Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật du hóa tại thành
Vương xá, trong rừng Trúc lâm, vườn Ca-lan-đa[02].
Bấy giờ Tôn giả La-vân[03]
cũng ở tại thành Vương xá, trong rừng Ôn tuyền[04].
Lúc đó, Đức Thế Tôn sau khi đêm đã qua, vào buổi sáng sớm,
khoác y, cầm bát, đi vào thành Vương xá để khất thực. Khất
thực xong, Ngài đi đến rừng Ôn tuyền, trú xứ của Tôn giả
La-vân. Tôn giả La-vân từ đàng xa thấy Đức Thế Tôn đến, lập
tức đến rước, cầm y bát của Phật, trải tọa cụ và múc nước
rửa chân. Đức Phật rửa chân xong, ngồi trên chỗ ngồi của
La-vân.
Khi đó Đức Thế Tôn liền lấy chậu
nước đổ đi, chỉ lưu lại một ít, rồi hỏi:
“La-vân, ngươi nay có thấy Ta cầm
chậu nước này đổ đi, chỉ lưu lại một ít không?”
La-vân đáp:
“Bạch Thế Tôn, con có thấy”.
Phật bảo:
“Ta nói đạo của người kia cũng ít
như vậy, nghĩa là đã biết rồi còn nói dối mà không xấu hổ,
không ăn năn, không tàm không quý. Này La-vân, người kia
cũng không có điều ác nào là không làm. Do đó, này La-vân
nên học như thế này, không đùa giỡn và nói dối”.
Đức Thế Tôn lại lấy cái chậu còn lại một ít
nước đổ hết ra rồi hỏi rằng:
“Này La-vân, ngươi lại có thấy Ta
cầm cái chậu còn một ít nước ấy đổ ra hết không?”
La-vân trả lời rằng:
“Con có thấy, bạch Thế Tôn”.
Phật bảo rằng:
“Này La-vân, Ta nói rằng đạo của
người kia cũng mất hết như vậy. Nghĩa là đã biết rồi còn nói
dối, mà không xấu hổ, không ăn năn, không tàm, không quý.
Này La-vân, người ấy cũng không có việc ác nào mà không làm.
Do đấy, này La-vân nên học như thế này: Không được đùa giỡn
và nói dối”.
Đức Thế Tôn lại cầm chậu trống
không ấy úp xuống đất rồi hỏi rằng:
“Này La-vân, ngươi lại có thấy Ta
cầm chậu không này úp xuống đất không?”
La-vân trả lời:
“Con có thấy, bạch Thế Tôn”.
Phật bảo rằng:
“Này La-vân, Ta nói rằng đạo của
người kia cũng bị lật úp như vậy, nghĩa là đã biết rồi còn
nói dối mà không biết xấu hổ, không ăn năn, không tàm, không
quý. Này La-vân, người ấy cũng không có việc ác nào mà không
làm. Do đó, này La-vân nên học như thế này, không được đùa
giỡn và nói dối”.
Đức Thế Tôn lại cầm chậu úp lật
ngửa lên rồi hỏi rằng:
“Này La-vân, ngươi có thấy Ta cầm
cái chậu úp này giở ngửa lên không?”
La-vân trả lời rằng:
“Con có thấy, bạch Thế Tôn!”
Đức Phật bảo La-vân rằng:
“Ta nói rằng đạo của người kia bị
lật ngửa, cũng lại như vậy. Nghĩa là đã biết rồi còn nói dối
mà vẫn không xấu hổ, không ăn năn, không tàm, không quý. Này
La-vân, người ấy cũng không có việc ác nào mà không làm. Do
đó này La-vân, nên học như thế này: Không được đùa giỡn và
nói dối.
“Này La-vân, cũng như nhà vua có
thớt voi lớn, khi xông vào trận chiến đấu thì dùng chân
trước, chân sau, đuôi, bộ chân, xương sống, hông, đầu, trán,
tai, ngà, tất cả đều dùng, chỉ giữ gìn chiếc vòi. Tượng sư
thấy vậy, rồi suy nghĩ như thế này: ‘Thớt voi lớn này của
nhà vua vẫn còn tiếc mạng sống. Vì sao thế? Vì thớt voi lớn
của nhà vua này khi xông vào trận giặc chiến đấu, thì dùng
cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương, xương sống, hông,
đầu, trán, tai, ngà, tất cả đều dùng, chỉ gìn giữ chiếc
vòi’. Này La-vân, nếu thớt voi lớn của nhà vua khi xông vào
trận giặc chiến đấu dùng cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ
xương, xương sống, hông, đầu, trán, tai, vòi đều dùng tất
cả. Tượng sự thấy vậy rồi liền suy nghĩ như thế này: ‘Thớt
voi lớn của nhà vua này không còn tiếc mạng sống nữa. Vì sao
thế? Thớt voi lớn của nhà vua này khi xông vào trận giặc
chiến đấu, dùng cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương,
hông, đầu, ngà, vòi, tất cả đều đem dùng’. Này La-vân, nếu
thớt voi lớn khi xông vào trận giặc chiến đấu mà dùng cả
chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương, xương sống, hông, đầu,
ngà, vòi, tất cả đều đem dùng. Này La-vân, Ta nói thớt voi
lớn của nhà vua khi xông vào trận giặc, chiến đấu, không có
việc dữ nào mà không làm, không ăn năn, không tàm, không
quý. Này La-vân, Ta nói rằng: Người kia cũng không có việc
ác nào mà không làm. Do đó, này La-vân, nên học như thế này:
Không được đùa giỡn và nói dối”.
-
Rồi thì Đức Thế Tôn nói bài tụng rằng:
-
Kẻ nào phạm một pháp,
-
Pháp đó là nói dối:
-
Nó không sợ đời sau;
-
Không chừa sự dữ nào.
-
Thà nuốt viên sắt cháy,
-
Nó nóng như lửa đỏ;
-
Chứ không nên phạm giới
-
Mà nhận đời cúng thí.
-
Nếu biết sợ khổ sở,
-
Không thích nghĩ tưởng đến;
-
Chỗ sáng, hay kín đáo
-
Chớ tạo tác nghiệp ác.
-
Nếu tạo nghiệp bất thiện,
-
Đã làm, nay đang làm,
-
Trọn không giải thoát được
-
Cũng không có chỗ tránh.
-
Đức Phật nói bài tụng rồi, lại hỏi rằng:
-
“Này La-vân, ngươi nghĩ thế nào, người ta dùng gương để
làm gì?”
La-vân trả lời rằng:
“Bạch Thế Tôn, để nhìn xem khuôn
mặt sạch hay không sạch”.
“Cũng vậy, này La-vân, nếu ngươi sắp hành
động với thân nghiệp thì hãy quán sát thân nghiệp ấy rằng:
‘Ta sắp làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh?
Vì mình mà làm hay vì người khác?’ Này La-vân, nếu khi quán
sát như vậy, mà biết rằng: ‘Ta sắp làm thân nghiệp, vì mình
mà làm hay vì người khác. Đó là thân nghiệp bất thiện, nó sẽ
đưa đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo’. Này La-vân, ngươi
nên bỏ thân nghiệp bất thiện sắp được làm ấy đi. Này La-vân,
nếu khi quán sát như vậy mà biết rằng: ‘Ta sắp làm thân
nghiệp, vì mình mà làm hay vì người khác. Đó là thân nghiệp
thiện, nó sẽ đưa đến lạc quả và sẽ thọ lấy lạc báo’. Này
La-vân, ngươi hãy thực hiện thân nghiệp sẽ làm ấy.
“Này La-vân, ngươi hiện đang hành
động với thân nghiệp, hãy quán sát thân nghiệp ấy rằng: ‘Ta
đang làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh? Vì
mình làm hay vì người khác?’ Này La-vân, khi quán sát như
vậy mà biết rằng: ‘Ta đang làm thân nghiệp; thân nghiệp này
tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Đó là thân nghiệp bất
thiện sẽ đưa đến khổ quả và thọ lấy khổ báo’. Này La-vân,
ngươi nên bỏ thân nghiệp đang làm ấy đi. Này La-vân, nếu khi
quán sát như vậy, mà biết rằng: ‘Ta đang làm thân nghiệp;
thân nghiệp ấy bất tịnh, vì mình làm hay vì người khác.
Nghiệp ấy thiện, sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo’. Này
La-vân, ngươi hãy nên thực hiện thân nghiệp đang làm ấy.
“Này La-vân, nếu ngươi đã hành động
với thân nghiệp, hãy quán sát thân nghiệp ấy rằng: ‘Ta đã
làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy đã quá khứ, đã diệt tận, đã
biến dịch. Nó là tịnh hay bất tịnh? Vì mình hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán sát như vậy mà biết rằng:
‘Ta đã làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy đã quá khứ, diệt tận,
biến dịch, thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì mình làm hay
vì người khác. Nghiệp ấy là bất thiện, sẽ đưa đến khổ quả và
phải thọ lấy khổ báo’. Này La-vân, ngươi hãy đến nơi người
phạm hạnh, thiện tri thức, chí tâm phát lộ thân nghiệp đã
tạo ra, xin ăn năn lỗi lầm, cẩn thận không giấu giếm, rồi
phải khéo léo giữ gìn.
“Này La-vân, nếu khi quán sát như
vậy, mà rằng: ‘Ta đã làm thân nghiệp. Thân nghiệp ấy đã quá
khứ, diệt tận, biến dịch, thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh,
vì mình làm hay vì người khác. Nghiệp ấy thiện, sẽ đưa đến
lạc quả và thọ lấy lạc báo’. Này La-vân, ngươi nên ngày đêm
vui mừng, an trụ chánh niệm, chánh trí.
“Với khẩu nghiệp cũng lại như vậy.
“Này La-vân, nếu nhân việc làm
trong quá khứ nên đã sanh ý nghiệp, hãy quán sát ý nghiệp ấy
rằng: ‘Nếu nhân việc làm trong quá khứ đã sanh ý nghiệp, ý
nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, là vì mình làm hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán như vậy, mà biết nhân việc
làm trong quá khứ mà sanh ra ý nghiệp; ý nghiệp đã quá khứ,
diệt tận, biến dịch. Ý nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, tự mình
làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy là bất thiện sẽ đưa
đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo. Này La-vân, ngươi nên
bỏ ý nghiệp trong quá khứ ấy đi. Này La-vân, nếu khi quán
như vậy, mà rằng nhân việc làm trong quá khứ mà đã sanh ra ý
nghiệp; ý nghiệp ấy đã quá khứ, diệt tận, biến dịch; ý
nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì mình hay vì người khác. Nếu
ý nghiệp ấy là thiện sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo.
Này La-vân, ngươi đến thọ nhận ý nghiệp quá khứ ấy.
“Này La-vân, nhân việc làm trong vị
lai nên sẽ sanh khởi ý nghiệp, hãy quán sát ý nghiệp ấy
rằng: ‘Nếu nhân việc làm trong vị lai sẽ sanh ý nghiệp; ý
nghiệp ấy là tịnh hay bất tịnh, tự mình làm hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán như vậy, mà biết rằng ‘Nhân
việc làm trong vị lai mà sẽ sinh ý nghiệp; ý nghiệp ấy tịnh
hay bất tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy
là bất thiện sẽ đưa đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo’.
Này La-vân, ngươi nên xả bỏ ý nghiệp trong vị lai đó đi. Này
La-vân, nếu khi quán sát như vậy, liền biết rằng: ‘Nhân việc
làm trong vị lai mà sanh ý nghiệp; ý nghiệp đó tịnh hay bất
tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy là
thiện, sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo. Này La-vân,
ngươi nên nhận lãnh ý nghiệp trong vị lai ấy.
“Này La-vân, cũng như nhà vua có
thớt voi lớn, khi xông vào trận chiến đấu thì dùng chân
trước, chân sau, đuôi, bộ chân, xương sống, hông, đầu, trán,
tai, ngà, tất cả đều dùng, chỉ giữ gìn chiếc vòi. Tượng sư
thấy vậy, rồi suy nghĩ như thế này: ‘Thớt voi lớn này của
nhà vua vẫn còn tiếc mạng sống. Vì sao thế? Vì thớt voi lớn
của nhà vua này khi xông vào trận giặc chiến đấu, thì dùng
cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương, xương sống, hông,
đầu, trán, tai, ngà, tất cả đều dùng, chỉ gìn giữ chiếc
vòi’. Này La-vân, nếu thớt voi lớn của nhà vua khi xông vào
trận giặc chiến đấu dùng cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ
xương, xương sống, hông, đầu, trán, tai, vòi đều dùng tất
cả. Tượng sự thấy vậy rồi liền suy nghĩ như thế này: ‘Thớt
voi lớn của nhà vua này không còn tiếc mạng sống nữa. Vì sao
thế? Thớt voi lớn của nhà vua này khi xông vào trận giặc
chiến đấu, dùng cả chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương,
hông, đầu, ngà, vòi, tất cả đều đem dùng’. Này La-vân, nếu
thớt voi lớn khi xông vào trận giặc chiến đấu mà dùng cả
chân trước, chân sau, đuôi, bộ xương, xương sống, hông, đầu,
ngà, vòi, tất cả đều đem dùng. Này La-vân, Ta nói thớt voi
lớn của nhà vua khi xông vào trận giặc, chiến đấu, không có
việc dữ nào mà không làm, không ăn năn, không tàm, không
quý. Này La-vân, Ta nói rằng: Người kia cũng không có việc
ác nào mà không làm. Do đó, này La-vân, nên học như thế này:
Không được đùa giỡn và nói dối”.
Rồi thì Đức Thế Tôn nói bài tụng
rằng:
-
Kẻ nào phạm một pháp,
-
Pháp đó là nói dối:
-
Nó không sợ đời sau;
-
Không chừa sự dữ nào.
-
Thà nuốt viên sắt cháy,
-
Nó nóng như lửa đỏ;
-
Chứ không nên phạm giới
-
Mà nhận đời cúng thí.
-
Nếu biết sợ khổ sở,
-
Không thích nghĩ tưởng đến;
-
Chỗ sáng, hay kín đáo
-
Chớ tạo tác nghiệp ác.
-
Nếu tạo nghiệp bất thiện,
-
Đã làm, nay đang làm,
-
Trọn không giải thoát được
-
Cũng không có chỗ tránh.
Đức Phật nói bài tụng rồi, lại hỏi
rằng:
“Này La-vân, ngươi nghĩ thế nào,
người ta dùng gương để làm gì?”
La-vân trả lời rằng:
“Bạch Thế Tôn, để nhìn xem khuôn
mặt sạch hay không sạch”.
"Cũng vậy, này La-vân, nếu ngươi sắp
hành động với thân nghiệp thì hãy quán sát thân nghiệp ấy
rằng: ‘Ta sắp làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy tịnh hay bất
tịnh? Vì mình mà làm hay vì người khác?’ Này La-vân, nếu khi
quán sát như vậy, mà biết rằng: ‘Ta sắp làm thân nghiệp, vì
mình mà làm hay vì người khác. Đó là thân nghiệp bất thiện,
nó sẽ đưa đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo’. Này La-vân,
ngươi nên bỏ thân nghiệp bất thiện sắp được làm ấy đi. Này
La-vân, nếu khi quán sát như vậy mà biết rằng: ‘Ta sắp làm
thân nghiệp, vì mình mà làm hay vì người khác. Đó là thân
nghiệp thiện, nó sẽ đưa đến lạc quả và sẽ thọ lấy lạc báo’.
Này La-vân, ngươi hãy thực hiện thân nghiệp sẽ làm ấy.
“Này La-vân, ngươi hiện đang hành
động với thân nghiệp, hãy quán sát thân nghiệp ấy rằng: ‘Ta
đang làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh? Vì
mình làm hay vì người khác?’ Này La-vân, khi quán sát như
vậy mà biết rằng: ‘Ta đang làm thân nghiệp; thân nghiệp này
tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Đó là thân nghiệp bất
thiện sẽ đưa đến khổ quả và thọ lấy khổ báo’. Này La-vân,
ngươi nên bỏ thân nghiệp đang làm ấy đi. Này La-vân, nếu khi
quán sát như vậy, mà biết rằng: ‘Ta đang làm thân nghiệp;
thân nghiệp ấy bất tịnh, vì mình làm hay vì người khác.
Nghiệp ấy thiện, sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo’. Này
La-vân, ngươi hãy nên thực hiện thân nghiệp đang làm ấy.
“Này La-vân, nếu ngươi đã hành động
với thân nghiệp, hãy quán sát thân nghiệp ấy rằng: ‘Ta đã
làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy đã quá khứ, đã diệt tận, đã
biến dịch. Nó là tịnh hay bất tịnh? Vì mình hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán sát như vậy mà biết rằng:
‘Ta đã làm thân nghiệp; thân nghiệp ấy đã quá khứ, diệt tận,
biến dịch, thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì mình làm hay
vì người khác. Nghiệp ấy là bất thiện, sẽ đưa đến khổ quả và
phải thọ lấy khổ báo’. Này La-vân, ngươi hãy đến nơi người
phạm hạnh, thiện tri thức, chí tâm phát lộ thân nghiệp đã
tạo ra, xin ăn năn lỗi lầm, cẩn thận không giấu giếm, rồi
phải khéo léo giữ gìn.
“Này La-vân, nếu khi quán sát như
vậy, mà rằng: ‘Ta đã làm thân nghiệp. Thân nghiệp ấy đã quá
khứ, diệt tận, biến dịch, thân nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh,
vì mình làm hay vì người khác. Nghiệp ấy thiện, sẽ đưa đến
lạc quả và thọ lấy lạc báo’. Này La-vân, ngươi nên ngày đêm
vui mừng, an trụ chánh niệm, chánh trí.
“Với khẩu nghiệp cũng lại như vậy.
“Này La-vân, nếu nhân việc làm
trong quá khứ nên đã sanh ý nghiệp, hãy quán sát ý nghiệp ấy
rằng: ‘Nếu nhân việc làm trong quá khứ đã sanh ý nghiệp, ý
nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, là vì mình làm hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán như vậy, mà biết nhân việc
làm trong quá khứ mà sanh ra ý nghiệp; ý nghiệp đã quá khứ,
diệt tận, biến dịch. Ý nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, tự mình
làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy là bất thiện sẽ đưa
đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo. Này La-vân, ngươi nên
bỏ ý nghiệp trong quá khứ ấy đi. Này La-vân, nếu khi quán
như vậy, mà rằng nhân việc làm trong quá khứ mà đã sanh ra ý
nghiệp; ý nghiệp ấy đã quá khứ, diệt tận, biến dịch; ý
nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì mình hay vì người khác. Nếu
ý nghiệp ấy là thiện sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo.
Này La-vân, ngươi đến thọ nhận ý nghiệp quá khứ ấy.
“Này La-vân, nhân việc làm trong vị
lai nên sẽ sanh khởi ý nghiệp, hãy quán sát ý nghiệp ấy
rằng: ‘Nếu nhân việc làm trong vị lai sẽ sanh ý nghiệp; ý
nghiệp ấy là tịnh hay bất tịnh, tự mình làm hay vì người
khác?’ Này La-vân, nếu khi quán như vậy, mà biết rằng ‘Nhân
việc làm trong vị lai mà sẽ sinh ý nghiệp; ý nghiệp ấy tịnh
hay bất tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy
là bất thiện sẽ đưa đến khổ quả và phải thọ lấy khổ báo’.
Này La-vân, ngươi nên xả bỏ ý nghiệp trong vị lai đó đi. Này
La-vân, nếu khi quán sát như vậy, liền biết rằng: ‘Nhân việc
làm trong vị lai mà sanh ý nghiệp; ý nghiệp đó tịnh hay bất
tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy là
thiện, sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo. Này La-vân,
ngươi nên nhận lãnh ý nghiệp trong vị lai ấy.
“Này La-vân, nhân việc làm trong
hiện tại nên đang sanh khởi ý nghiệp, hãy nên quán sát ý
nghiệp ấy rằng: ‘Nếu nhân việc đang làm trong hiện tại nên
sanh khởi ý nghiệp, ý nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì mình
làm hay vì người khác?’ Này La-vân, nếu khi quán sát như
vậy, mà biết rằng: ‘Nhân việc đang làm trong hiện tại nên
đang sanh khởi ý nghiệp; ý nghiệp ấy tịnh hay bất tịnh, vì
mình làm hay vì người khác. Nếu nghiệp ấy là bất thiện, sẽ
đưa đến khổ quả và sẽ thọ lấy khổ báo’. Này La-vân, ngươi
nên xả bỏ ý nghiệp trong hiện tại ấy đi. Này La-vân, nếu khi
quán sát như vậy, mà biết rằng: ‘Nhân có việc đang làm trong
hiện tại nên đang sanh khởi ý nghiệp; ý nghiệp ấy tịnh hay
bất tịnh, vì mình làm hay vì người khác. Nếu ý nghiệp ấy là
thiện sẽ đưa đến lạc quả và thọ lấy lạc báo’. Này La-vân,
ngươi nên nhận lãnh ý nghiệp hiện tại ấy.
“Này La-vân, nếu trong quá khứ đã
có những vị Sa-môn, Phạm chí tạo nghiệp thân, khẩu, ý; đã
quán sát rồi, lại quán sát nữa; đã thanh tịnh, lại thanh
tịnh nữa. Tất cả những vị ấy, ngay nơi nghiệp thân, khẩu, ý
của mình, quán rồi lại quán nữa, đã tịnh rồi lại tịnh hơn
nữa.
Này La-vân, nếu trong vị lai sẽ có những vị
Sa-môn, Phạm chí tạo nghiệp thân, khẩu, ý, sẽ quán rồi lại
quán nữa, sẽ thanh tịnh rồi lại thanh tịnh hơn. Tất cả những
vị ấy ngay nơi thân nghiệp, khẩu, ý nghiệp của mình, quán
rồi lại quán nữa, sẽ thanh tịnh rồi lại thanh tịnh hơn.
“Này La-vân, nếu trong hiện tại có những
Sa-môn, Phạm chí tạo nghiệp thân, khẩu, ý; đang quán rồi lại
quán nữa, đang thanh tịnh rồi lại thanh tịnh hơn. Tất cả
những vị ấy ngay nơi nghiệp thân, khẩu, ý của mình, đang
quán rồi lại quán nữa, đang thanh tịnh rồi lại thanh tịnh
hơn.
“Này La-vân, ngươi nên học như thế.
Chính Ta cũng ngay nơi nghiệp thân, khẩu, ý của Ta, đang
quán rồi lại sẽ quán, đang thanh tịnh rồi lại thanh tịnh
hơn”.
Rồi thì, Đức Thế Tôn lại nói bài
tụng rằng:
-
Thân nghiệp và khẩu nghiệp,
- Ý
nghiệp, này La-vân!
-
Pháp thiện hay bất thiện;
-
Ngươi hãy thường quán sát.
-
Đã biết còn nói dối,
-
Này La-vân đừng nói.
-
Tai hại do nói dối,
-
Sao lại dám nói dối?
-
Pháp Sa-môn bị úp,
-
Trống không, không chơn thật;
-
Đó chính là nói dối,
-
Không giữ gìn miệng mình.
-
Cho nên không nói dối,
-
Là con bậc Chánh giác.
-
Đó là pháp Sa-môn,
-
La-vân hãy nên học.
-
Nơi nơi vui sung túc,
-
An ổn, không sợ hãi,
-
La-vân muốn đến đó,
-
Đừng làm hại người khác.
Phật thuyết như vậy. Tôn giả La-vân
và các Tỳ-kheo sau khi nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
Chú Thích:
-
[01] Tương đương
Pāli: M.61. Ambatahikā-Rāhulovādasutta.
-
[02] Vương xá
thành Trúc lâm Ca-lan-đa viên. Pāli: Rājagahe... Veluvāne
Kalandakanivāpe.
-
[03] Tôn giả
La-vân, tức La-hầu-la. Pāli: Āyasmant Rahula.
-
[04] Ôn tuyền
lâm. Pāli: Tapodārāma, tinh xá Ôn tuyền hay Suối nước
nóng, ở phụ cận thành Vương xá. Bản Pāli, bấy giờ Rahula ở
rừng Ambalahik