Giá Trị
Của Tam Bảo
Giác Hạnh
--o0o--
              
            Sinh hoạt hằng ngày của chúng ta, ngoài vấn đề lo sinh kế nuôi thân, chăm sóc gia đình, tiếp đãi bằng hữu... Chúng ta phải làm thế nào để chứng tỏ một cư sĩ không chểnh mảng trong sự tu học đối với Tam Bảo, vì Tam Bảo là kho tàng vô giá nuôi dưỡng tâm linh của tất cả mọi loài chúng sanh từ đời nầy qua đời nọ. Trong khi đó tiền, tài danh vọng, những thứ mà hầu hết mọi người trên thế gian cho là quý giá nhất, nhưng khi gặp nạn, bệnh tật, chết chóc, khổ đau nó không thể làm cho chúng ta vui, nếu có thì cũng chỉ trong vài phút chốc ngắn ngủi mà thôi. Nó cũng không thể giúp chúng ta vượt qua mọi chông gai để được an lành! Chỉ có chư Phật, giáo Pháp quý ngài truyền lại, và chư Tăng là những đệ tử của Ðức Phật, là bậc thầy khả kính đem giáo lý giải thoát của Ðức Phật truyền đạt đến nhân loại, để hướng dẫn mọi người cùng tu học đạo giác ngộ mới có thể làm cho chúng ta hết khổ đau phiền muộn. Phật, Pháp, Tăng là ba ngôi quý báu, nếu chúng ta không có thiện duyên thì khó mà gặp gỡ, vì thế chúng ta phải phát nguyện gìn giữ, niệm Phật, tụng kinh, nghiên cứu trì giới...để không cô phụ lòng độ sanh của chư Phật, chư Thầy, Tổ.
            Các câu Nam Mô A Di Ðà Phật, Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật là những danh hiệu mà ta đọc trước tiên trong những lúc chúng ta về Chùa lễ Phật, hay khi thắp hương trên bàn thờ ông bà hoặc bàn thờ Phật trong gia đình. Những danh hiệu đơn sơ đó đã thấm sâu trong lòng mọi người, vì thế mà mọi người Phật Tử cũng như không phải Phật Tử(*), mỗi lần đứng trước một nơi tôn nghiêm thờ phượng là trong tiềm thức nghĩ ngay đọc những câu nầy. Khi nghe quý Thầy giảng Pháp, dạy giáo lý ta hiểu thêm ít nhiều về giá trị của những hồng danh đó cũng như giá trị của ngôi Tam Bảo. Như chúng ta đã biết Ðức Phật từ bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, ngôi vương đế, và bao sự ưu ái khác sẵn dành, để sống khổ hạnh nơi rừng sâu nước lạ. Sau bao nhiêu năm đi lang thang đây đó quyết một lòng tìm đạo giải thoát cho chúng sanh. Cao cả quá! Sau khi đạt đạo ngài thuyết pháp độ sinh suốt bốn mươi chín năm liên tục. Là một Giác Giả hay Viên Giác, người có nếp sống tỉnh thức thường trực, ngài luôn đưa đường chỉ lối cho chúng ta. Phật là bậc hoàn toàn giác ngộ, có sức mạnh gạt bỏ phiền não, còn chúng sanh thì bị phiền não vây quanh, đang lặn hụp trong vòng lục đạo...Nhưng Ngài là đấng Từ Phụ vẫn mãi dìu dắt, cứu vớt khi chúng ta thành kính tưởng nhớ đến. Ðức Phật rất xứng đáng với những danh hiệu: Như lai, Ứng Cúng, Chánh Biến Tri, Minh Hạnh Túc, Thiện Thệ..v..v.. Phật ở khắp mọi nơi, trong mỗi chúng sanh đều có Phật, Phật trong chúng sanh vì thế mỗi khi chắp tay niệm danh hiệu Phật, ta không những cung kính Ngài trên trước, mà còn luôn giữ tâm thanh tịnh ấy với tất cả những người chung quanh chúng ta, và với mọi loài. Kính Phật ta phải nhớ sự bình đẳng, lời Phật dạy chân thực: Phật là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành.
            Kinh điển mà ta đọc tụng hằng ngày, hoặc lời Phật thuyết ra gọi là Pháp. Bài pháp đầu tiên Phật thuyết cho năm anh em Kiều Trần Như, sau khi đắc đạo là Tứ Diệu Ðế. Rồi trên đường hoằng pháp Ngài có thuyết Thập Nhi Nhân Duyên, với giáo pháp nầy giúp chúng ta thấy rõ, tất cả mọi sự vật đều tạo thành bởi những cái không phải là nó, mà là do trùng trùng duyên khởi. Cũng trong giáo lý nầy giúo cho chúng ta có nhận thức là: Hữu duyên lắm ta mới được gần nhau, có nhau, quán chiếu nhau để rồi thông cảm, thương yêu nhau. Kinh Hoa Nghiêm Phật thuyết trong vòng hai mươi mốt ngày, Kinh nầy cao siêu quá chúng sanh không hiểu nổi nên Ngài phải chuyển hướng nhằm giúp cho chúng sanh ngộ nhập tri kiến phật bằng các Kinh A Hàm, Phương Ðẳng, Bát Nhã, Pháp Hoa, Niết Bàn...
            Pháp Phật có khả năng thoa dịu những đau khổ của kiếp người và không xa rời chúng sanh, chỉ vì bị vô minh che tối nên chúng ta lãng quên không tu tập để rồi cuối cùng chuốc lấy phiền lụy trong kiếp người. Nếu chúng ta biết và ý thức thì chúng ta phải thành tâm nhớ nghĩ lời Phật dạy, nỗ lực công phu, thì chúng ta sẽ chuyển được nghiệp chướng đau khổ thành an vui giải thoát. Tu thì sẽ chuyển nghiệp, hiểu như thế thì thấy pháp Phật không phải là định mệnh, cũng không ai có thể sửa đổi được định mệnh của mình ngoài chính mình. Thực hành đi, ta sẽ cảm nhận sự nhiệm mầu của Pháp Phật. Vì Phật biết căn cơ chúng sanh thường giải đãi biếng trễ, nên ngài thường ra nhiều phương tiện để khuyến khích chúng sanh ta vững tiến trên đường tu học. Kinh điển của Phật để lại dạy ta sáng suốt hướng thiện. Là Phật Tử tại gia ta phải luôn tự nhắc mình: Luật như Ngọc Ma Ni, Giới như trâu mao mến đuôi, để ngày thêm tinh tấn. Sống trong thời kỳ mạt Pháp, kiểm điểm quán chiếu, học hỏi là bổn phận của người con Phật để có đủ khả năng đóng góp sức mình trong việc phụng sự chánh pháp, và luôn nhớ rằng, Pháp là phương tiện đưa ta qua biển sanh tử luân hồi, ta không được vướng mắc vào những phương tiện đó, đồng thời phải ý thức rằng: Trong nguồn giáo pháp nầy có thực tu mới thực chứng.
            Làm người đã khó, gặp Phật lại càng khó hơn, thật diễm phúc cho chúng ta được sống trong lòng Phật pháp. Diễm phúc hơn nữa, quanh ta còn có những vị tăng già tình nguyện noi gương Ðức Phật Thích Ca, dấn thân vào đạo, khép mình trong hai trăm năm mươi giới, hay ba trăm bốn mươi tám giới để làm những khất sĩ, tạo cơ hội cho chúng ta được gần gũi, chia xẻ những khổ đau và dạy chúng ta học Phật Pháp. Quý Ngài cho ta những bài học vô giá, giúp chúng ta tìm lại viên bảo ngọc Phật Tánh mà ta hời hợt đánh rơi, các Ngài còn là kẻ đồng hành để đi vào vô ngã, giúp chúng ta bố ma, phá ác, trong tinh thần hòa hợp, thanh tịnh. Với một tâm hồn thanh tịnh, cầu tiến học hỏi, chúng ta thấy chư Tăng sẳn sàng gánh vác những nhọc nhằn, phiền não mà Phật Tử thường vô tình đem đến. Các Ngài không quản gian lao làm những tàng cây cổ thụ để chúng sanh núp bóng, khi lửa sân si nóng cháy tâm hồn, luôn mở rộng vòng tay chào đón những đứa con lạc lõng trở về. Cam lộ kia thầy dành cho tất cả chúng sanh. Chỉ trong một phần tử nhỏ của Tăng Bảo ta có thể thấy nơi đó là tài năng của một vị kỷ sư tài, một bác sĩ giỏi, một bác học lừng danh, một nhà giáo có lương tâm, một phụ huynh đầy bổn phận, một bằng hữu, hay một luật sư hùng biện..v..v.. Nếu ta không tìm thấy vị tu sĩ ân đức sâu dày với những tính chất như trên, trong con người mà chúng ta hằng quy ngưỡng, thì ta đã biết ngõ nào nên rẻ, bờ bến là đâu, nhưng việc quý kính Tăng Bảo chúng ta không thể thiếu.
            Vô thường ở chung quanh ta, hay xảy ra bất cứ lúc nào. Là một Phật Tử tại gia chúng ta nên tự tạo dựng cho mình một nguồn nội lực, để ung dung chấp nhận những nghịch cảnh khi nó đến và đi. Ða số chúng ta đã có chứng kiến, hoặc có khả năng cảm nhận, kinh nghiệm được nhiều trường hợp của sự sinh diệt. Hơn hai mươi lăm thế kỷ qua và cho đến tận ngàn sau, những điều cao đẹp trong Ðạo Phật mãi tồn tại bằng sự nồng ấm của hằng bao nhiêu con tim hiểu biết. Chúng sanh thật sự có được cuộc sống an lạc thanh tịnh cũng nhờ sự hiện hữu của Tam Bảo, vì Phật Pháp dẫn dắt ta từ chỗ tận cùng của khổ đau tới đỉnh cao an lạc. Nếu chúng ta y vào Tam Vô Lậu Học hành trì, thường xuyên nuôi dưỡng gương từ bi, tạo không khí lục hòa... thì sự giải thoát không xa tầm tay với chúng ta. Phật cũng có dạy: Không có gì hạnh phúc hơn bằng sự yên tĩnh của tâm hồn.
-- o0o --