như thân
nam, nữ sanh mụt nhọt độc, dùng cao mỡ bôi nhọt. Sở dĩ bôi lên mụt
nhọt là muốn cho nó lành. Ðây cũng thế! Các Tỳ-kheo ăn uống biết
tiết độ. Ở đây Tỳ-kheo suy nghĩ thức ăn từ đâu tới, chẳng cầu mập
trắng, chỉ muốn thân hình được vẹn toàn tứ đại: 'Nay ta nên trừ
thọ cũ, khiến cái mới chẳng sanh, khiến thân có sức được tu hành
đạo, khiến Phạm hạnh chẳng dứt.' Ví như xe chở nặng, sở dĩ bôi mỡ
vào trục bánh, là muốn xe chở nặng mà đi đến nơi được. Tỳ-kheo
cũng như thế, ăn uống biết tiết độ, suy nghĩ từ đâu đến, chẳng cầu
mập trắng, chỉ mong thân hình được vẹn toàn tứ đại: 'Nay ta nên
trừ thọ cũ, khiến cái mới chẳng sanh, khiến thân có sức được tu
hành đạo, khiến Phạm hạnh chẳng dứt'. Như thế là Tỳ-kheo ăn uống
có tiết độ.
Thế nào là Tỳ-kheo
không bỏ mất việc kinh hành? Ở đây, Tỳ-kheo đầu đêm, cuối đêm hằng
nhớ kinh hành không bỏ thời tiết, thường nhớ buộc niệm ở trong đạo
phẩm; nếu ở ban ngày, hoặc đi, hoặc ngồi, suy nghĩ diệu pháp trừ
khử ấm (ngũ ấm), cái (ngũ cái); đầu hôm, hoặc đi, hoặc ngồi, suy
nghĩ diệu pháp trừ khử, cái; lại ở giữa đêm nằm nghiêng hông bên
phải, tư duy buộc ý ở chỗ sáng kia; lại ở cuối đêm thức dậy hoặc
đi, hoặc ngồi suy nghĩ thâm pháp, trừ khử ấm, cái (sự che đậy);
như thế là Tỳ-kheo không bỏ mất kinh hành.
Nếu có Tỳ-kheo các căn
tịch tĩnh, ăn uống biết tiết độ, chẳng mất kinh hành, thường nhớ
buộc niệm trong đạo phẩm. Tỳ-kheo này liền thành tựu Nhị quả, ở
trong pháp hiện tại đắc A-na-hàm. Ví như người khéo lái xe, ở giữa
đường chánh bằng phẳng, lái xe tứ mã không có ngưng trệ, thì đến
nơi mong muốn, quả nhiên không còn nghi ngờ. Tỳ-kheo này cũng lại
như thế, nếu các căn tịch tĩnh, ăn uống có tiết độ, chẳng mất kinh
hành, thường nhớ buộc ý trong đạo phẩm. Tỳ-kheo này liền thành tựu
Nhị quả, ở trong pháp hiện tại lậu tận, đắc A-na-hàm.
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
7. Tôi nghe
như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba bịnh lớn. Thế
nào là ba? Nghĩa là phong là bịnh lớn, đàm là bịnh lớn, lạnh là
bịnh lớn. Ðó là, Tỳ-kheo có ba bịnh lớn này. Nhưng trị ba bịnh lớn
này có ba thuốc hay. Nếu bịnh phong thì tô là thuốc hay và lấy tô
làm thức ăn. Nếu bịnh đàm thì mật là thuốc hay và lấy mật làm thức
ăn. Nếu bịnh lạnh thì dầu là thuốc hay và lấy dầu làm thức ăn. Ðó
là, Tỳ-kheo, ba bịnh lớn này có ba thuốc hay này. Như thế,
Tỳ-kheo, cũng có ba loại bịnh lớn này. Thế nào là ba? Ðó là tham
dục, sân giận và ngu si. Ðó là, Tỳ-kheo, có ba bịnh lớn này. Nhưng
ba bịnh lớn này lại có ba loại thuốc hay. Thế nào là ba? Nếu lúc
tham dục khởi lên, dùng (phép quán) bất tịnh để trị và suy nghĩ
đạo bất tịnh. Bệnh lớn sân giận thì dùng tâm từ để trị và suy nghĩ
về đạo từ tâm. Bệnh lớn ngu si thì dùng trí tuệ để trị và đạo nhân
duyên khởi. Ðó là, Tỳ-kheo, ba bịnh lớn này có ba thuốc hay này.
Thế nên, Tỳ-kheo, hãy tìm phương tiện cầu ba thuốc này. Như thế,
này các Tỳ-kheo, hãy học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
8. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba hạnh ác. Thế
nào là ba? Ðó là thân làm ác, miệng nói ác, ý nghĩ ác. Ðó là,
Tỳ-kheo, có ba hạnh ác, nên tìm phương tiện tu ba hạnh lành. Thế
nào là ba? Thân làm ác hãy tu thân làm lành, miệng nói ác hãy tu
miệng nói lành, ý nghĩ ác hãy tu ý nghĩ lành.
Bấy giờ Thế Tôn liền
nói kệ này:
Hãy ngăn thân làm ác,
Tu tập thân làm lành,
Nhớ bỏ thân làm ác,
Nên học thân làm lành.
Hãy ngăn miệng nói ác,
Tu tập miệng nói lành,
Nhớ bỏ miệng nói ác,
Nên học miệng nói lành.
Hãy ngăn ý nghĩ ác,
Tu tập ý nghĩ lành,
Nhớ bỏ ý nghĩ ác,
Nên học ý nghĩ lành.
Thân hành là lành thay!
Khẩu hành cũng lại thế,
Ý hành là lành thay!
Tất cả cũng như thế,
Ngừa miệng, ý thanh
tịnh,
Tịnh ba hạnh tích này,
Ðến chỗ tiên vô vi.
Như thế, các Tỳ-kheo,
hãy bỏ ba hạnh ác, tu ba hạnh lành. Như thế, này các Tỳ-kheo, hãy
học điều này!
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
9. Tôi nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ có nhiều
Tỳ-kheo, đến giờ đắp y, ôm bát vào thành khất thực. Lúc ấy, các
Tỳ-kheo liền nghĩ rằng; 'Chúng ta vào thành khất thực mà ngày giờ
còn sớm, bây giờ nên dẫn nhau đến chỗ Phạm chí ngoại đạo'. Rồi
chúng Tỳ-kheo liền đến chỗ Phạm chí dị học, thăm hỏi nhau xong,
ngồi xuống một bên. Phạm chí liền hỏi Sa-môn rằng:
- Ðạo sĩ Cồ-đàm thường
thuyết về Dục luận, Sắc luận, Thọ luận, Tưởng luận. Những luận như
thế có gì sai khác? Chỗ luận của chúng tôi cũng là chỗ thuyết của
Sa-môn, chỗ Sa-môn thuyết cũng là chỗ chúng tôi luận, thuyết pháp
cũng giống sự thuyết pháp của chúng tôi, sự dạy dỗ cũng giống sự
giáo hối của chúng tôi.
Chúng Tỳ-kheo nghe lời
này rồi, cũng không nói hay cũng chẳng nói dở, liền từ chỗ ngồi
đứng lên mà đi, cùng nghĩ rằng: 'Chúng ta nên đem nghĩa này đến
hỏi Thế Tôn'.
Bấy giờ chúng Tỳ-kheo
sau khi ăn xong, liền đến chỗ Thế Tôn quỳ lạy rồi ngồi một bên.
Lúc ấy, các Tỳ-kheo đem sự việc Phạm chí hỏi nhân duyên đầu đuôi
bạch hết với Thế Tôn. Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:
- Nếu Phạm chí kia hỏi
thế. Các Thầy hãy đem nghĩa này đáp lại câu hỏi ấy: Dục có vị ngọt
gì? Có tội lỗi gì nên xa lìa dục? Sắc có vị gì, có lỗi gì, nên xa
lìa sắc? Thọ có vị gì, có lỗi gì, nên xa lìa thọ? Các Thầy nếu đem
lời này đáp câu hỏi ấy, các Phạm chí kia sẽ im lặng không đáp
được. Dù có nói cũng không thể hiểu nghĩa thâm sâu này, và tăng
thêm ngu hoặc, đọa ở bờ mé. Vì sao thế? Vì chẳng phải cảnh giới
của họ. Sau đó, này các Tỳ-kheo, trong Ma và Thiên ma, Thích,
Phạm, Tứ Thiên vương, Sa-môn, Bà-la-môn, Người và Phi nhân; không
ai có thể hiểu nghĩa sâu xa này, chỉ trừ Như Lai Ðẳng Chánh Giác
và Thánh chúng của Như Lai, thọ giáo với Ta thì chẳng kể.
Dục có vị gì? Ðó là năm
dục vậy. Thế nào là năm? Mắt thấy sắc khởi nhãn thức, rất ưa thích
nghĩ chỗ vui của thế gian; tai nghe tiếng, mũi ngửi mùi, lưỡi nếm
vị, thân xúc chạm rất ưa thích nghĩ chỗ vui của người đời. Nếu lại
ở trong năm dục này mà khởi tâm khổ vui thì đó là dục vị.
Thế nào là lỗi của dục?
Nếu có một người con nhà vọng tộc, người đó hoặc học các kỹ thuật
để tự mưu sống, hoặc học làm ruộng, hoặc học viết thư sớ, hoặc học
đủ nghề, hoặc học toán số, hoặc học mưu mẹo, hoặc học điêu khắc,
hoặc học thông tin từ kia đến đây, hoặc học hầu hạ vua, thân không
tránh né lạnh, nóng, chịu đựng cần khô, không được tự do; họ làm
cực khổ như thế để thu hoạch tiền tài sự nghiệp. Ðây là lỗi lớn
của dục, hiện đời khổ não do ân ái này đều vì tham dục. Nhưng sau,
người ấy làm lụng cần khô mà không thâu được tài bảo, liền buồn lo
khổ não vô kể, liền tự nghĩ rằng: 'Ta tạo công lao này, mất nhiều
phương kế mà chẳng được tài sản'. So sánh như thế, nên người ấy
nghĩ xa lìa. Ðó là nên xa lìa dục.
Lại nữa, gã dòng dõi
vọng tộc kia, hoặc lúc làm phương kế này mà thâu hoạch được tài
sản; đã thâu được tài sản rồi, lại phải tìm nhiều cách gìn giữ
luôn luôn, sợ nhà vua ra lệnh đoạt, bị giặc trộm cắp, bị nước
trôi, bị lửa đốt. Anh ta lại nghĩ: 'Chính muốn chôn giấu, lại sợ
sau quên mất; chính muốn bỏ ra sanh lời, lại sợ không xong, hoặc
nhà sanh con ác, nó tiêu phí tan tành tài sản của ta'. Ðó là hoạn
lớn của dục. Tất cả do gốc dục mà đến tai biến này.
Lại nữa, gã vọng tộc
kia hằng sanh tâm này muốn bảo vệ tài sản, mà sau vẫn bị quốc
vương chiếm đoạt, bị giặc cướp, bị nước trôi, bị lửa đốt, chỗ chôn
giấu cũng lại không xong, chính muốn xuất ra lấy lời cũng lại
không thâu hoặc được, nhà ở sanh con ác, tiêu tan tài sản, một vạn
thâu chẳng được một, liền ôm sầu lo, khổ não, đấm ngực hô hoán:
'Tài sản vốn được của ta, nay đều mất hết.'
Anh ta bèn trở nên ngu
ngơ, tâm ý lầm lẫn. Ðó là hoạn lớn của dục, do gốc dục này không
đến được vô vi.
Lại nữa, do gốc dục này
mà mặc giáp, cầm gậy công phạt lẫn nhau. Ðã công phạt lẫn nhau
rồi, hoặc trước bầy voi, hoặc trước đám ngựa, hoặc ở trước bộ
binh, hoặc ở trước đám xe, thấy ngựa đấu với ngựa, thấy voi đấu
với voi, thấy xe đấu với xe, thấy bộ binh đấu với bộ binh, hoặc
chém, bắn lẫn nhau, dùng giáo đâm chém nhau. So sánh như thế, dục
là hoạn lớn. Do dục làm gốc đưa đến tai biến này.
Lại nữa, do gốc dục này
mà mặc giáp, cầm gậy hoặc ở cửa thành, hoặc ở trên thành, bắn chém
lẫn nhau hoặc dùng giáo đâm, hoặc lấy vòng sắt nghiến đầu, hoặc
lấy sắt vụn tung vào nhau, chịu khổ não như thế, người chết rất
nhiều.
Lại nữa, dục biến đổi,
không thường, thay nhau biến chuyển không ngừng. Người ta không
hiểu dục này biến chuyển vô thường. Ðây gọi là hoạn lớn của dục.
Thế nào là nên xa lìa
dục? Nếu người hay tu hành trừ tham dục. Ðó là xả bỏ dục. Có các
Sa-môn, Bà-la-môn chẳng biết hoạn lớn của dục, cũng lại chẳng biết
nguyên nhân xả dục; như thực chẳng biết oai nghi Sa-môn,
Bà-la-môn. Ðã chẳng biết oai nghi Sa-môn, Bà-la-môn thì đây chẳng
phải Sa-môn, Bà-la-môn, cũng lại chẳng thể toàn thân tác chứng để
tự du hí. Nghĩa là các Sa-môn, Bà-la-môn xét biết dục là hoạn lớn,
hay xa lìa dục, như thực chẳng dối, biết Sa-môn có oai nghi
Sa-môn, Bà-la-môn có oai nghi Bà-la-môn, tự thân tác chứng mà tự
du hí. Ðó là xa lìa dục.
Thế nào là sắc vị? Nếu
có thấy các con gái dòng Sát-lợi, con gái dòng Bà-la-môn, con gái
dòng Trưởng giả, tuổi mười bốn, mười lăm, mười sáu, chẳng cao,
chẳng thấp, chẳng mập, chẳng ốm, chẳng trắng, chẳng đen, đoan
chánh vô song, hiếm có trên đời; người kia vừa gặp nhan sắc ấy,
khởi tuởng hoan hỉ. Ðó là sắc vị.
Thế nào là sắc đại
hoạn? Lại nữa, nếu về sau thấy đàn bà kia tuổi tám mươi, chín mươi
cho đến một trăm, nhan sắc đổi khác, đã qua tuổi thiếu, tráng
niên, răng rụng, đầu tóc bạc trắng, thân thể cáu ghét, da dùn mặt
nhăn, xương sống còng xuống, run rẩy, thân như chiếc xe mục nát,
hình thể lắc lư, nương gậy mà đi; thế nào, Tỳ-kheo, vừa thấy sắc
đẹp, sau lại biến đổi; há chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn!
Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo;
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, đây nếu thấy cô gái kia mang bịnh nặng nằm trên
giường, đại tiểu tiện chẳng thể đứng lên; thế nào, Tỳ-kheo vốn
thấy sắc đẹp nay đến hoạn này; há chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Các Tỳ-kheo! Ðó là
hoạn lớn của sắc. Lại nữa, Tỳ-kheo, nếu thấy cô gái kia thân hoại
mạng chung đưa đến gò mả; thế nào, Tỳ-kheo, vốn thấy sắc đẹp, nay
đã biến đổi, ở trong đó khởi tưởng khổ vui; há chẳng phải là hoạn
lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy cô gái kia chết quá một ngày, hai ngày, ba
ngày, bốn ngày, năm ngày cho đến bảy ngày, thân thể sình trương,
thối rữa hôi hám, vung vãi mọi nơi; thế nào, Tỳ-kheo, vốn có sắc
đẹp mà nay biến đổi thế này; há chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Nếu thấy cô gái kia bị quạ diều, kên kên tranh nhau đến ăn
thịt, hoặc bị cáo, cầy, hồ trông thấy ăn thịt, hoặc bị loài giun
trùng, bò bay máy cựa nhỏ nhít thấy ăn thịt; thế nào, Tỳ-kheo,
người ấy vốn có sắc đẹp, nay biến đổi thế này, ở trong đó khởi
tưởng khổ vui, há chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy cô gái kia, thân bị trùng quạ ăn một nửa,
ruột, bao tử, máu thịt dơ dáy bất tịnh; thế nào, Tỳ-kheo, người ấy
vốn có sắc đẹp, nay biến đổi đến thế này, ở trong đó khởi tưởng
khổ vui. Ðây chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn!
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy thân cô gái kia đã hết máu thịt, hài cốt
liền nhau; thế nào, Tỳ-kheo, người ấy vốn có sắc đẹp, nay biến đổi
đến thế, ở trong đó khởi tưởng khổ vui. Ðây há chẳng phải là hoạn
lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy thân cô gái kia đã hết máu thịt, chỉ có gân
ràng rịt như bó củi; thế nào, Tỳ-kheo, vốn có sắc đẹp mà nay biến
đổi thế này, ở trong đó khởi tưởng khổ vui. Ðây chẳng phải là hoạn
lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu lại thấy thân cô gái kia, hài cốt tan rã, rơi
vãi mỗi nơi, hoặc xương chân một chỗ, xương tay một chỗ, hoặc
xương đùi một nơi, xương cánh tay một nơi, hoặc xương sườn một
chỗ, xương bả vai một chỗ, hoặc xương cổ một nơi, đầu lâu một nơi;
thế nào, các Tỳ-kheo, vốn có sắc đẹp mà nay biến đổi dường ấy, ở
trong đó khởi tưởng khổ vui. Ðây há chẳng phải hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy thân cô gái kia xương màu bạc trắng như màu
bồ câu; thế nào, Tỳ-kheo, vốn có sắc đẹp nay biến đổi đến thế, ở
trong đó khởi tưởng khổ vui. Ðây há chẳng phải là hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, nếu thấy cô gái kia, hài cốt trải qua vô số năm,
hoặc bị mục nát bại hoại đồng màu với đất; thế nào, Tỳ-kheo, người
ấy vốn có sắc đẹp, nay biến đổi đến vậy, ở trong đó khởi tưởng khổ
vui, há chăng phải hoạn lớn sao?
Các Tỳ-kheo đáp:
- Ðúng vậy, Thế Tôn.
Thế Tôn bảo:
- Ðó là hoạn lớn của
sắc. Lại nữa, sắc này vô thường biến đổi, không được lâu dài,
không có bền vững. Ðó là hoạn lớn của sắc.
Thế nào là sắc xuất
yếu? Nếu hay xa lìa sắc, trừ các loạn tưởng. Ðó là xa lìa đối với
sắc. Có các Sa-môn, Bà-la-môn đối với sắc, dính mắc vào sắc, chẳng
biết hoạn lớn, cũng chẳng xa lìa, như thực mà chẳng biết. Ðây
chẳng phải là Sa-môn, Bà-la-môn. Ở trong Sa-môn, chẳng biết oai
nghi Bà-la-môn, chẳng thể dùng tự thân tác chứng để tự du hí. Có
các Sa-môn, Bà-la-môn đối với sắc chẳng dính mắc sắc, biết rõ là
hoạn lớn, năng biết xa lìa. Ðó là ở trong Sa-môn, biết oai nghi
Sa-môn, ở trong Bà-la-môn, biết oai nghi Bà-la-môn, tự thân tác
chứng để tự du hí. Ðó là xa lìa sắc.
Thế nào gọi là vị của
thọ? Ở đây, Tỳ-kheo lúc được thọ vui, liền biết ta được thọ vui,
lúc bị thọ khổ, liền biết ta bị thọ khổ. Nếu lúc được không vui
không khổ liền biết ta được không vui không khổ. Nếu lúc được ăn
thọ vui, liền biết ta được ăn thọ vui. Nếu lúc bị ăn thọ khổ, liền
biết ta bị ăn thọ khổ. Nếu lúc được ăn không khổ không vui, liền
biết ta không khổ không vui. Nếu lúc không ăn thọ khổ, liền biết
ta không ăn thọ khổ. Nếu lúc không ăn thọ vui, liền tự biết ta
không ăn thọ vui. Nếu lúc không ăn thọ không khổ không vui, liền
tự biết ta không ăn thọ không khổ không vui.
Lại nữa, Tỳ-kheo, nếu
lúc thọ vui, bấy giờ không thọ khổ, cũng lại không thọ không vui
không khổ. Lúc đó ta chỉ có thọ vui. Nếu lúc thọ khổ, bấy giờ
không có thọ vui, cũng không thọ không khổ không vui, chỉ có thọ
khổ. Lại nữa, Tỳ-kheo, nếu lúc được thọ không khổ, không vui thì
bấy giờ không có thọ vui hay thọ khổ, chỉ có thọ không khổ không
vui.
Lại nữa, thọ là pháp vô
thường biến đổi. Ðã biết thọ là pháp vô thường biến đổi, nghĩa là
thọ là hoạn lớn.
Thế nào là thọ xuất
yếu? Nếu hay ở thọ xa lìa thọ, trừ các loạn tưởng. Ðó là xa lìa
thọ.
Có các Sa-môn,
Bà-la-môn đối với thọ, dính mắc thọ, chẳng biết hoạn lớn, cũng
chẳng xa lìa, như thực mà chẳng biết. Ðây chẳng phải Sa-môn,
Bà-la-môn. Ở Sa-môn, chẳng biết oai nghi Sa-môn; ở Bà-la-môn,
chẳng biết oai nghi Bà-la-môn; chẳng hay đem thân tác chứng để tự
du hí. Có các Sa-môn, Bà-la-môn đối với thọ, không dính mắc thọ,
biết rõ là hoạn lớn, hay biết xa lìa. Ðó là, ở Sa-môn biết oai
nghi Sa-môn, ở Bà-la-môn biết oai nghi Bà-la-môn; đem thân tác
chứng mà tự du hí. Ðó là xa lìa đối với thọ.
Lại nữa Tỳ-kheo, nếu
Sa-môn, Bà-la-môn chẳng biết thọ khổ, thọ vui, thọ chẳng khổ chẳng
vui; như thực mà chẳng biết, lại giáo hóa người khiến họ thực
hành. Ðây không thích hợp. Nếu có Sa-môn, Bà-la-môn, hay xa lìa
thọ, như thực mà biết, lại khuyên dạy người khiến xa lìa. Ðây
chính thích hợp. Ðó là xa lìa thọ.
Này Tỳ-kheo, nay Ta đã
thuyết về dính mắc dục, vị của dục, dục là hoạn lớn, lại có thể xả
bỏ; cũng thuyết về dính mắc sắc, vị của sắc, sắc là hoạn lớn, hãy
xa lìa sắc; đã thuyết về dính mắc thọ, vị của thọ, thọ là hoạn
lớn, hãy xa lìa thọ. Chỗ các Như Lai phải hành, chỗ thi thiết, nay
Ta đã nói đủ. Hãy thường nhớ ở dưới gốc cây, chỗ vắng vẻ, ngồi
thiền, nghiền ngẫm chớ có giải đãi. Ðó là lời Ta dạy dỗ.
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
10. Tôi
nghe như vầy:
Một thời Phật ở nước
Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc.
Bấy giờ Thế Tôn bảo các
Tỳ-kheo:
- Có ba thứ không bền
chắc, thiết yếu. Thế nào là ba? Thân không bền chắc, mạng không
bền chắc, tài sản không bền chắc. Ðó là, này Tỳ-kheo, có ba thứ
không bền chắc. Ở đây, Tỳ-kheo, trong ba thứ không bền chắc nên
tìm phương tiện thành tựu ba thứ bền chắc. Thế nào là ba? Thân
không bền chắc cầu cho bền chắc, mạng không bền chắc cầu cho bền
chắc, tài sản không bền chắc cầu cho bền chắc.
Thế nào là thân không
bền chắc cầu cho bền chắc? Nghĩa là khiêm hạ, kính lễ, tùy thời
thăm hỏi. Ðó là thân không bền chắc, cầu cho bền chắc. Thế nào là
mạng không bền chắc cầu cho bền chắc? Ở đây, nếu có thiện nam tử,
thiện nữ nhân, suốt đời không sát sanh, chẳng thêm dao gậy, thường
biết hổ thẹn, có lòng từ bi, nghĩ đến tất cả chúng sanh, suốt đời
chẳng trộm cắp, hằng nhớ bố thí, tâm không có ý tưởng lẫn tiếc;
suốt đời không dâm dục, cũng không dâm vợ người; suốt đời không
vọng ngữ, thường niệm chí thành, không khi dối người đời. Ðó là
mạng không bền chắc cầu bền chắc. Thế nào là tài sản không bền
chắc cầu bền chắc? Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân, thường nghĩ
bố thí cho Sa-môn, Bà-la-môn, các người nghèo khổ; người cần ăn
cho ăn, cần uống cho uống, y phục, ẩm thực, giường trải đồ nằm,
bệnh tật thuốc thang, cửa nhà thành quách; những vật cần dùng thảy
đều cho hết; như thế là tài sản chẳng bền chắc, cầu cho bền chắc.
Ðó là, này Tỳ-kheo, đem
ba thứ không bền chắc đó cầu ba thứ bền chắc này.
Thế Tôn liền nói bài
kệ:
Biết thân không bền
chắc,
Mạng cũng không kiên
cố,
Tài sản, pháp suy hao,
Nên cầu sự bền vững.
Thân người rất khó
được,
Mạng cũng chẳng dừng
lâu,
Tài sản, pháp mòn diệt,
Hoan hỉ niệm ban phát.
Bấy giờ các Tỳ-kheo
nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm.
Ðệ nhất đức phước
nghiệp.
Ba nhân, ba an, Cù.
Ba đêm, bịnh, hạnh ác,
Khổ trừ, không bền
chắc.
|
|