- 10. PHẨM LÂM
-
-
Tôi nghe như vầy.
Một thời Đức Phật du hóa tại nước Xá-vệ, trong
rừng Thắng, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ Đức Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo[02]:
“Tỳ-kheo nương vào một khu rừng để ở. Vị ấy
nghĩ rằng: ‘Ta nương vào khu rừng này để ở. Hoặc không có
chánh niệm sẽ được chánh niệm; tâm chưa định sẽ được định; nếu
chưa giải thoát sẽ được giải thoát, các lậu chưa diệt tận sẽ
được diệt tận; chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng thì sẽ
chứng đắc Niết-bàn. Điều người học đạo cần như áo, chăn, uống,
ăn, giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời sống, tìm
cầu tất cả một cách dễ dàng, không khó khăn’.
“Rồi Tỳ-kheo ấy nương vào khu rừng này để ở.
Sau khi nương vào khu rừng này để ở, nếu không có chánh niệm
vẫn không được chánh niệm, tâm chưa được định vẫn không được
định, chưa giải thoát vẫn không được giải thoát, các lậu chưa
hết vẫn không đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn vô thượng vẫn
chưa chứng đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo cần như áo,
chăn, uống, ăn, giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho
đời sống, tìm cầu tất cả một cách dễ dàng, không khó khăn, vị
Tỳ-kheo ấy nên quán như vầy, ‘Ta xuất gia học đạo không phải
vì áo chăn, không phải vì ăn uống, giường chõng, thuốc thang,
cũng không phải vì các vật dụng cho đời sống. Nhưng ta nương
vào khu rừng này để ở, hoặc không có chánh niệm vẫn không được
chánh niệm, tâm chưa định vẫn không được định, chưa giải thoát
vẫn không được giải thoát, các lậu chưa hết vẫn không đoạn
hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng vẫn chưa chứng
đắc Niết-bàn. Nhưng những điều người học đạo cần như áo chăn,
ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời sống
tìm cầu tất cả một cách dễ dàng không khó khăn’.
“Tỳ-kheo ấy đã quán như vậy rồi, phải từ bỏ khu
rừng này để đi nơi khác”.
“Tỳ-kheo nương vào một khu rừng[03]
để ở. Vị ấy nghĩ rằng: ‘Ta nương vào khu rừng này để ở, hoặc
không có chánh niệm sẽ được chánh niệm, tâm chưa được định sẽ
được định, chưa giải thoát sẽ được giải thoát, các lậu chưa
hết liền được đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô
thượng thì liền chứng đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo
cần như áo chăn, ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật
dụng cho đời sống tìm cầu tất cả một cách dễ dàng không khó
khăn’.
“Rồi Tỳ-kheo ấy nương vào khu rừng này để ở.
Sau khi nương vào khu rừng để ở, hoặc không có chánh niệm liền
được chánh niệm, tâm chưa định liền được định, chưa giải thoát
liền được giải thoát, các lậu chưa hết liền được đoạn hết,
chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng thì liền chứng đắc
Niết-bàn. Những điều người học đạo cần như áo chăn, ăn uống,
giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời sống tìm cầu
tất cả một cách rất khó khăn, vị Tỳ-kheo ấy nên quán như vầy,
‘Ta xuất gia học đạo không phải vì áo chăn, không phải vì ăn
uống, giường chõng, thuốc thang, cũng không phải vì vật dụng
cho đời sống. Nhưng ta nương vào khu rừng này để ở, hoặc không
có chánh niệm thì liền được chánh niệm, tâm chưa định liền
được định, chưa giải thoát liền được giải thoát, các lậu chưa
hết liền được đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô
thượng thì liền chứng đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo
cần như áo chăn, ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật
dụng cho đời sống tìm cầu tất cả một cách rất khó khăn’.
“Tỳ-kheo ấy đã quán như vậy rồi, phải ở lại khu
rừng này”.
“Tỳ-kheo nương vào một khu rừng để ở. Vị ấy
nghĩ rằng: ‘Ta nương vào khu rừng này để ở, hoặc không có
chánh niệm sẽ được chánh niệm, tâm chưa định sẽ được định,
chưa giải thoát sẽ được giải thoát, các lậu chưa hết sẽ được
đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng thì sẽ chứng
đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo cần như áo chăn, ăn
uống, giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời sống tìm
cầu tất cả một cách dễ dàng không khó khăn’.
“Rồi vị Tỳ-kheo ấy nương vào khu rừng này để ở.
Sau khi nương vào khu rừng này để ở, hoặc không có chánh niệm
vẫn không có chánh niệm, tâm chưa được định tĩnh vẫn không
được định tĩnh, nếu chưa được giải thoát vẫn không được giải
thoát, các lậu chưa hết vẫn không đoạn hết, chưa chứng đắc
Niết-bàn an ổn vô thượng vẫn chưa chứng đắc Niết-bàn. Những
điều người học đạo cần như áo chăn, ăn uống, giường chõng,
thuốc thang, các vật dụng cho đời sống tìm cầu tất cả một cách
rất khó khăn. Vị Tỳ-kheo ấy nên quán như vầy, ‘Ta nương vào
khu rừng này để ở, hoặc không có chánh niệm vẫn không được
chánh niệm, tâm chưa được định tĩnh vẫn không được định tĩnh,
nếu chưa giải thoát vẫn không được giải thoát, các lậu chưa
hết vẫn không đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô
thượng vẫn chưa chứng đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo
cần như: áo chăn, ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật
dụng cho đời sống tìm cầu tất cả một cách khó khăn’.
“Tỳ-kheo quán như vậy rồi, phải lập tức từ bỏ
khu rừng này ngay trong đêm mà đi, chớ có cùng người cáo
biệt”.
“Tỳ-kheo nương vào một khu rừng để ở. Vị ấy
nghĩ: ‘Ta nương vào khu rừng này để ở, hoặc không có chánh
niệm liền được chánh niệm, tâm chưa định liền được định, chưa
giải thoát liền được giải thoát, các lậu chưa hết liền được
đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng thì liền
chứng đắc Niết-bàn. Và những điều người học đạo cần như áo
chăn, ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời
sống tìm cầu tất cả một cách dễ dàng không khó khăn’.
“Rồi Tỳ-kheo ấy nương vào khu rừng này để ở. Đã
nương vào khu rừng này để ở, hoặc không có chánh niệm liền
được chánh niệm, tâm chưa định liền được định, chưa giải thoát
liền được giải thoát, các lậu chưa hết liền được đoạn hết,
chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô thượng thì liền chứng đắc
Niết-bàn. Những điều người học đạo cần như áo chăn, ăn uống,
giường chõng, thuốc thang, các vật dụng cho đời sống tìm cầu
tất cả một cách dễ dàng không khó khăn. Tỳ-kheo ấy nên quán
như vầy, ‘Ta nương vào khu rừng này để ở, hoặc không có chánh
niệm liền được chánh niệm, tâm chưa định tĩnh liền được định
tĩnh, nếu chưa giải thoát liền được giải thoát, các lậu chưa
hết liền được đoạn hết, chưa chứng đắc Niết-bàn an ổn vô
thượng thì liền chứng đắc Niết-bàn. Những điều người học đạo
cần như áo chăn, ăn uống, giường chõng, thuốc thang, các vật
dụng cho đời sống tìm cầu tất cả một cách dễ dàng không khó
khăn’.
“Tỳ-kheo đã quán như vậy rồi phải nương vào khu
rừng này để ở trọn đời cho đến lúc mạng chung.
“Cũng như các trường hợp nương vào khu rừng để
ở, cũng vậy, giữa bãi tha ma, giữa thôn ấp hay sống với người
khác”.
Phật thuyết như vậy. Các Tỳ-kheo sau khi nghe
Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
-
[01] Bản Hán, quyển
27. Tương đương Pāli, M.17. Vanapatthasutta.
-
[02] Pāli:
vanapatthapariyāya dessāmi, Ta sẽ giảng “Pháp môn tòng lâm”.
-
[03] Đến một khu rừng
khác.