Thái Tử Xuất Gia
Nhất Quán
--o0o--
 
Có một loài hoa đẹp nhất đời
Nở rồi hương tỏa khắp mọi nơi
Ngàn xưa thơm ngát nay còn mãi
Có lẽ ngàn sau cũng thế thôi.
           
                      *           *           *
Sa Nặc con, phút chia tay đã đến
Hãy nhanh lên đem thần mã đến đây
Rồi đưa ta khỏi chốn nầy
Lúc sương còn đọng cành cây im lìm.
 
Thôi Sa Nặc hãy dừng chân tuấn mã
Vì nơi đây đã xa chốn kinh thành
Non ngàn, nước biếc, thông xanh
Chim kêu vượn hú phủ quanh bốn bề.
 
Thật thanh tịnh đây không còn trần tục
Gót siêu nhiên không vướng bận sự đời
Không còn thấy cảnh đầy vơi
Kiếp người sầu muộn cảnh đời khổ đau.
 
Ta sẽ nguyện học tu hành chánh giác
Cứu muôn loài thoát khỏi cảnh lầm mê
Cùng nhau tu đạo Bồ Ðề
Con đường thanh tịnh đi về cõi không.
 
Vì lẽ đó con hãy đem mái tóc
Cùng áo quần kiếp vương giả ngày xưa
Về dâng thân phụ rồi thưa
Bây giờ Tất Ðạt sớm trưa tu hành.
 
Sa Nặc con nhớ tâu cùng Vương phụ
Hãy quên ta vui với tháng ngày
Còn ta dứt khoát từ đây
Một mình một bóng am mây tu hành.
 
Sa Nặc con đừng đem lòng lưu luyến
Khóc thương gì khi ta quyết chia ly
Giả từ kiếp sống hữu vi
Ði tìm chân lý cứu nguy muôn loài.
 
Ngày nào đó đạo mầu ta đạt được
Ta sẽ về thăm cảnh cũ thành xưa
Giảng bày chân lý Ðại Thừa
Cứu độ nhân thế vui ưa Niết Bàn.
-- o0o --