Nụ Cười Thơ Dại
Viên Giác
--o0o--
 
Người đi vào giữa nhân gian
Nhặt ngàn khô gảy dựng ngàn nguyên âm
Gậy khô chống giữa âm thầm
Nghe trong u uẩn nụ tầm xuân lay
 
Ði cho suốt cuộc tình nầy
Ngửa trong ba cõi bàn tay Ðại Từ
Không gian khoác áo chân như
Thời gian rớt hột tâm như thuở đầu
 
Vai mang phiền não qua cầu
Cười vang hư ảo nát nhầu đam mê
Người đi hứng mảnh trăng thề
Ôm ngang thơ dại đường về mây qua
 
Ôm chân điệu, giũ quan hà
Ðể quên cát bụi trên tà áo nâu
Thả chân vào cõi mộng sầu
Thả mây vào chốn đêm thâu điêu tàn
 
Nghe ra một giọng cười khàn
Ðếm trong tấc đất vừa tàn cuộc chơi
Cười đê mê, nát cuộc đời
Cười ôm lồng ngực cười về buồng tim
 
Cười trong đáy giếng im lìm
Cười ngoài viễn mộng cánh chim trần truồng
Vui trong tiếng hát điên cuồng
Buồn lăn ra ngủ dưới lầu chuông khuya.
-- o0o --