-
Tôi nghe như vầy:
Một thời Đức Phật ở nước Xá-vệ, trong rừng
Thắng lâm, vườn Cấp cô độc.
Bấy giờ, Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo rằng:
“Thế gian thật sự có bốn loại thọ pháp[02].
Những gì là bốn? Hoặc có thọ pháp hiện tại lạc, tương lai thọ
quả báo khổ. Hoặc có thọ pháp hiện tại khổ, tương lai thọ quả
báo lạc. Hoặc có thọ pháp hiện tại khổ, tương lai thọ quả báo
khổ. Hoặc có thọ pháp hiện tại lạc, tương lai thọ quả báo lạc.
“Thế nào là thọ pháp hiện tại lạc, mà tương lai
thọ quả báo khổ?
“Hoặc có Sa-môn, Bà-la-môn, Phạm chí ham thích
vui đùa chung với người con gái trang điểm[03]
mà chủ trương rằng ‘Sa-môn, Phạm chí này đối với dục, thấy có
những sợ hãi và những tai họa gì trong tương lai mà phải đoạn
trừ dục và bày ra phương pháp đoạn dục? Xúc chạm nơi thân thể
người nữ trang điểm này thật là sung sướng’. Người ấy với
người nữ này cùng nhau vui đùa, du hí ở trong đó. Người ấy thọ
pháp lạc đó đã thành tựu đầy đủ rồi, khi thân hoại mạng chung
thẳng đến chỗ ác, sanh trong địa ngục, mới dấy lên ý nghĩ như
vầy, ‘Sa-môn, Phạm chí kia đối với dục thấy những sợ hãi và
những tai họa này trong tương lai cho nên đoạn dục và bày ra
phương pháp đoạn dục. Chúng ta nhân bởi dục, do tranh với dục[04],
duyên do dục cho nên lãnh sự khổ cùng cực như vậy, sự khổ
trọng đại như vậy’.
“Cũng như vào tháng cuối mùa Xuân[05],
giữa trưa rất nóng, hạt giống của dây leo, bị nắng đố nứt ra[06],
rơi xuống gốc cây sa-la. Bấy giờ Thần cây sa-la nhân đó sanh
ra sợ sệt. Khi ấy, chung quanh có các Thần cây loại hạt giống,
trăm thứ cây lúa, cây thuốc, các Thần cây bà con, bằng hữu,
đối với hạt giống mà thấy tương lai có sự sợ hãi, có đủ tai
họa như vậy, liền đi đến chỗ Thần cây mà an ủi rằng, ‘Thần cây
chớ sợ, Thần cây chớ sợ! Hạt giống này đây, hoặc là nai ăn,
hoặc khổng tước ăn, hoặc gió thổi đi, hoặc lửa xóm đốt, hoặc
lửa đồng thiêu, hoặc hư, hoặc chẳng thành hạt giống. Như vậy,
này Thần cây, ông được an ổn’. Nếu hạt giống này không bị nai
ăn, khổng tước ăn, gió thổi đi, lửa thôn thiêu, cũng như không
bị lửa đồng thiêu, cũng không hư hoại, chẳng thành hạt giống.
Hạt giống này chẳng khuyết, chẳng sâu, không bị vỡ nứt, không
bị mưa, gió, nắng làm tổn thương; gặp mưa lớn tưới ướt liền
nẩy sanh nhanh chóng. Thần cây kia liền suy nghĩ như vầy, ‘Vì
những cớ gì các Thần cây xung quanh, các Thần cây loại hạt
giống, trăm thứ cây lúa, cây thuốc, các Thần cây bà con, bằng
hữu, đối với hạt giống thấy tương lai có sự sợ hãi gì, tai họa
gì mà sang an ủi ta, nói rằng, ‘Thần cây chớ sợ, Thần cây chớ
sợ! Hạt giống này đây, hoặc là nai ăn, hoặc khổng tước ăn,
hoặc gió thổi đi, hoặc lửa xóm đốt, hoặc lửa đồng thiêu, hoặc
hư, hoặc chẳng thành hạt giống. Như vậy, này Thần cây, ông
được an ổn’?’ Nhưng hạt giống này không bị nai ăn, không bị
khổng tước ăn, không bị gió thổi đi, không bị lửa thôn thiêu,
không bị lửa đồng thiêu, cũng không bị hư hoại, không thành
hạt giống, hạt giống này chẳng khuyết, chẳng lủng, không bị vỡ
nứt, chẳng bị mưa, gió, nắng làm tổn thương, gặp mưa lớn tưới
ướt liền nẩy mầm nhanh chóng, thành thân cây, cành lá mềm mại,
thành đốt, sờ đến thích thú. Thân, cành, lá mềm mại thành đốt
này sờ đến thích thú, xúc chạm vui sướng.
“Rồi cái này duyên vào cây mà thành cành lá to
lớn, quấn lấy thân cây ấy, che phủ ở trên. Sau khi bị che phủ
ở trên rồi, vị Thần cây kia mới suy nghĩ như vầy, ‘Các Thần
cây xung quanh kia, Thần cây loại hạt giống, trăm thứ cây lúa,
cây thuốc, các Thần cây bà con, bằng hữu, đối với hạt giống
thấy tương lai có sự sợ hãi gì, tai họa gì mà sang an ủi ta,
nói rằng, ‘Thần cây chớ sợ, Thần cây chớ sợ! Hạt giống này
đây, hoặc là nai ăn, hoặc khổng tước ăn, hoặc gió thổi đi,
hoặc lửa xóm đốt, hoặc lửa đồng thiêu, hoặc hư, hoặc chẳng
thành hạt giống. Như vậy, này Thần cây, ông được an ổn’. Nhưng
hạt giống này không bị nai ăn, không bị khổng tước ăn, không
bị gió thổi đi, không bị thiêu bởi lửa xóm, không bị thiêu bởi
lửa đồng, không bị hư hại chẳng thành hạt giống. Hạt giống này
chẳng khuyết, chẳng lủng, cũng chẳng bị vỡ nứt, không bị mưa
gió nắng làm thương tổn, gặp mưa lớn tưới nước liền nẩy sanh
mầm nhanh chóng. Nhân vì hạt giống, duyên vì hạt giống mà chịu
sự khổ cùng cực này, sự khổ trọng đại này’.
“Cũng vậy, hoặc có Sa-môn, Bà-la-môn, Phạm chí
ham thích vui đùa chung với người con gái trang điểm mà chủ
trương rằng ‘Sa-môn, Phạm chí này đối với dục, thấy có những
sợ hãi và những tai họa gì trong tương lai mà phải đoạn trừ
dục và bày ra phương pháp đoạn dục? Xúc chạm nơi thân thể
người nữ trang điểm này thật là sung sướng’. Người ấy với
người nữ này cùng nhau vui đùa, du hí ở trong đó. Người ấy thọ
pháp lạc đó đã thành tựu đầy đủ rồi, khi thân hoại mạng chung
thẳng đến chỗ ác, sanh trong địa ngục, mới dấy lên ý nghĩ như
vầy, ‘Sa-môn, Phạm chí kia đối với dục thấy những sợ hãi và
những tai họa này trong tương lai cho nên đoạn dục và bày ra
phương pháp đoạn dục. Chúng ta nhân bởi dục, do tranh với dục,
duyên do dục cho nên lãnh sự khổ cùng cực như vậy, sự khổ
trọng đại như vậy’.
“Đó gọi là pháp thọ hiện tại lạc mà tương lai
chịu quả báo khổ.
“Sao gọi là pháp thọ hiện tại khổ mà tương lai
tho quả báo lạc?
“Hoặc có người mà bản tánh nặng đắm dục, nặng
đắm nhuế, nặng đắm si, thường tùy tâm dục mà thọ khổ, ưu sầu.
Tùy tâm giận dữ, tâm si mê mà thọ khổ, ưu sầu. Người ấy vì
khổ, vì ưu sầu mà trọn suốt cuộc sống tu hành phạm hạnh, cho
đến khóc lóc rơi lệ. Người kia thọ lãnh pháp này, đã thành tựu
đầy đủ, thân hoại mạng chung tất sanh lên chỗ lành, sanh trên
các cõi trời.
“Đó là thọ pháp hiện tại khổ mà tương lai thọ
quả báo lạc.
“Sao gọi là thọ pháp hiện tại khổ mà tương lai
thọ quả báo khổ?
“Hoặc có Sa-môn, Phạm chí lõa hình, không y
phục, hoặc dùng tay làm y phục, hoặc lấy lá làm y phục, hoặc
lấy hạt châu làm y phục; hoặc không múc nước bằng bình, hoặc
không múc nước bằng gáo; không ăn đồ ăn xốc xỉa bằng dao gậy,
không ăn đồ ăn lừa dối, không tự mình đến, không sai người đi,
không làm khách được mời[07],
không làm khách được chào đón[08],
không là khách được lưu[09],
không ăn từ giữa hai người đang ăn, không ăn tại nhà có thai[10],
không ăn từ nhà có nuôi chó, không ăn từ nhà có lằng xanh bay
đến; không ăn cá, không ăn thịt, không uống rượu, không uống
nước dấm[11],
hoặc không uống gì cả, học tập hạnh không uống; hoặc ăn một
miếng, cho một miếng là đủ[12],
hoặc ăn hai, ba, bốn, cho đến bảy miếng, và cho bảy miếng là
đủ, hoặc ăn bởi một lần nhận được[13],
và cho đến một lần nhận được là đủ, hoặc ăn bởi hai, ba bốn
cho đến bảy lần nhận được và cho bảy lần nhận được là đủ, hoặc
ăn ngày một lần và cho một lần là đủ, hoặc hai, ba, bốn, năm,
sáu, bảy ngày, nữa tháng, hay một tháng, ăn một lần và cho một
lần là đủ; hoặc ăn cỏ[14],
hoặc ăn lúa cỏ[15],
hoặc ăn nếp tuế, hoặc ăn cám, hoặc ăn gạo đầu-đầu-la[16],
hoặc ăn đồ ăn thô; hoặc đến chỗ vô sự[17],
y nơi vô sự; hoặc ăn rễ, hoặc ăn trái, hoặc ăn quả tự rụng;
hoặc mặc áo khâu đủ thứ vải[18],
hoặc mặc áo lông, hoặc mặc áo vải đầu-xá[19],
hoặc mặc áo vải đầu-xá bằng lông, hoặc mặc bằng da nguyên,
hoặc mặc da có xoi lỗ, hoặc mặc da toàn xoi lỗ; hoặc để tóc
xõa, hoặc để tóc bệân, hoặc để tóc vừa xỏa vừa bện, hoặc chỉ
cạo tóc, hoặc chỉ cạo râu, hoặc cạo cả râu tóc, hoặc nhổ tóc,
hoặc nhổ râu, hoặc nhổ cả râu tóc, hoặc chỉ đứng thẳng không
hề ngồi, hoặc đi chồm hổm, hoặc nằm gai, lấy gai làm giường;
hoặc nằm cỏ[20],
lấy cỏ làm giường; hoặc thờ nước, ngày đêm lấy tay vọc; hoặc
thờ lửa, ngày đêm đốt lên; hoặc thờ mặt trời, mặt trăng, thờ
đấng Tôn hựu Đại đức, chắp tay hướng về kia. Những sự như vậy
thọ khổ vô lượng, học hạnh nóng bức[21].
Vị ấy thọ pháp này khi đã thành tựu đầy đủ rồi, thân hoại mạng
chung tất sanh tới chỗ ác, sanh trong địa ngục.
“Đó là thọ pháp hiện tại khổ, tương lai thọ quả
báo khổ vậy.
“Sao gọi là thọ pháp hiện tại lạc, tương lai
thọ quả báo lạc?
“Hoặc có người bản tánh không nặng đắm dục,
không nặng đắm sân nhuế, không nặng đắm si. Vị ấy không thường
theo tâm dục mà thọ khổ ưu lo, không theo tâm sân nhuế mà thọ
khổ ưu lo và không theo tâm si mà chịu khổ, ưu lo. Vị ấy do
lạc, do hỷ, trọn cuộc đời mình tu hành phạm hạnh cho đến đạt
được tâm hoan hỷ. Vị ấy thọ pháp này, đã thành tựu đầy đủ rồi,
năm hạ phần kết dứt sạch, hóa sanh ở chỗ kia mà nhập Niết-bàn,
được pháp bất thối, không trở lại cõi này[22].
“Đó là pháp thọ hiện tại lạc, tương lai thọ quả
báo lạc.
“Thế gian thật sự có bốn thọ pháp như vậy, do
đó mà ta giảng thuyết”.
Đức Phật thuyết như vậy, các Tỳ-kheo sau khi
nghe Phật thuyết, hoan hỷ phụng hành.
-ooOoo-
Chú thích:
-
[01] Tương đương
Pāli, M.45 Cūa-dhammasamādhāna-sutta.
-
[02] Bốn thọ pháp.
Pāli: cattārimāni dahammasamādānāni.
-
[03] Hán: trang
nghiêm nữ. Pāli: te kho moibaddhāhi paribbājikāhi
paricārenti, họ đi tìm lạc thú với các nữ du sĩ tóc quấn.
-
[04] Hán: tránh
dục, “tranh cãi với dục”. Có lẽ hiểu adhikaraṇa là tranh
cãi, thay vì là nguyên nhân hay động cơ.
-
[05] Xuân hậu
nguyệt. Pāli: gimhāna pacchime māse, tháng cuối cùng mùa hạ.
-
[06] Hán: nhật
chích sách bính. Các bản chép khác nhau về nhóm từ này. Bản
Cao-li, viết thay vì nhật; bản Cao-li: bỉ, bản Tống: ngạn,
thay vì sách. Pāli: māluvāsipāikā.
-
[07] Hán: bất lai
tôn. Pāli: na-ehi-bhadantika, “không là Tôn giả được gọi:
Mời đến đây!”
-
[08] Hán: bất thiện
tôn. Có lẽ: na-sādhu-bhadantika, “không là Tôn giả được chào
đón: Lành thay, Tôn giả!”
-
[09] Hán: bất trụ
tôn. Pāli: na-tiha-bhadantika, “không là Tôn giả được mời
mọc: Hãy ở lại đây, Tôn giả!”
-
[10] Hán: bất hoài
nhâm gia thực. Pāli: na gabbhiniyā (paiganhāti), không (nhận
thức ăn) từ người đàn bà mang thai.
-
[11] Hán: ác thủy.
Pāli: thusodaka, nước lên men.
-
[12] Pāli:
ekāgāriko vā hoti ekālopiko, mỗi nhà chỉ nhận một miếng ăn.
-
[13] Hán: thực nhất
đắc. Pāli: ekissāpi dattiyā yāpeti, chỉ sống bằng một vật
được cho.
-
[14] Hán: thái như.
Pāli: sāka-bhakkho.
-
[15] Hán: bại tử,
loại cỏ giống như lúa. Pāli: sāmāka.
-
[16] Hán:
đầu-đầu-la. Pāli: daddula.
-
[17] Hán: chí vô sự
xứ, đến nơi rừng vắng? Không thấy Pāli tương đương. Tham
chiếu: vana-mūla-palāhāro yāpeti.
-
[18] Hán: liên hiệp
y. Pāli: masāāni, vải gai lẫn các vải khác.
-
[19] Hán: đầu-xá y.
Pāli dussa, vải thô chưa nhuộm màu.
-
[20] Hán: thảo;
Tống-Nguyên: quả; Minh: Kinh số 18: ngọa quả. Pāli: phalaka,
(nằm trên) tấm ván. Bản Hán hiểu phala(ka) là trái cây.
-
[21] Hán: Học phiền
nhiệt hành. Pāli: ātāpanaparitāpanānuyogam anuyutto
viharati, sống hành theo sự khổ hạnh ép xác.
-
[22] Vị A-na-hàm từ
Dục giới chết tái sanh lên Tịnh cư thiên và Niết-bàn tại đó.