Cảm Tác
 
           Khi nhận được bài Cô Bé Cứu Trùn gởi về tòa soạn TSDS, đạo hữu Trúc Giao đọc qua và cảm tác, viết câu chuyện tình Cô Bé Cứu Trùn ấy thành ba đoạn thơ như sau:
 
Cô Bé Cứu Trùn I
               Ê, con nhỏ
            Mầy đang làm gì đó
            Ê, nhỏ kia
            Mầy có nghe không?
            Bé Thu cũng rất tinh thông
            Nhưng không thèm nói
            Vì đang cứu trùn.
            Thế rồi đó,
            Một bóng người đứng trước
            Nạnh hai tay,
            Chân nhịp nhịp rung
            Nhưng không có vẻ hành hung
            Âm thanh nói lớn ra chừng thị oai
            Nầy con nhỏ,
            Mầy có nghe không đó?
            Lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên,
            Bé Thu,
            Nói rất êm đềm
            Anh đang nói chuyện với người nào đây?
            - Tao đang nói chuyện với mầy
            Mầy còn không biết,
            Hỏi dai làm gì?
            Ra là vậy,
            Em đây không biết
            Ðang cứu trùn là việc của em.
            Em có mẹ
            Em có tên
            Không phải tên"nhỏ"
            Không nên gọi hoài.
            Ê, con nhỏ
            Mầy khùng không đó
            Trùn là con sinh vật tầm thường
            Nó luôn sống với đất, vườn
            Dẵm nó có chết
            Cũng thường mà thôi
            - Ðâu có được,
            Mạng người là quý
            Vì từ xưa Ðức Phật
            Dạy rằng:
            - Mạng sinh nhỏ lớn đều bằng
            Cũng có Phật tánh
            Cùng thành Phật môn.
            Nên ta phải làm người lương thiện
            Tập bao dung,
            Hỷ xả, Từ Bi
            Em là Phật Tử nên chi
            Cứu trùn là việc có gì xấu đâu
            Ê, con nhỏ
            Mầy nói gì nhiều thế
            Như tao đây
            Làm được như mầy
            Ðâu cần Hỷ Xả, Tử Bi
            Ðâu cần Phật Tử làm chi cho phiền
            Nói xong Văn vội tay liền
            Gắp trùn giúp bé Thu ngay tức thì
            Thế rồi từ ấy trở đi
            Thu, Văn hai bé thường khi cứu trùn.
    
Cô Bé Cứu Trùn II
              Từ dạo ấy
            Thu Văn thường gặp
            Cả hai cùng vui với cỏ cây
            Cứu trùn làm bạn giải khuây
            Văn vào Phật Tử
            Chuỗi ngày ấm êm.
            Thời gian ấy êm đềm trôi chảy
            Ðã mười năm, nay đã mười năm
            Thu, Văn tình bạn lớn dần
            Tình yêu cũng chớm, mười phần keo sơn.
    
Cô Bé Cứu Trùn III
               Thu ạ!
            Nhiều đêm không ngủ được
            Chỉ vì mơ ước dáng Thu thôi
            Biết không em nhỏ của tôi?
            Vì yêu anh đã thức hoài cả đêm
            Thì Thu ạ!
            Xin cho anh cưới
            Ðể cho tròn,
            Tình nghĩa xưa nay
            Dù thời gian có đổi thay
            Thì anh vẫn nhớ,
            Những ngày mới quen.
            Văn anh ạ!
            Tình anh em rõ.
            Nhưng, Văn anh
            Em có tình yêu.
            Cho nên em biết thương nhiều
            Chúng sanh, vạn loại,
            Mỹ miều non sông.
            Văn cũng hiểu
            Tình yêu đại thể
            Nên tình yêu,
            Thành tình bạn áo lam
            Cùng nhau chung hướng, việc làm
            Thu, Văn tình đạo áo lam chan hòa.
-- o0o --