Ngày Xưa Còn Bé
Hoài Hương
--o0o--
  
Ngày xưa chưa hiểu tôi thường nũng
Áo đẹp, bánh ngon nhọc mẹ hiền!
Ngày xưa chưa hiểu tôi thường bướng
Làm khổ cha yêu, lắm não phiền.
 
Và ngày xưa ấy thường khờ dại
Bắt bướm, thêu hoa, dệt lỗi lầm
Gương trong chối bỏ, theo màu sắc
Ảo ảnh phù du ngỡ tuyệt trần.
 
Vọng tưởng vô thường ảo ảnh ơi!
Ðể rồi tan vỡ tợ sương rơi
Ðể lòng xao xuyến như biển cả
Chẳng khác người mù diễn tả voi
 
Ngoài cảnh, trong tâm hủy diệt dần!
Mây áng trăng mờ, hỏi giả chân?
Nên biết trong ta là tất cả
Tất cả là ta, hạt bụi trần!
 
Lớn lên hiểu mọi sự đều không
Ðịa vị sắc tài cũng được thông
Không nầy khác với không thật nghĩa
Ngẫm nghĩ tận tường sống tánh không.
-- o0o --