MÙA XUÂN HẠNH PHÚC
Diệu Hoá
 
 
Buổi sáng sớm, Sơn phải choàng thêm khăn vào cổ trước khi bước ra khỏi thềm nhà. Tuyết đã rơi dày trên con đường quen thuộc. Bỏ băng nhạc vào máy, Sơn nhắc thầm mình nên lái xe cẩn thận. Tiếng nhạc xập xình vang lên..Ngày xuân nâng chén nơi nơi...Sơn lẩm bẩm:Lại thêm một cái Tết nữa đến rồi, lẹ quá.
Ðã bao lâu rồi, ngày xuân đối với nó không còn có ý nghĩa nữa. Mùa xuân của nó đã mất, sau khi ba nó, một người Mỹ đã về nước trước năm 1975. Mẹ nó bị bệnh qua đời. Một gia đình không khá giả lắm nhận nó về làm con nuôi. Mẹ nuôi  quanh năm bận bịu mua bán, nuôi những đứa con gia đình. Họa hoằn lắm thì nó mới được một cái áo mới, khi mà chiếc áo cũ  không còn vá víu được nữa. Ba nuôi thì thường hay cho nó những cái nhìn lạnh lùng, làm cho nó thấy sờ sợ. Những anh chị em trong gia đình thì thường hay bắt nạt nó. Ðứa nhờ vã, đứa sai bảo đủ điều, nhưng nó không bao giờ phàn nàn. Nó ráng ngoan ngoãn, mặc dầu  trong lòng nó là một khoảng trống bao la. Nó sống trong lạc loài nhưng nó biết ít ra nó cũng có một mái nhà để sống, để nương thân. Cặp mắt xanh lơ và sóng mũi thẳng đứng, kèm theo mái tóc vàng hoe đã hành hạ nó suốt thời thiếu niên. Khi đám trẻ thấy nó, thường trêu chọc, Ê đồ Mỹ lai, Ê tóc vàng...Lúc  ban đầu nó rất buồn vì giữa nó và những đứa cùng lứa tuổi có gì đó phân biệt quá rõ ràng. Dần dần nó quen đi với những cặp mắt khinh bỉ, dèm pha của thiên hạ. Nó không biết mình đã làm nên tội gì. Những ngày tháng trôi qua cho nó biết rằng  nó không được mọi người đối xử niềm nở, có lẽ tại ba nó là một người Mỹ. Những người trí thức thì sợ nó tới gần hay làm bạn với con họ. Một lần nó nhặt được cây bút máy của một con bé đi học về đánh rơi. Nó đem trả lại khi con bé mếu máo đi tìm. Từ đó con bé thích theo nó, coi nó bắn bi hay giúp nó làm những chiếc diều xinh xinh. Nó sẳn sàng đánh nhau nếu có ai bắt nạt con bé. Hai đứa chia nhau một cây kẹo hay cái  bánh. Lúc đó nó vui hơn bao giờ hết vì lần đầu có người cần nó và đối xử nó một cách tử tế. Một hôm mẹ con bé bắt gặp nó cõng con bé về nhà khi con bé bị té trầy chân. Bà sấn tới tát nó một cái nẩy lửa và lôi  tuột con bé vào nhà kèm theo một câu cảnh cáo: Từ nay không được dụ dổ con tao nghe không, thằng Mỹ lai. Lúc ấy nó biết mình đã phạm tội gì rồi. Nó là một đứa lai, nó không được bước qua cái ranh giới mà cuộc đời và mọi người đã vạch ra và bắt nó đứng lại ngay đó.
Năm nó mười hai tuổi, một buổi chiều trời lác đác sắp mưa nó vội chạy vào trú chân trước một hiên nhà. Một phụ nữ cũng vội tìm chỗ trú chân nên làm rớt một cái bóp nằng nặng dưới chân nó. Bà hối hả leo lên chiếc xích lô vừa đậu lại, người đạp xích lô vội choàng tấm bạt phủ kín để bảo vệ bà khách khỏi phải ướt vì mưa và hối hả đạp mau dưới cơn mưa xối xả ập tới. Nó vội cầm cái bóp, quên cả suy nghỉ phóng theo chiếc xích lô đang đạp lẹ và thở hổn hển trả lại cái bóp. Người thiếu phụ vô cùng xúc động khi mở bóp ra còn nguyên số tiền và nử trang từ tay đứa bé gầy guộc trong chiếc áo mỏng manh ướt sũng dưới cơn mưa. Bà kêu nó lên xe và đưa nó về nhà. Ðứng trước ngôi nhà cũ kỷ, nó cũng nhận ra gia đình này cũng không được khá giả lắm. Một đứa bé mắt tròn xoe ra mở cửa, nhìn nó ngạc nhiên hỏi: mẹ ơi, ai dzậy mẹ? Người thiếu phụ lau mình nó khô ráo và dọn cho nó một bửa cơm đạm bạc nhưng mà ngon lắm, vì đã lâu nó chưa được ăn một bữa cơm no như vậy. Sau bà dắt nó về nhà và không ngớt lời cãm ơn cha nuôi của nó. Cha nuôi của nó không được vui lắm về hành vi của nó. Sau khi tiển khách đi về, ông quay vào và lẩm bẩm Thật là ngu xuẩn, nhặt được của rơi mà không đem về nhà.
Nhưng từ đó nó được hai mẹ con Hiền thương yêu như người ruột thịt trong gia đình. Từ ngày ba Hiền đi cải tạo, hoàn cảnh gia đình ngày càng sa sút. Mẹ Hiền tần tảo nuôi con, nuôi chồng tù đày. Mỗi lần nó đến chơi, Hiền vui mừng quấn quýt không rời. Mẹ Hiền coi nó như ân nhân. Nếu ngày đó bóp tiền và nữ trang còn lại bị mất đi, thì không biết cuộc sống gia đình bà phải xoay trở vào đâu, nên có gì ngon bà cũng chờ Sơn tới. Còn Hiền khi thì trái táo, khi thì trái ổi, lúc viên kẹo cũng để dành cho anh Sơn, đồ chơi gì mới cũng chờ anh Sơn. Con nhỏ thích lẻo đẻo  theo anh Sơn vì nó là người bạn duy nhất của Hiền. Có Sơn chơi với Hiền, người mẹ trẻ cũng bớt lo vì nó lanh lẹ và hiền lành.
Cuộc đời cứ trôi mãi, cuốn mất  những gì êm đềm nó đang có. Ba năm sau, gia đình nó đã làm xong thủ tục đi Mỹ. Ngày nó ra đi, nó thương Hiền không muốn rời. Nó thương con nhỏ quạnh hiu ở nhà một mình. Rồi khi con nhỏ gặp nó, Hiền ôm con búp bê nó tặng trong lòng vẫy tay chào tạm biệt mà nước mắt lăn dài, lúc đó nó cũng khóc.
            Sau khi định cư nó được đi học. Ðời sống xứ người đã cho nó nhiều tự do và cơ hội hơn. Ðể tiện việc đi học và đi làm, sau vài năm sống chung gia đình, nó xin phép được ra riêng, share phòng với người bạn. Khi tạo cho mình được cuộc sống tự lập rồi, nó cãm thấy thoải mái hơn, tự tin hơn. Nó cũng gặp lại nhiều người quen, nhưng ở đây người ta có nhiều vấn đề khác quan trọng hơn nên chẳng ai còn để ý đến hai tiếng con lai mà nó hằng sợ sệt nữa; thường thường, là ai đã qua Mỹ lâu hơn, ai mua nhà mới hơn, xe mới hơn, con anh học được bao nhiêu chấm, con bà ấy xấu xí mà cũng lấy được chồng kỷ sư v.v.. và. v.v. Sơn cãm thấy nó may mắn đã thoát rồi những ngày thơ ấu đầy ám ảnh trong đời.
Ngày tháng cũng trôi nhanh, Sơn ra trường với sợi dây vàng đeo lủng lẳng choàng  qua vai. Xung quanh ai cũng có cha mẹ đón chào hân hoan. Lần đầu tiên nó thèm một tình mẹ, chắc mẹ nó dưới suối vàng cũng mừng lắm. Mọi người nhìn nó dửng dưng như quá quen với sự cô đơn của nó, và làm như nó không được quyền tưởng nhớ, mơ ước về một người mẹ vậy. Buổi lễ vừa bế mạc, Sơn vội chạy đi làm để có đủ tiền trả tiền nhà cuối tháng. Cuộc đời rồi cũng quen, vui buồn đối với nó không còn cãm giác nữa. Nhưng nó biết bây giờ mình đã trưỡng thành. Nó là một cậu bé lớn nhanh. Nó phải đi làm dành dụm tiền mà vào đại học.
Những ngày đầu học đại học thật là vui. Tự do thoải mái lại có thêm bạn. Con tim nó nhiều lần rộn ràng với những niềm vui bất chợt. Rồi lần đầu tiên nghe bạn bè chọc ghẹo nó với Bích Liên, trái tim thanh xuân của nó bắt đầu rung động. Nó cãm thấy mình đẹp trai và hấp dẫn quá. Nó hát nho nhỏ một mình. Mỗi sáng trước khi đi học, nó chịu khó dậy sớm, chải chuốt cẩn thận hơn, ngắm mình trong gương lâu hơn và mỉm cười vu vơ. Sau vài lần đi chơi chung đám bạn, Bích Liên ngõ lời là nàng muốn đi shopping. Nó vui vẻ nhận lời một cách sành điệu. Lần đầu tiên nàng mua sắm làm nó nhói ruột. Cái check làm lụng trong hai tuần bay đi một cách nhẹ nhàng với sự vô tư và hớn hở mua sắm của Bích Liên. Nó cãm thấy sợ khi cuối tuần nàng không thích đi đâu ngoài việc shopping. Bận bịu học bài thi hai tuần, nó bắt gặp Bích Liên đã đi với Hạo, một người giàu sang hào hoa. Từ đó, như con sâu làm tổ trong trái vải cô đơn, nó không dám nghĩ hay tin bạn gái nữa.
Sau chương trình hai năm, nó quyết định chuyển lên trường đại học lớn với số học bổng hậu hỉnh. Ngày chia tay, bạn bè có rủ nó đi party trong trường vì nghe nói có một hoa khôi mới vào trường, ai cũng hy vọng nàng sẽ có mặt. Nghĩ đến nhát chém hư vô, Sơn nghĩ ngay là nó đi làm không có rảnh. Nó cãm thấy sách vở là người bạn thân thiết, hơn nữa ngoài bài vở, tiền đi làm thêm không cho phép nó mở rộng tầm tay. Sau bao ngày miệt mài kinh sử, trời đã không phụ lòng người, Sơn đã có việc làm. Cuộc đời bắt đầu có ánh nắng.
Một ngày weekend, tuyết mịt mù, rời thư viện, nó cũng chẳng biết đi về đâu, chợt trông thấy một bà cụ đồng hương đứng chờ xe bus thật tội nghiệp. Nó vội quay đầu xe lại mời cụ lên xe:
- Dạ bà muốn đi đâu con đưa bà đi. Lạnh quá  bà bệnh mất.
            Bà cụ lật đật chui vào xe run cầm cập:
- Tôi không về nhà mà đi lên chùa. Có phiền cậu không?
- Dạ bà cứ chỉ đường, con đang rảnh mà.
            Sau phút đầu làm quen, bà cụ cởi mở hơn. Cụ bảo con cái trong nhà bận rộn quá nên cụ phải đi lên chùa bằng bus mỗi tuần. Tuổi già buồn lắm, qua đây rồi chỉ phiền con cái thôi. Bạn bè lại không có, bà đi chùa mới vui. Nghe tiếng bà cụ hiền từ và nhìn khuôn mặt già nua phúc hậu, Sơn cãm thấy cuộc đời thật là bất công. Bao năm nay anh khao khát một tình mẹ. Cả một đời anh luôn luôn thèm kêu một tiếng mẹ mà không bao giờ anh có cơ hội, trong khi những người khác có cha mẹ ngay bên mình nhưng không bao giờ biết quan tâm đến. Anh ao ước giá bà cụ này là mẹ anh, anh sẳn sàng đánh đổi tất cả để được sống một ngày bên mẹ, là đời đã đủ ý nghĩa rồi. Anh bổng nảy ra ý định:
- Bà đi lên chùa mỗi chủ nhật à?
- Ở nhà bà buồn lắm, con cháu nói toàn tiếng Tây không à. Bà lên chùa nghe pháp, tụng kinh, làm công quả vui lắm.
- Bà ơi mỗi weekend con đều rảnh, nếu bà muốn đi chùa con sẽ chở bà đi.
Sơn  nói vội vì sợ bà cụ từ chối vì nhìn khuôn mặt hiền phúc của bà, anh đang cãm giác một tình mẹ lan tỏa đâu đây. Giây phút ấy thật êm dịu trong tâm hồn. Và từ ấy, mỗi weekend anh tới đón cụ đi chùa. Nghĩ tới cụ không phải chờ xe bus dưới tuyết là anh vui rồi. Bà cháu rất hợp tính và thân thiết. Bà hay bảo rằng, đời có nhân quả, anh có thiện tâm, làm việc phúc đức thì sẽ gặp nhiều điều may mắn. Bà ao ước những đứa con bà đừng ham đi làm kiếm tiền mà không chịu về chùa, giá mà chúng nó được như anh. Bà kể cho anh nghe nhiều chuyện về chùa, nhiều đoạn kinh hàm chứa những ý nghĩa sống thật thanh tao mà anh chưa bao giờ được nghe. Mỗi lần chở bà về là anh được học thêm vài điều hay. Anh giác ngộ được nhiều lẽ sống mới. Hôm nào nghe pháp không hiểu, anh hỏi lại bà. Anh cứ ví bà như một bà tiên trong truyện cổ tích đem niềm vui đến cho anh, hay là Bồ Tát hiển linh ban cho anh một người mẹ mà bao lâu nay anh hằng ao ước. Một hôm cụ khoe với anh, cụ vừa quen hai mẹ con cô gái trong chùa. Họ hay làm việc thiện và dể thương lắm. Bà bảo muốn lại nhà thăm họ, nhân tiện đem cho họ mượn một ít sách báo. Anh toan quay về nhưng vì tuyết nhiều quá anh bảo để anh dìu cụ vào nhân tiện ngồi chơi, chờ chở cụ về luôn. Anh bấm chuông, một cô gái nhẹ nhàng mở cửa. Thoáng nhìn anh, nàng bổng reo lên:
- À, mẹ ơi, anh Sơn, anh Sơn  nè!
Thoáng chốc ngạc nhiên, anh nhìn kỷ:
- Ủa, Hiền, Hiền phải không? Sao em ở đây.
Hiền không dấu nỗi vui mừng, nàng mời hai người vào nhà. Hiền lớn nhanh và đẹp xinh anh không ngờ. Sơn ngạc nhiên là tại sao Hiền nhận ra anh nhanh như vậy, vì đã mười năm rồi còn gì. Hiền mĩm cười tinh nghịch:
- Thì tại anh có cái sẹo trên ngón tay, năm nào anh leo cây hái mận cho Hiền bị cào đó.
Hiền cho biết nhờ mẹ có tiền lo lót nên ba đã được ra tù và được xuất cảnh theo diện H.O., nàng đã định cư được bốn năm và đang học tiếp hai năm đại học còn lại. Ba mẹ Hiền thương anh như con. Hiền nữa đùa nữa thật khi nói về ước vọng của mình là hy vọng một ngày nào đó gặp lại anh và anh chưa có vợ.
Mùa xuân năm đó, anh và Hiền sánh bước nhau đi hội Tết. Ðã lâu không gặp, khi thấy anh trong party, cả đám bạn ngẩn ngơ. Anh không ngờ đêm ấy giữa bao mỹ nhân, Hiền đẹp hơn cả. Nàng giản dị, nhu mì mà thanh tú. Bích Liên mới ngày nào kênh kiệu, giờ cũng gượng gạo nhìn anh. Huấn, em của Hạo khều anh hỏi nhỏ:
- Mày làm sao quen được hoa khôi của trường vậy, từ ngày gặp nàng anh Hạo đã quên ngay Bích Liên. Anh Ðại tao có lần hứa tặng nàng một chiếc xe mới mà nàng từ chối đó.
Sơn mĩm cười:
- Anh của mày lúc nào cũng mua tình cãm của thiên hạ, và đánh giá họ qua đồng tiền thì khi nào mới có tình cãm được chân thật chứ.
            Sơn không ngờ mấy năm trước qua bạn bè anh đã nghe danh của Hiền mà anh không để ý. Ðêm ấy, anh hỏi Hiền:
- Sao bao nhiêu năm và có biết bao nhiêu người đeo đuổi mà Hiền một mực từ chối?
Hiền nhỏ nhẹ bảo:
- Em không yên tâm nếu anh chưa vợ.
- Hay là anh để dành tiền đi hỏi cưới em nhé!
Ðất trời đang nở hoa và anh không ngờ một cô gái đẹp và ngoan như thế lại đợi chờ anh suốt bao năm. Ba mẹ Hiền đã chấp nhận lễ hỏi và chờ năm sau nàng ra trường sẽ làm lễ cưới. Hiền đề nghị anh, nàng không quen đi party, nếu khi nào anh rảnh thì đưa nàng về chùa làm công quả để cảm ơn Bồ Tát đã phù hộ cho gia đình nàng, và cho nàng gặp anh.
Mùa thu trôi qua, Tết nữa lại về, sáng sớm Sơn đã dậy sữa soạn chở bà cụ, người bạn già của anh lên chùa. Anh thắp nhang mà lòng thầm cãm ơn ơn trên đã phù hộ cho anh. Từ nay anh đã có một mái nhà, một nơi dừng chân thật ấm cúng và hạnh phúc.

 

--o0o--