|
- Thư Viện Chùa Dược Sư
- CÁC BÀI VIẾT VỀ VU LAN
-

-
MỘT CÁCH BÁO HIẾU
-
--- o0o ---
-
-
Cuộc sống ngày một dễ thở, hôm nay nhiều gia đình đã có phương
tiện tổ chức lễ mừng sinh nhật cha, sinh nhật mẹ. Ngoài những
diễn từ chúc tụng, chụp ảnh lưu niệm, tiệc tùng... tôi thấy nên
thêm một hình thức này vào trường hợp cha mẹ đã có tuổi (đã có
cháu nội ngoại) : đó là mỗi người con viết lại những kỷ niệm
sinh hoạt của cha, của mẹ, những kỷ niệm mà mình nhớ ơn hết,
đáng nhớ ơn hết. Nhắc lại chừng vài ba chục mẫu sinh hoạt nhỏ,
viết đầy cỡ vài mươi trang, nhưng có ba bốn người con là đã trở
thành một cuốn vở dày rồi.
-
Đừng nghĩ rằng những kỷ niệm về cha mẹ thì mọi người con đều
biết đầy đủ như nhau. Mà có đứa con học giỏi phải đi học trọ xa
nhà, và sau đó đi làm việc nơi xa. Con gái thì tới tuổi phải
xuất giá đi lấy chồng. Con trai có đứa ở theo vợ. Vậy phải mỗi
người tự ghi lại những kỷ niệm thì mười phần hy vọng nhớ được
bốn, năm. Những kỷ niệm được nhắc đến sẽ chung sức vẽ lại rõ
ràng khuôn mặt, cá tính, những nếp sinh hoạt thường nhật của cha
mẹ (và của người thân) khiến mọi người thêm gần gũi yêu thương
nhau, con muốn dốc lòng báo hiếu, cha mẹ thì thầm vui như hưởng
thêm được tuổi trời.
-
Những kỷ niệm sinh hoạt đó, thường cha mẹ đã quên. Với các người
con thì trí nhớ của người này bổ sung cho trí nhớ của người kia
và những dịp sinh nhật sau sẽ cùng bổ khuyết thêm những điều
trước đó chưa viết.
-
Thường người ta giữ kỷ niệm bằng cách chỉ cất giữ những tấm ảnh,
trong khi những mẫu chuyện nhỏ như vậy mới thấm thiết, mới vẽ
được đời sống toàn diện khiến cha mẹ gần gũi với ta hơn. Mà
phương tiện thực hiện thì rất đơn giản, không tốn kém, không đòi
hỏi kỹ thuật máy móc. Chỉ cần cây viết và mười tờ giấy. Đừng
viết văn chương dài dòng, ngôn ngữ hoa mỹ. Chỉ cân nhắc gọn lại
sự việc là mọi người đủ nhớ ra.
-
Khi tôi nhận thức ra được điều này, muốn thực hiện thì đã chậm
rồi : cha mẹ tôi đều đã từ trần. Cho nên tôi mong các bạn may
mắn hơn tôi hãy để tâm thực hiện liền kẻo muộn.
-
Trong những trang hồi ký kể về thời thơ ấu, có những đoạn tôi
nhắc tới cha tôi. Như :
-
Một thể hiện tính hài hước của tính ham vui nơi cha tôi : đó là
tuổi đã lớn, đã đóng vai ông nội, ông ngoại nghiêm trang, vậy mà
còn chặt nạng cây ổi làm ná cao su để bắn chim. Chim là bọn két
bay ồn ào cả bầy đáp xuống cây khế lớn trong vườn. Vừa đi uốn
lượn lăng xăng vừa đập cánh tíu tít, vừa nhằn những trái khế nhả
rơi lộp độp vừa kéc kéc cái miệng rinh rả.... Cảnh đó giống một
màn trình diễn trên sân khấu nhỏ. Lông két xanh, lá khế xanh, mỏ
két đỏ... và gió thổi từ bên sông đưa cái mát nhẹ nhàng bay lên.
-
Tôi chưa hề thấy cha bắn rớt một con két, thui nướng một con két
mà chỉ nghe bay vụt bay trốn ồn ào, tiếng vỗ cánh rần rật, ném
lui những tiếng kéc kéc chế diễu. Có lẽ cha thấy ngứa mắt, cha
thích quậy phá như một đứa nhỏ phá đám một lũ đang vui chơi.
Chưa hề nghe ai khen thịt két thịt cò. Riêng cha thì không tiếc
lời ngợi khen thịt cuốc, thịt công, cu gầm ghì, cu cườm, cu
lứa....
-
Nếu cha tôi được đọc những dòng tôi viết ! Cái cảnh vội vã đi
kiếm cái ná cao su rồi vừa chạy vừa luồn lách núp mình giữa
những tàu lá chuối để tới gần bầy két, nhắm bắn và bắn trật, cái
cảnh đó chắc là cha tôi đã quên khi số tuổi chồng chất và các em
tôi cũng đứa nhớ đứa quên. Nếu được đọc, được nhớ lại thì cha sẽ
xúc động đến dường nào.
-
Lúc tôi tuổi đã hơn bốn mươi, một hôm nghe em gái tôi kể lại là
tôi đã ghi chép : - Hồi đó cậu sáu (mẹ tôi thứ tư) cờ bạc nợ
nần, ngày ông ngoại mất, các chủ nợ ùn ùn tới xiết nhà, xiết
của. Dì năm lấy chồng ở chợ Đèo, bữa đó dượng năm từ chợ Đèo
xuống lò Gòm rủ cha xuống nhà ngoại để giành phần. Cha không đi,
nói với mẹ :
-
-
Xuống coi có kiếm được cái gì thì kiếm. Nếu không thì lượm về
hòn đá cầm đề làm kỷ niệm (hòn đá nhỏ cầm nơi tay để đập bắp).
-
Có
thể cha tôi cũng đã quên chuyện này. Mà nếu sinh thời được đọc
lại, được nhớ lại do các con mình ghi lại thì xúc động biết
bao....
-
Trong cuộc sống, thường khi biết nên làm gì thì đã quá chậm.
Nhưng chậm còn hơn là chẳng bao giờ. Vậy ta cứ viết, mỗi người
con đều viết những gì mình nhớ, và ngày k?giỗ cha mẹ tập trung
về cùng đọc cùng nghe, cùng xúc động, hồi tưởng công ơn. Các con
cháu sẽ có dịp sống trong không khí đại gia đình, con nhớ thương
cha mẹ, cháu gần gũi và quý trọng ông bà, một cách gián tiếp tô
bồi nền móng gia tộc. Những người không quen chịu khó nhọc công
ngồi viết thì cứ nói thẳng vào máy ghi âm, nói tự nhiên như khi
nói chuyện, rồi thuê người chép lại.
-
Chớ chẳng lẽ ngày giỗ mà cũng chỉ thịt rượu ăn uống say sưa, vừa
ồn ào nói chuyện thời thế chung chung, vặn nhạc inh ỏi và chiếu
phim để khoe sang khoe giàu ? Trong khi cha mẹ đã vĩnh viễn biến
thành hư vô - và trong tương lai ta cũng sẽ như vậy - thì hy
vọng còn sót lại những cuốn vở. Còn chăng dấu vết là nơi những
cuốn vở ghi chép kỷ niệm này.
- --o0o--
|
|