Kinh Trung Bộ
HT. Thích Minh Châu dịch
- KINH POTALIYA
-
(Potaliyasuttam)
Như vầy tôi nghe.
Một thời Thế Tôn ở tại
Anguttarapa. Apana là một thị trấn của Anguttarapa. Rồi Thế Tôn
buổi sáng đắp y, cầm y bát, vào Apana để khất thực. Sau khi đi
khất thực, ăn xong, trên con đường khất thực trở về, Thế Tôn đi
đến một khu rừng để nghỉ trưa. Sau khi đi sâu vào khu rừng ấy,
Ngài ngồi dưới một gốc cây. Gia chủ Potaliya, toàn thân mặc đồ
đầy đủ, mang dù, đi dép, ngao du tản bộ khắp mọi nơi, và đi đến
khu rừng ấy. Sau khi đi sâu vào (khu rừng), gia chủ Potaliya,
đến chỗ Thế Tôn ở, sau khi đến nói lên với Thế Tôn những lời hỏi
thăm, sau khi nói lên những lời hỏi thăm, thân hữu rồi đứng một
bên. Thế Tôn nói với Gia chủ Potaliya đang đứng một bên:
– Này Gia chủ, có các chỗ ngồi.
Nếu Ông muốn, hãy ngồi xuống.
Nghe nói vậy, gia chủ Potaliya
nghĩ rằng: "Sa-môn Gotama gọi ta với danh từ Gia chủ", nên phẫn
nộ không hoan hỷ và đứng im. Lần thứ hai, Thế Tôn nói với Gia
chủ Potaliya:
– Này Gia chủ, có các chỗ ngồi.
Nếu Ông muốn, hãy ngồi xuống.
Lần thứ hai, gia chủ Potaliya nghĩ
rằng: "Sa-môn Gotama gọi ta với danh từ Gia chủ", nên phẫn nộ,
không hoan hỷ và đứng im. Lần thứ ba, Thế Tôn nói với gia chủ
Potaliya:
– Này Gia chủ, có các chỗ ngồi.
Nếu Ông muốn, hãy ngồi xuống.
Nghe nói vậy, gia chủ Potaliya
nghĩ rằng: "Sa-môn Gotama gọi ta với danh từ Gia chủ", nên phẫn
nộ, không hoan hỷ, nói với Thế Tôn:
– Tôn giả Gotama, thật không thích
đáng, không hợp lẽ, Tôn giả gọi tôi là Gia chủ.
– Này Gia chủ, nhưng hình dung của
Ông, tướng mạo của ông, hình tướng của Ông giống như một gia
chủ.
– Nhưng Tôn giả Gotama, tất cả
nghiệp vụ đã được tôi từ bỏ, tất cả tục sự đã được tôi đoạn tận.
– Nhưng này Gia chủ, như thế nào
tất cả nghiệp vụ đã được Ông từ bỏ, tất cả tục sự đã được Ông
đoạn tận ?
– Ở đây, này Tôn giả Gotama, tài
sản, ngũ cốc, hay vàng bạc, tất cả đều giao cho các con tôi thừa
hưởng. Ở đây, tôi không khuyên bảo, tôi không can gián; tôi sống
với tối thiểu đồ ăn, đồ mặc. Như vậy, này Tôn giả Gotama, tất cả
nghiệp vụ được tôi từ bỏ, tất cả tục sự được tôi đoạn tận.
– Này Gia chủ, sự đoạn tận các tục
sự mà Ông nói khác với sự đoạn tận các tục sự trong giới luật
của bậc Thánh.
– Bạch Thế Tôn, như thế nào là sự
đoạn tận các tục sự trong giới luật của bậc Thánh ? Bạch Thế
Tôn, lành thay, nếu Thế Tôn thuyết pháp cho tôi về sự đoạn tận
các tục sự trong giới luật của bậc Thánh.
– Này Gia chủ, hãy nghe và khéo
tác ý, Ta sẽ giảng.
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Gia chủ Potaliya vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn thuyết giảng như sau:
– Này Gia chủ. tám pháp này đưa
đến sự đoạn tận các tục sự trong giới luật bậc Thánh. Thế nào là
tám ? Y cứ không sát sanh, sát sanh cần phải từ bỏ. Y cứ không
lấy của không cho, lấy của không cho cần phải từ bỏ. Y cứ lời
chân thật, nói láo cần phải từ bỏ. Y cứ không nói hai lưỡi, nói
hai lưỡi cần phải từ bỏ. Y cứ không tham dục, tham dục cần phải
từ bỏ. Y cứ không hủy báng sân hận, hủy báng sân hận cần phải từ
bỏ. Y cứ không phẫn não, phẫn não cần phải từ bỏ. Y cứ không quá
mạn, quá mạn cần phải từ bỏ. Này Gia chủ, tám pháp này được nói
một cách vắn tắt, không được giải thích rộng rãi, đưa đến sự
đoạn tận các tục sự trong giới luật bậc Thánh.
– Bạch Thế Tôn tám pháp này được
Thế Tôn nói một cách vắn tắt, không được giải thích rộng rãi,
đưa đến sự đoạn tận các tục sự trong giới luật bậc Thánh. Bạch
Thế Tôn, lành thay nếu Thế Tôn vì lòng thương tưởng, giải thích
rộng rãi tám pháp này.
– Này Gia chủ, vậy Ông hãy nghe và
khéo tác ý, Ta sẽ giảng.
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Gia chủ Potaliya vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn thuyết giảng như sau:
– Khi được nói: "Y cứ không sát
sanh, sát sanh cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy
được nói lên ? Ở đây, này gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như
sau: "Do nhơn những kiết sử nào ta có thể sát sanh, ta đoạn tận,
thành tựu sự từ bỏ của các kiết sử ấy. Nếu ta sát sanh, không
những ta tự trách mắng ta vì duyên sát sanh, các bậc có trí, sau
khi tìm hiểu, cũng sẽ khiển trách ta vì duyên sát sanh; và sau
khi thân hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta, vì duyên sát
sanh. Thật là một kiết sử, thật là một triền cái, chính sự sát
sanh này. Những lậu hoặc, phiền lao nhiệt não nào có thể khởi
lên, do duyên sát sanh, đối với vị đã từ bỏ sát sanh, những lậu
hoặc phiền lao nhiệt não như vậy không còn nữa". "Y cứ không sát
sanh cần phải từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói
lên.
Khi được nói: "Y cứ không lấy của
không cho, lấy của không cho cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời
nói như vậy được nói lên ? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử
suy nghĩ như sau: "Do nhơn những kiết sử nào ta có thể lấy của
không cho, ta đoạn tận, thành tựu sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu
ta lấy của không cho, không những ta tự trách mắng ta vì duyên
lấy của không cho, các bậc có trí, sau khi tìm hiểu, cũng sẽ
khiển trách ta vì duyên lấy của không cho; và sau khi thân hoại
mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta, vì duyên lấy của không cho.
Thật là một kiết sử, thật là một triền cái, chính sự lấy của
không cho này. Những lậu hoặc, phiền lao nhiệt não nào có thể
khởi lên do duyên lấy của không cho, đối với vị đã từ bỏ lấy của
không cho, những lậu hoặc phiền lao nhiệt não như vậy không còn
nữa". "Y cứ không lấy của không cho, lấy của không cho cần phải
từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ lời chân thật,
nói láo cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy được nói
lên ? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: "Do
nhơn những kiết sử nào, ta có thể nói láo, ta đoạn tận, thành
tựu sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu ta nói láo, không những ta tự
trách mắng ta vì duyên nói láo, các bậc có trí, sau khi tìm
hiểu, cũng sẽ khiển trách ta vì duyên nói láo; và sau khi thân
hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta, vì duyên nói láo. Thật là
một kiết sử, thật là một triền cái, chính nói láo này. Những lậu
hoặc phiền lao nhiệt não có thể khởi lên, do duyên nói láo, đối
với vị đã từ bỏ nói láo, những lậu hoặc phiền lao nhiệt não như
vậy không còn nữa". "Y cứ lời chân thật nói láo cần phải từ bỏ",
do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ không nói hai
lưỡi, nói hai lưỡi cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy
được nói lên ? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như
sau: "Do nhơn những kiết sử nào, ta có thể nói hai lưỡi, ta đoạn
tận, thành tựu sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu ta nói hai lưỡi,
không những ta tự trách mắng ta vì duyên nói hai lưỡi, các bậc
có trí, sau khi tìm hiểu cũng khiển trách ta vì duyên nói hai
lưỡi, và sau khi thân hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta vì
duyên nói hai lưỡi. Thật là một kiết sử, thật là một triền cái,
chính sự nói hai lưỡi này. Những lậu hoặc, phiền lao nhiệt não
có thể khởi lên do duyên nói hai lưỡi, đối với vị đã từ bỏ nói
hai lưỡi, những lậu hoặc phiền lao nhiệt não như vậy không còn
nữa". "Y cứ không nói hai lưỡi, nói hai lưỡi cần phải từ bỏ", do
duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ không tham
dục, tham dục cần phải từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy được
nói lên ? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau:
"Do nhơn những kiết sử nào, ta có thể có tham dục, ta đoạn tận,
thành tựu sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu ta tham dục, không những
ta tự trách mắng ta vì duyên tham dục, các bậc có trí, sau khi
tìm hiểu cũng khiển trách ta vì duyên tham dục; và sau khi thân
hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta vì duyên tham dục. Thật là
một kiết sử, thật là một triền cái, chính sự tham dục này. Những
lậu hoặc, phiền lao nhiệt não có thể khởi lên do duyên tham dục,
đối với vị đã từ bỏ tham dục, các lậu hoặc phiền lao nhiệt não
như vậy không còn nữa". "Y cứ không tham dục, tham dục cần phải
từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ không hủy báng
sân hận, hủy báng sân hận cần được từ bỏ", do duyên gì, lời nói
như vậy được nói lên ? Ở đây, này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy
nghĩ như sau: "Do nhơn những kiết sử nào ta có thể hủy báng sân
hận, ta đoạn tận, thành tựu sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu ta hủy
báng sân hận, không những ta tự trách mắng ta vì duyên hủy báng,
các bậc có trí, sau khi tìm hiểu, cũng khiển trách ta vì duyên
hủy báng sân hận; và sau khi thân hoại mạng chung ác thú sẽ chờ
đợi ta vì duyên hủy báng sân hận. Thật là một kiết sử, thật là
một triền cái, chính sự hủy báng sân hận này. Những lậu hoặc,
phiền lao nhiệt não có thể khởi lên do duyên hủy báng sân hận,
đối với vị đã từ bỏ hủy báng sân hận các lậu hoặc phiền lao
nhiệt não như vậy không còn nữa". "Y cứ không hủy báng sân hận,
hủy báng sân hận cần phải từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như
vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ không phẫn
não, phẫn não cần được từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy được
nói lên ? Này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: "Do nhơn
những kiết sử nào ta có thể có phẫn não, ta đoạn tận, thành tựu
sự từ bỏ các kiết sử ấy. Nếu ta có phẫn não, không những ta tự
trách mắng ta vì duyên phẫn não, các bậc có trí, sau khi tìm
hiểu, cũng khiển trách ta vì duyên phẫn não; và sau khi thân
hoại mạng chung, ác thú sẽ chờ đợi ta vì duyên phẫn não. Thật là
một kiết sử, thật là một triền cái, chính sự phẫn nào này. Những
lậu hoặc, phiền lao nhiệt não có thể khởi lên do duyên phẫn não,
đối với vị đã từ bỏ phẫn não, các lậu hoặc phiền lao nhiệt não
như vậy không còn nữa". "Y cứ không phẫn não, phẫn não cần được
từ bỏ", do duyên như vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Khi được nói: "Y cứ không quá mạn,
quá mạn cần được từ bỏ", do duyên gì, lời nói như vậy được nói
lên ? Này Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: "Do nhơn
những kiết sử nào ta có quá mạn, ta đoạn tận, thành tựu sự từ bỏ
các kiết sử ấy. Nếu ta có quá mạn, không những ta tự trách mắng
ta vì duyên quá mạn, các bậc có trí sau khi tìm hiểu, cũng khiển
trách ta vì duyên quá mạn; và sau khi thân hoại mạng chung, ác
thú sẽ chờ đợi ta, vì duyên quá mạn. Thật là một kiết sử, thật
là một triền cái, chính sự quá mạn này. Những lậu hoặc, phiền
lao nhiệt não có thể khởi lên do duyên quá mạn, đối với vị đã từ
bỏ quá mạn, các lậu hoặc phiền lao nhiệt não như vậy không còn
nữa". "Y cứ không quá mạn, quá mạn cần phải từ bỏ", do duyên như
vậy, lời nói như vậy được nói lên.
Này Gia chủ, tám pháp được nói lên
vắn tắt và được giải thích rộng rãi này, đưa đến sự đoạn tận các
tục sự trong giới luật bậc Thánh, nhưng thật sự chưa phải là sự
đoạn tận toàn diện, toàn bộ và toàn mặt tất cả tục sự trong giới
luật bậc Thánh.
– Bạch Thế Tôn, như thế nào là sự
đoạn tận toàn diện, toàn bộ và toàn mặt tất cả tục sự trong giới
luật bậc Thánh ? Lành thay, bạch Thế Tôn, nếu Thế Tôn thuyết
pháp cho con như thế nào là sự đoạn tận toàn diện, toàn bộ, toàn
mặt tất cả tục sự trong giới luật bậc Thánh.
– Này Gia chủ, vậy Ông hãy nghe và
khéo tác ý, Ta sẽ giảng.
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
Gia chủ Potaliya vâng đáp Thế Tôn.
Thế Tôn thuyết giảng như sau:
– Này Gia chủ, ví như có con chó
đói lả, suy nhược, đi đến một lò thịt giết bò. Ở đây, có người
giết bò thiện xảo hay người đệ tử quăng cho nó một khúc xương,
khéo lóc, tận lóc, không có thịt, chỉ có dính máu. Này Gia chủ,
Ông nghĩ thế nào ? Con chó ấy, khi gặm khúc xương ấy, khéo lóc,
tận lóc, không có thịt, chỉ có dính máu có thể đoạn trừ được đói
lả suy nhược của nó không?
– Bạch Thế Tôn, không. Vì sao vậy
? Với khúc xương khéo lóc, tận lóc, không có thịt, chỉ có dính
máu ấy, bạch Thế Tôn, con chó kia chỉ có mệt nhọc khốn khổ mà
thôi.
– Cũng vậy, này Gia chủ, vị Thánh
đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như khúc
xương, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn". Sau
khi thấy như chân như vậy với chánh trí tuệ, sau khi từ bỏ loại
xả thuộc loại đa chủng, y cứ đa chủng, đối với loại xả thuộc
loại nhứt chủng, y cứ nhất chủng, ở đây, mọi chấp thủ đối với
thế vật được đoạn trừ hoàn toàn, không có dư tàn, vị ấy tu tập
loại xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như con chim kên,
con chim diều hâu, hay con chim ưng giành được miếng thịt liền
bay bổng lên; các con chim kên khác, chim diều hâu khác, hay
chim ưng khác bay đuổi theo, đuổi sát theo giành giựt xé nát
miếng thịt ấy. Này Gia chủ, Ông nghĩ thế nào ? Nếu con chim kên,
chim diều hâu hay chim ưng ấy không vứt bỏ ngay miếng thịt ấy,
nó có thể do nhân duyên ấy, đi đến chết hay đi đến khổ gần như
chết không ?
– Thưa có, bạch Thế Tôn.
– Cũng vậy, này Gia chủ, vị Thánh
đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như miếng
thịt, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn". Sau
khi thấy như chân như vậy, với chánh trí tuệ, sau khi từ bỏ loại
xả thuộc loại đa chủng, y cứ đa chủng, đối với loại xả thuộc
loại nhứt chủng, y cứ nhứt chủng, ở đây mọi chấp thủ đối với thế
vật được đoạn trừ hoàn toàn, không có dư tàn, vị ấy tu tập loại
xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như một người cầm
một bó đuốc cỏ đang cháy rực đi ngược gió. Này Gia chủ, Ông nghĩ
thế nào, nếu người ấy không vứt bỏ ngay bó đuốc ấy, bó đuốc cỏ
đang cháy rực ấy có thể đốt cháy tay, hay đốt cháy cánh tay, hay
đốt cháy một thân phần của người ấy, người ấy có thể do nhân
duyên ấy, đi đến chết, hay đi đến khổ gần như chết không ?
– Thưa có, bạch Thế Tôn.
– Cũng vậy, này Gia chủ, vị Thánh
đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như bó đuốc
cỏ, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn". Sau khi
thấy như chân như vậy... (như trên)... với chánh trí tuệ, vị ấy
tu tập loại xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như một hố than
hừng, sâu hơn thân người, đầy những than hừng, cháy không thành
ngọn, cháy không thành khói, và một người đi đến muốn sống, muốn
không chết, muốn lạc, né tránh khổ. Nhưng có hai nhà lực sĩ, nắm
chặt hai cánh tay người ấy và lôi người ấy đến hố than hừng. Này
Gia chủ, Ông nghĩ thế nào ? Người ấy có co rúm thân, vật qua vật
lại phía này phía kia không ?
– Bạch Thế Tôn, có. Vì sao vậy ?
Bạch Thế Tôn, vì người ấy biết: "Nếu ta rơi vào hố than hừng
này, do nhân duyên này, ta sẽ đi đến chết hay đau khổ gần như
chết.
– Cũng vậy, này cư sĩ, vị Thánh đệ
tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như hố than
hừng, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn". Sau
khi thấy như chân như vậy với chánh trí tuệ... (như trên)... vị
ấy tu tập loại xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như có người nằm
mộng, thấy vườn khả ái, rừng núi khả ái, đất đai khả ái, ao hồ
khả ái; khi tỉnh dậy, người ấy không thấy gì cả. Cũng vậy, này
Gia chủ, vị Thánh đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục
được ví như một cơn mộng, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây
càng nhiều hơn". Sau khi thấy như chân như vậy với chánh trí
tuệ,... (như trên)... vị ấy tu tập loại xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như có người mượn
tài vật cho mượn, xe cộ xứng đáng bậc sang trọng, các đồ châu
báu trang sức mỹ diệu, và với những đồ vật vay mượn ấy, người ấy
đi vào chợ phố, được (tôn trọng) đi trước, được nhiều người vây
quanh, và quần chúng thấy người ấy bèn nói: "Người này thật sự
giàu sang, và người giàu sang hưởng thọ tài vật như vậy". Nhưng
những người chủ thấy người kia ở chỗ nào liền lấy lui những vật
sở hữu của mình. Này Gia chủ, Ông nghĩ thế nào ? Có phải sự (trá
hình) dị tính của người kia được chấm dứt ở đây?
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn. Vì sao
vậy ? Bạch Thế Tôn, vì những người chủ lấy lui những vật sở hữu
của mình.
– Cũng vậy, này Gia chủ, vị Thánh
đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như tài vật
vay mượn, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn".
Sau khi thấy như chân như vậy với chánh trí tuệ... (như trên)...
vị ấy tu tập loại xả như vậy.
Này Gia chủ, ví như gần thôn làng
hay gần thị tứ có một nhóm rừng, ở đấy, có một cây đầy những
trái chín, nhưng không có trái nào rơi xuống đất. Rồi một người
đi đến, ước mong trái cây, tìm cầu trái cây, đi khắp đó đây để
tìm trái cây. Người ấy đi sâu vào ngôi rừng ấy, thấy cây ấy đầy
những trái chín. Người ấy có thể nghĩ như sau: "Cây này đầy
những trái chín nhưng không có trái nào rơi xuống đất, nhưng ta
biết leo cây. Vậy ta hãy leo lên cây ấy ăn cho thỏa thích và bọc
đầy áo (để đem về). Rồi người ấy leo lên cây ấy, ăn cho thỏa
thích và bọc đầy áo (để đem về). Rồi một người thứ hai đi đến,
ước mong trái cây, tìm cầu trái cây, đi khắp đó đây để tìm trái
cây, và tay mang một búa sắc bén. Người này đi sâu vào ngôi rừng
ấy, thấy cây ấy đầy những trái chín. Người này có thể nghĩ như
sau: "Cây này đầy những trái chín, nhưng không có trái nào rơi
xuống đất. Nhưng ta không biết leo cây. Vậy ta hãy chặt cây này
tận gốc, ăn cho thỏa thích, và bọc đầy áo (để đem về)". Rồi
người này chặt cây ấy tận gốc. Này Gia chủ, Ông nghĩ thế nào ?
Nếu người kia không leo xuống thật mau, thời cây ấy khi rơi đổ
xuống, sẽ làm cho người thứ nhất, hoặc bị gãy tay, hoặc bị gãy
chân, hoặc bị gãy một phần thân nào. Và do nhân duyên ấy, sẽ bị
chết hay đi đến đau khổ gần như chết.
– Thưa vâng, bạch Thế Tôn.
– Cũng vậy, này Gia chủ, vị Thánh
đệ tử suy nghĩ như sau: "Thế Tôn đã nói, dục được ví như cây có
trái, khổ nhiều, não nhiều, tai họa ở đây càng nhiều hơn". Sau
khi thấy như chân như vậy với trí tuệ, sau khi từ bỏ loại xả
thuộc loại đa chủng, y cứ đa chủng, đối với loại xả thuộc loại
nhứt chủng, y cứ nhứt chủng, ở đây mọi chấp thủ đối với thế vật
được đoạn trừ hoàn toàn, không có dư tàn, vị ấy tu tập loại xả
như vậy.
Này Gia chủ, vị Thánh đệ tử ấy,
sau khi thành tựu xả niệm thanh tịnh vô thượng này, nhớ đến các
đời sống trước, như một đời, hai đời, ba đời... (như trên)... Vị
ấy nhớ đến nhiều đời sống quá khứ cùng với các nét đại cương và
các chi tiết. Này Gia chủ, vị Thánh đệ tử ấy sau khi thành tựu
xả niệm thanh tịnh vô thượng này, với thiên nhãn thuần tịnh siêu
nhân, thấy sự sống và chết của chúng sanh, người hạ liệt kẻ cao
sang, người đẹp đẽ kẻ thô xấu, người may mắn kẻ bất hạnh.. (như
trên)... đều do hạnh nghiệp của chúng. Này Gia chủ vị Thánh đệ
tử ấy, sau khi thành tựu xả niệm thanh tịnh vô thượng này, và
với các lậu hoặc được đoạn trừ, vị này với thượng trí, tự mình
chứng ngộ, chứng đạt và an trú ngay trong hiện tại vô lậu tâm
giải thoát, tuệ giải thoát.
Này Gia chủ, cho đến như vậy là sự
đoạn tận toàn diện, toàn bộ và toàn mặt tất cả sự tục sự trong
giới luật bậc Thánh. Này Gia chủ, Ông nghĩ thế nào ? Ông có thấy
ở nơi Ông một sự đoạn tận tục sự như vậy, giống như sự đoạn tận
toàn diện, toàn bộ và toàn mặt tất cả tục sự trong giới luật bậc
Thánh ?
– Bạch Thế Tôn, con là ai mà có
thể có sự đoạn tận toàn diện, toàn bộ và toàn mặt tất cả tục sự
trong giới luật bậc Thánh ? Bạch Thế Tôn, con còn rất xa với sự
đoạn tận toàn diện, toàn bộ và toàn mặt, tất cả tục sự trong
giới luật bậc Thánh. Bạch Thế Tôn, xưa kia, đối với các vị Du sĩ
không phải thù thắng, chúng con xem là thù thắng; dầu họ không
thù thắng, chúng con cúng dường các món ăn thù thắng; dầu họ
không thù thắng, chúng con mời họ ở trong những trú xứ thù
thắng, Bạch Thế Tôn, còn đối với các Tỷ-kheo thù thắng, chúng
con xem là không thù thắng; dầu các vị ấy thù thắng, chúng con
cúng dường các món ăn không thù thắng; dầu các vị ấy thù thắng,
chúng con mời các vị ấy ở trong các trú xứ không thù thắng.
Nhưng nay, bạch Thế Tôn, đối với các Du sĩ không thù thắng,
chúng con sẽ biết là không thù thắng; vì họ không thù thắng,
chúng con sẽ cúng dường các món ăn không thù thắng,; vì họ không
thù thắng chúng con sẽ mời họ ở trong các trú xứ không thù
thắng. Còn đối với các Tỷ-kheo thù thắng, chúng con sẽ biết các
vị ấy là thù thắng; vì các vị ấy thù thắng, chúng con sẽ cúng
dường các món ăn thù thắng; vì các vị ấy thù thắng, chúng con sẽ
mời các vị ấy ở trong các trú xứ thù thắng. Bạch Thế Tôn, Thế
Tôn thật sự đã gợi ở nơi con lòng ái kính Sa-môn đối với các vị
Sa-môn, lòng tịnh tín Sa-môn đối với các Sa-môn, lòng tôn kính
Sa-môn đối với các Sa-môn. Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn !
Thật vi diệu thay, bạch Thế Tôn ! Như người dựng đứng lại những
gì bị quăng ngã xuống, phơi bày ra những gì bị che kín, chỉ
đường cho những người bị lạc hướng, đem đèn sáng vào trong bóng
tối để những ai có mắt có thể thấy sắc. Cũng vậy, Chánh pháp đã
được Thế Tôn dùng nhiều phương tiện trình bày, giải thích. Bạch
Thế Tôn, con xin quy y Thế Tôn, quy y Pháp và quy y chúng
Tỷ-kheo Tăng. Mong Thế Tôn nhận con làm đệ tử; từ nay trở đi cho
đến mạng chung, con trọn đời quy ngưỡng.
- --o0o--
|