Mùa Xuân Của Niềm Tin
Quỳnh Hoa
--o0o--
 
Tết lại sắp về, mặc dầu Ngân bận bịu với bài vở, nhưng nàng sắp xếp về chùa thường hơn. Nàng nghĩ đến Quân nhiều, những lần đi chùa liên tiếp Ngân đều tìm kiếm quanh quẩn nhưng mà chắc hắn lặn luôn rồi, hắn không nhớ đến Ngân nữa đâu. Vài tuần sau Ngân bắt đầu quên dần hắn. Con gái lãng mạn quá không tốt. Ngân viết thơ tâm sự với mẹ. Nàng hứa với mẹ sẽ học thật giỏi như mẹ mong. Có điều mà Ngân biết mẹ rất vui vì bây giờ Ngân đã là một đoàn sinh trong đoàn Phật tử của chùa. Bây giờ Ngân đang phụ làm hoa cho ngày xuân sắp đến. Ngân cũng không quên chúc mẹ một mùa xuân thật an lành.
Ðêm giao thừa, Ngân thức sáng đêm phụ làm thêm thức ăn vì theo dự đoán Phật tử năm nay về chùa đông hơn mọi năm. Nghe nói các thầy cô từ tiểu bang khác cũng được mời về để thuyết pháp nên Phật tử ai cũng nô nức. Quả thật không sai, mới sáng sớm mà bãi parking đã chật. Anh chị em trong đoàn phải chạy tới lui phụ giúp trong ngoài cho buổi lễ đầu năm được hoàn tất viên mãn. Ngân và các bạn gái khác phụ phần tiếp tân như mọi năm. Mọi người đông quá làm Ngân muốn ngột hơi. Hôm nay ai cũng ăn mặc đẹp, đàn ông thanh niên quần áo phẳng phiu, phái nữ thì áo dài tha thướt mỗi người một vẻ. Ðặc biệt năm nầy, vào ngày đầu năm lễ Phật, Thầy Trụ Trì có tổ chức gắn bông mai và bông đào. Ngân cài từ hàng đầu cho đến hàng cuối mồ hôi bắt đầu vả ra. Ai cũng cầm trên tay vài đồng cúng dường, chờ mong đến lượt mình được gắn bông vào áo. Ngân luôn miệng hỏi:
Dạ thưa anh, thưa chị cài bông mai, hay bông đào?
Cho đến khi một giọng nói quen thuộc cất lên làm Ngân giật mình:
- Bé thích cài bông nào cũng được, bông mai và bông đào ý nghĩa là sao hả?
Trời ơi là hắn, Ngân xém làm rớt mâm bông, may mà hắn đỡ kịp. Nàng mắc cở gần chết, mà hắn còn chọc quê nữa. Rỏ ràng hắn biết theo tục lệ mỗi miền, mà luôn chờ đến lúc nầy trả đủa nàng. Nhưng Ngân kiềm chế kịp, nàng đang mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi hiền dịu thế kia, nhất định phải nhỏ nhẹ. Mùa xuân năm xưa nàng còn yếu cơ nên bị hắn ăn hiếp, nhưng năm nay đã khác rồi. Nàng đã từng nhỏ nhẹ móc ruột hắn một lần, thì lần nầy nàng không ngán nữa. Ngân ra vẽ từ tốn, nói như tránh sự tò mò của đám đông:
- Dạ thưa anh bông đào đỏ là truyền thống miền Bắc, và bông mai vàng là cho những ai theo truyền thống miền Nam.
Tưởng như thế đã làm cho hắn thỏa mãn, nào ngờ hắn nhếch mép cười tình tấn công luôn, hắn nói nhỏ đủ nàng nghe:
- Vậy mà nghe nói bông đào đỏ là dành cho tình yêu...
Ngân cười nhẹ nhàng cướp lời:
- Dạ đúng ạ, tình yêu mẹ cha đã nuôi anh khôn lớn...
Hắn cười nghịch:
- Lớn để yêu em và nhờ em trả hiếu cha mẹ dùm anh...
Thấy hắn hơi quá lố, và giữa đám đông hắn là con trai dĩ nhiên có lợi thế hơn, nên Ngân nghiêm mặt:
- Anh hỏi về bông đào đỏ chắc muốn cài bông đào đỏ rồi.
Bây giờ Ngân mới nhìn kỹ hắn, hôm nay hắn vẫn trông đẹp trai trong bộ đồ vét hôm nào. Hắn cúi thấp xuống cho Ngân cài hoa và chỉ:
- Thôi thì cô cài cho tôi một đóa hoa hồng đào đỏ vào ngay trái tim này, chỗ mà còn đọng lại những giọt nước mắt... Thế mới đúng nghĩa của tình yêu ...
Ngân lườm hắn trách móc mà mặt nàng đỏ ngây. Nàng giận dỗi bưng mâm bông hồng đào đi chỗ khác. Hắn làm Ngân mất bình tĩnh, vì gặp lại hắn quá đột ngột. Ngân cài xong mâm bông nàng vội xuống sân khấu để chuẩn bị văn nghệ chào mừng đầu năm. Vì tiết mục múa thì nhiều, nên mấy anh chị bảo Ngân hát thêm vài bài đơn ca cho chương trình đầy đủ, Ngân nhận lời ngay. Vì Ngân yêu mẹ và quê hương nhất, nên Ngân hát say sưa như chính mình đang trong vòng tay mẹ nơi quê nhà. Ngân hát bằng con tim, bằng cả tấm lòng yêu mẹ và quê hương, nhớ mẹ vô vàn. Khi dứt giọng ca, tiếng vỗ tay vang dậy Ngân chợt thấy hắn. Hắn ngồi ngay chỗ mà Ngân đã ngồi năm nào khi thưởng thức giọng ca của hắn, để nghe hắn hát mẹ là quê hương. Ðôi mắt hắn đăm chiêu như cảm nhận ra sự cô đơn của Ngân khi xa mẹ.
Bắt gặp hắn nhìn mình, ánh mắt đầy trìu mến, làm tim Ngân như muốn vỡ tung. Ngân vội vàng đi xuống, nàng cũng quên không biết đã chào khán giả chưa. Mặt Ngân nóng rang và bụng dạ như có kiến bò. Bấy giờ Ngân mới nhận ra cơn đói và mệt. Ngân cảm thấy bầu không khí ngột ngạt. Nàng đi xuống basement hy vọng sẽ có chút gì lót dạ. Vừa bước lên bậc thềm, hai đứa bé đang rượt nhau xô cửa chạy ra đâm bổ vào Ngân, và tặng cho nàng nguyên ly nước ngọt vào mặt. Bị mất thăng bằng, Ngân ngã ngửa lại phía sau, may quá ai đó kịp đở nàng dậy. Ngân theo đà ôm lấy đôi tay rắn chắc, và ngã nhoài vào lòng ... thì ra là hắn. Ly nước ngọt đổ từ trên mái tóc xuống mặt mũi, và chiếc áo dài trắng của Ngân bị thấm ướt loang lổ thật thảm hại. Ngân vội ngồi xuống lấy tay che mình. Ðôi giày cao gót văng mỗi nơi mỗi chiếc. Cũng may, hắn đã nhận ra tình thế khó khăn của Ngân nên vội lấy giày lại, hắn xoa bóp bàn chân rồi mang giày vào chân nàng. Rồi hắn chạy đi lấy giấy napkin lau khô mặt mũi cho Ngân. Vừa làm hắn vừa hỏi:
- Có sao không, có sao không luôn miệng?
Vừa mệt, vừa đói bây giờ áo bị ướt. Ngân đâm ra bực mình ngồi lỳ không nói, cũng chẳng thèm quê, đằng nào cũng ngã sấp vô lòng hắn rồi. Ngân có cảm giác thật bé bỏng khi víu vào bàn tay rắn chắc của hắn. Cái vẽ mặt đùa cợt hay nhớt nhã của hắn cũng biến mất. Thì ra hắn cũng biết khi nào nên đùa, khi nào nên không. Hôm nay vì biết có rất đông quan khách về chùa, nên Ngân cũng làm dáng. Nàng cố tình mang giày thật cao, để dáng đi thêm lã lướt trong chiếc áo dài. Cả một buổi sáng, Ngân phải vừa đi vừa giữ ý tứ vì giày cao đã mõi chân, nên bị đụng một chút là nàng té ngay. Bây giờ chiếc áo dài nàng mất công ủi phẳng phiu đã bị ướt hết, Ngân không biết phải làm sao. Hắn dường như hiểu ý, nên vội cởi chiếc áo vét đen đang mặc trên người bảo Ngân khoác vào. Ngân vừa khoác chiếc áo vào vừa cười thầm trong bụng: Hôm lễ ra trường vì trời mưa nên khoác chiếc áo của hắn. Ai ngờ trong mùa lạnh nầy lại cũng có duyên khoác lại cái áo này. Nhờ không có cái áo vét mà trông hắn khôi ngô lạ trong chiếc áo trắng như tối hôm nào. Chắc trông Ngân lâm nạn thê thảm lắm nên hắn bảo:
- Em ngồi yên đây, anh đem xe lại chở em về.
Ngân nhìn hắn như biết ơn. Hắn đem xe lại đậu thật gần. Ngân đi chân không, xách giày chui vô xe. Ðóng cửa lại hắn bảo:
- Chờ chút anh xuống bảo chị Hạ biết là anh chở em về, và xin phép cho em nghỉ họp đoàn chiều nay luôn. Về ngủ cho khỏe.
Vậy mà hắn đi thật lâu. Ngân ngồi suy nghĩ, tại sao hắn biết Ngân sinh hoạt trong đoàn. Hắn từ đâu tới mà biết Ngân quá rành. Nhưng cũng may, lúc té mà không có hắn thì chắc Ngân cũng u đầu, bể trán, hoặc rách áo quần rồi. Hắn bao giờ cũng bên cạnh khi Ngân gặp nạn. Kìa hắn trở ra, trên tay cầm một hộp đồ ăn trao cho Ngân:
- Chắc đói lắm hả, có chả giò, đồ chay Quân mới nhờ mấy bác làm cho Ngân đó. Chị Hạ bảo ở nhà không có gì ăn hết nên Quân sợ Ngân đói. Ăn đi.
Thấy Hắn tự nhiên nên Ngân không khách sáo. Ðói muốn hoa mắt rồi nên Ngân mở ra ăn ngon lành. Cho đến khi no Ngân mới để ý hộp đồ ăn đầy quá, nàng ăn cả buổi mà không hết phân nữa.. Quân nhìn Ngân mãi ăn quên cả hắn mà tức cười. Hắn vẫn cứ thấy thích cái khuôn mặt hồn nhiên vô tội của Ngân. Chừng ăn không nổi nữa nên Ngân chìa hộp đồ ăn qua Quân mà complain:
- Anh lấy chi mà nhiều quá vậy. Em ăn không hết mang tội chết. Ðồ nầy của chùa đó.
Quân cười bao dung nói thật:
- Anh lấy luôn phần của anh đó. Hôm qua cho đến giờ anh cũng đâu có ăn gì. Tại Ngân ham ăn nên quên...anh.
Bấy giờ Ngân mới cảm thấy hắn đã đổi cách xưng hô, nhưng vì mang ơn hắn nên nàng bỏ qua:
- Chết rồi, sao anh không nói, Ngân lở ăn trước rồi, em xin lỗi. Hay là ghé qua Mc Donald mua gì ăn đỡ...
- Bây giờ no rồi mới quan tâm tới người khác. Phụ nữ thật vô tình, bây giờ Quân mới biết. Ngân vừa nói của chùa đổ mang tội mà, đưa đây Quân giải quyết cho.
Ngân ngại ngùng:
- Em lỡ ăn trước rồi, anh không ngại hả?
Hắn bảo Ngân cầm hộp cơm, rồi một tay lái một tay mút ăn ngấu nghiến. Hắn ăn thật mạnh bạo. Bấy giờ tới lượt hắn quên Ngân. Hắn thật tự nhiên làm cho Ngân cảm thấy rất thân thiết khi bên cạnh hắn. Hắn quan tâm cho Ngân thật tình, và cử chỉ của hắn rất là đàn ông. Nhìn hắn ăn Ngân mới để ý hôm nay hắn trông thật bơ phờ. Ðôi mắt to với hàng chân mày rậm dài quầng sâu vì mệt mõi. Có lẽ hắn mất ngủ? Ngân định hỏi hắn nhiều chuyện mà thấy hắn ăn ngon quá nên thôi. Cho đến khi vừa quét sạch mấy hạt cơm cuối cùng bỏ vào miệng là vừa đến nhà. Nhìn Ngân, hắn nhoẳn miệng cười huề và bảo:
- Nói thật với em, gia tài của anh chỉ có một bộ đồ nầy, anh mặc khi anh ra trường, rồi hôm bữa đi đón em, nói chung đây là bộ đồ ăn nói của anh. Anh chỉ mặc khi nào quan hệ trọng đại đối với anh, và anh định mặc nó trong ngày đi hỏi vợ, vậy mà vì em nó đã thấm không biết bao nhiêu mùi...
Ngân cũng cười nghịch:
- Trách là chủ của nó không biết giữ thôi. Bây giờ thì đúng là đầy đủ mùi vị thật rồi. Mấy giọt nước mắt ngọc ngà hôm nào, nay biến thành mấy dòng nước ngọt... ngào rồi. Anh cất kỹ không giặt, kiến sẽ bò vào đốt thủng trái tim anh đấy. Thế mới đúng ý nghĩa của yêu đương chứ. Cảm ơn anh.
Quân nheo mày:
- Cho ăn uống no nê rồi móc câu nào câu nấy muốn đứt ruột.
Ngân cười chiến thắng. Nàng trao áo cho Quân rồi xách giày đi vội vào nhà. Cái rít của nước ngọt làm cho nàng thật khó chịu. Ngân nhảy ngay vào phòng tắm, vừa ăn no, tắm sạch lại Ngân thấy yêu đời hát vang. Ðang hớn hở chợt khựng lại, vì thấy hắn đã vào nhà lúc nào mà nằm dài trên ghế sofa ngủ ngon lành. Trông hắn ngủ ngon, Ngân thấy dễ thương, nhưng mà sao hắn bạo gan thế. Dám vào đây ngủ ngon lành. Ngân hoảng hốt chạy lại lay hắn dậy:
- Trời đất... ai cho anh vào đây mà ngủ ngon vậy. Ðây đâu phải nhà của em. Anh đi ngay.
Ngân làm một hơi và mặt nàng tái lên. Quân hơi sững người ngạc nhiên khi thấy thái độ của Ngân hoảng hốt. Con bé này thường ngày hay bướng hôm nay để lộ chỗ yếu ra, Quân bổng như khám phá ra điều gì. Ðang ngủ ngon bị dựng dậy hắn đổ lì ra, chọc Ngân nên không nhúc nhích:
- Không dậy, cũng không đi đâu hết. Có muốn nói gì thì chờ chút Quân ngủ dậy rồi nói.
Nói xong hắn quay qua lấy quyển báo che mặt lại ngủ tiếp, nhưng trong bụng cười thầm vì muốn hù con bé một trận. Hắn luôn phát hiện ở con bé nhiều điều mới lạ. Ở tuổi con bé, nhiều nàng đã hai ba đứa con rồi hoặc nếu không thì mấy cô cũng vài lần có bạn trai rồi. Còn con bé, trời ơi mới vô nhà ngủ một chút mà la toáng lên như bị cháy nhà vậy. Bình thường con bé rất là lợi hại, vậy mà cũng có lúc nàng nai tơ như bây giờ. Quân muốn xem lúc con bé giận thì như thế nào. Ngân quýnh lên:
- Nhà anh ở đâu, tại sao không về nhà ngủ. Ðây là nhà chị Hạ, em chỉ share phòng thôi. Anh không được ngủ nữa, dậy ngay.
Hắn vẫn đỗ lì ra:
- Anh không đi đâu hết. Nhà chị Hạ thì để chỉ đuổi. Em lấy quyền gì mà đuổi anh, không cho anh ngủ ngoài sofa thì anh vô phòng em mà ngủ vậy.
Ngân như hết nhịn được. Nàng chợt nhớ ra chị Hạ nói tuần nầy, sau khi lễ chùa Ðầu năm xong anh Tý sẽ về nhà. Ngân nghe loáng thoáng bác và chị Hạ nói chuyện tuần rồi. Chị Hạ bảo bác gái:
- Tý em nó bận bịu mấy năm nay không ở gần mẹ nhiều. Ðợt này nó xin nghỉ làm vài tuần về đưa má đi khám sức khoẻ, và coi sửa lại nhà cửa, xem xét lại xe cộ cho con.
Bác gái rất vui:
- Thì ra cuối cùng nó cũng quên bớt lo cho thiên hạ mà về nhà rồi.
Chị Hạ nói, đáng lẽ anh Tý về tuần rồi nhưng vì bận hành hương theo mấy thầy trong dịp lễ đầu năm, nên chờ đến cuối tuần nầy, sau khi chùa làm lễ xong, nó không còn bận đưa rước mấy thầy và sư cô nữa, thì sẽ về nhà nghĩ ngơi. Bác than với chị Hạ:
- Nó lớn rồi mà không tính chuyện vợ con. Ăn rồi cứ đi lo chuyện bên ngoài, không biết nó đi mấy ngày liên tiếp như vậy có mệt không.
Chị Hạ đùa:
- Nó đào hoa lắm mẹ khỏi lo. Duyên nợ khi nào đến thì đến chứ muốn có được đâu. Ðợi mai mốt nó về rồi má tha hồ săn sóc, hỏi han. Nhưng mà má đừng có ép nó, mấy bà bạn gì của má đó cứ theo dò hỏi hoài. Má mà ép nó là nó đi luôn không về à.
Bác nghe nói cũng sợ nên nói:
- Nó thương đâu má gả đó, chứ ép uổng nó làm gì. Má chỉ sợ nó bôn ba bên ngoài cực, muốn nó về thường xuyên thôi.
Ngân nghe mẹ con chị Hạ nói mà bụng mừng thầm. Thì ra anh Tý chưa có người yêu và quan trọng là cuối tuần nầy Ngân có thể gặp mặt rồi. Tự dưng khi gặp Quân trái tim Ngân cứ đập loạn xạ lên. Ngân cứ bị cuốn theo hắn mà quên mất anh Tý. Bây giờ khổ rồi, hắn nằm lì ở đây anh Tý về mà bắt gặp thì Ngân nói sao đây. Trông hắn buồn ngủ thế kia, Ngân tội nghiệp quá nhưng mà hắn thật là chai. Hắn dám theo Ngân vô nhà lỡ ai bắt gặp được thì sao. Nàng nhất quyết lôi hắn dậy:
- Anh đi ngay, em đâu có quen biết anh nhiều tại sao anh ẩu vậy. Anh vào nhà mà không xin phép. Em không muốn gặp anh nữa, anh không tự trọng...
Nhìn Ngân hung dữ hắn được trớn chọc luôn, coi thử em sẽ làm sao khi anh đổ lì nhé! Em hung dử thế à, nhìn em càng dẹp lúc em giận. Em càng giận càng thấy em hiền. Nói cho em biết, cô nào mà mời anh lại nhà được là mừng không muốn anh đi đó. Ủa, em mới nói gì, anh không tự trọng à. Em nói đúng, và để chứng minh em nói đúng anh sẽ ngủ lì ở đây, không đi nữa. Trừ khi nào em xin lỗi hoặc xuống nước năn nỉ. Anh thích được mời mọc hơn xua đuổi.
Ngân đâu có ngờ hắn mới chìu chuộng lo lắng cho Ngân, bây giờ đã quay ra làm khó. Hắn thật là biết lợi dụng cơ hội mà. Nếu mà anh Tý chiều nay không về nhà là Ngân dở chiêu với hắn liền. Ngân tức quá nhưng mà nóng nảy lúc nầy không có lợi. Hơn nữa hắn đã nhất quyết nói như vậy rồi, sao cũng được, chỉ cần hắn ra khỏi nhà là xong nên Ngân nói:
- Vậy anh cho em xin lỗi, em nói quá lời. Anh làm ơn đi ngay dùm em. Em hứa sẽ nhớ ơn anh. Mong anh thông cảm.
- Ngân nhớ ơn hay thù chưa biết...
Quân định đùa thêm chút nữa nhưng nhìn Ngân tội nghiệp quá chàng không nỡ đùa tiếp nên nói như phân bua:
- Chị Hạ bảo anh về nhà ngủ chứ đâu phải anh tự ý vào nhà. Em quăng áo trả anh rồi đi thẳng vào nhà làm anh không kịp xin phép đó chớ. Còn nữa, người có quyền đuổi à quên, mời ai ra khỏi nhà này là anh chứ không phải em đâu.
Ngân ngạc nhiên:
- Anh là ai mà ngang như cua vậy?
- Anh là em của chị Hạ. Căn phòng em ở chính là phòng của anh. Khi anh vừa lên nội trú ở đại học là em dọn vào. Anh thấy em tội nghiệp nên để lại chăn mền, nệm giường, bàn tủ hết lại cho em. Và sau đó anh phải nằm đất ba tháng mới có tiền sắm lại đồ mới. Bây giờ về đây, không có chỗ ngủ nằm sofa cũng bị em đuổi nốt. Không tin thì gọi lên chùa hỏi chị Hạ thử coi.
Ngân tròn mắt kinh ngạc:
- Vậy anh là anh Tý đó hả?
- Vậy chớ em thích anh Tý hay anh Quân?
Hắn hỏi một câu mà chính Ngân đã bao đêm suy tư. Bỗng dưng bây giờ cả hai nhập lại một. Ngân vẫn chưa thật sự chấp nhận một sự thật quá sức tưởng tượng, tất cả bỗng trở nên đột ngột. Ngân chỉ biết tròn mắt ngồi im lặng để trấn an mình, anh Tý chính là Quân. Một tên Quân gần gủi thân thiết, phong trần bây giờ hoà lại thành một anh Tý chửng chạc, nghiêm khắc, xa xôi. Ngân vừa vui mừng, vừa cảm thấy sờ sợ. Nàng cũng vừa giận, vừa tủi thân. Thì ra bao lâu nay hắn tội nghiệp mà âm thầm nâng đỡ sau lưng nàng. Ngân cảm thấy xấu hổ, khi tự dưng không hỏi cho rõ ràng mà đùng đùng đuổi hắn ra khỏi căn nhà, mà chính hắn làm chủ. Hắn nói đúng, người có quyền đuổi là hắn, mà kẻ ra đi chính là nàng mới đúng. Ngân bỗng dưng thấy bơ vơ Nàng thật sự cần mẹ. Xa mẹ làm gì mà Ngân phải sống gò bó, và ý tứ đến nỗi đâm ra mù quáng, lẫn lộn thế kia. Hắn có nhà, có mẹ, có chị, có bằng cấp, công ăn việc làm, hắn có tất cả. Còn Ngân, rời căn nhà mà bấy lâu nàng nương nhờ tình thương này ra là hai bàn tay trắng. Mảnh bằng trung học chẳng làm một cái gì gọi là căn bản giữa một đất nước phồn hoa và văn minh này. Nhưng vì Ngân mà hắn không muốn về nhà để khuấy động nàng. Hắn cứ thích bôn ba bên ngoài, để cho Ngân có được những tháng ngày êm đềm, trong khi bác thì cứ mãi lo lắng ngóng chờ đứa con cưng từng ngày. Vô tình Ngân chính là kẽ đã làm cho bác khổ tâm. Quân không dè Ngân trở nên im lặng đến thế. Khuôn mặt mới còn ngây thơ ca hát vang nhà bây giờ bỗng trở nên tư lự. Ngân nhìn xa xăm về một phương trời nào đó, nét mặt không buồn cũng chẳng vui, nàng chỉ cất lời nói xin lỗi mà Quân chẳng biết nàng ngụ ý chuyện gì. Bao nhiêu ngày tháng nàng nhớ thương đến Quân, nàng trông chờ, hình dung anh Tý, tất cả đến nhưng Ngân thấy không cần thiết nữa. Nàng muốn dọn đi. Nàng có mẹ, nàng muốn mẹ mình được vui, và nàng hiểu bao giờ cũng hạnh phúc khi được bên cạnh chăm sóc cho con. Vậy mà nàng vô tình làm lá chắn giữa hai mẹ con của bác. Tội nghiệp, vậy mà Bác và chị Hạ vẫn âm thầm hy sinh tình cảm riêng tư, mà thương yêu chăm sóc cho Ngân. Ngân không nên ích kỷ nữa, nàng sẽ kiếm chỗ dọn đi cho anh Tý có chỗ mà dọn về, vì bây giờ anh Tý đã học xong đâu còn lý do nào mà bôn ba ở bên ngoài nữa.
Quân có linh cảm như Ngân đã toan tính điều gì, vì chàng dư biết bên trong một dáng dấp nhỏ nhắn kia là một tấm lòng kiên trì đã được tôi luyện. Bờ vai kia có thể gồng gánh những phong ba chứ chẳng chơi. Quân cảm thấy thật hối hận vì đã đùa dai và mang đến cho Ngân một cơn lốc bất ngờ. Quân lại gần nhìn sâu vào mắt nàng nói bằng một giọng rất chân thật, vì nhìn khuôn mặt lạnh băng của Ngân, Quân bắt đầu thấy ngan ngán:
- Anh xin lỗi đã làm em giận. Thật tình không phải anh muốn làm khó em đâu, mà vì anh chưa bao giờ thấy em giận. Anh muốn làm cho em thật giận dũ để chiêm ngưỡng em ở một khía cạnh mới nữa thôi. Anh quên là em rất dễ mủi lòng. Ðừng tự trách mình nữa. Không phải vì em ở đây là làm phiền anh và mẹ đâu, mà chính em đã giúp anh đem niềm vui về cho mẹ đó. Em biết không, anh là một con người có quá nhiều hạnh phúc, cho nên anh muốn được tự do bên ngoài, đi làm thêm, giúp đỡ thêm cho những kẻ nghèo khổ cùng cực. Em có coi TV, và thấy những đứa trẻ lang thang trên đường phố, những tấm thân suy dinh dưỡng, và những đôi mắt ngây thơ, hốc hác đang nhìn chúng ta như cầu cứu không? Nếu xã hội ai cũng bỏ lơ, và cứ nghĩ đã có người khác lo rồi thì những con người khốn khổ ấy vẫn sống di động như những bức họa thương tâm. Mẹ hiểu, giữ anh ở nhà là quá ích kỷ, nên mặc dầu nhớ thương, mẹ rất vui lòng để anh đi. Em thấy đó, đôi khi anh đi cả năm anh không về nhà, nhưng mà anh rất yên tâm vì ở nhà ngoài chị Hạ ra còn có em nữa. Những lúc chị Hạ đi vắng, mẹ vẫn không lẽ loi, hơn nữa em là một cô gái rất ngoan và kiên cường. Những tháng ngày em ở đây, là chính em đã gián tiếp giúp anh. Cả gia đình này yêu thương em như con một vì em chính là nguồn vui... Ðừng vì giận anh hôm nay mà em đòi bỏ đi. Hãy ở lại đây chúng ta nương tựa lẫn nhau và anh hứa không dám chọc em nữa.
Ngân nghe Quân nói mà xúc động. Nàng lại ích kỷ nữa rồi. Hắn có một tâm hồn đẹp, một trái tim thương người. Hắn hiểu nàng đến nổi biết cả nàng đang nghĩ gì. Ngân giả vờ hỏi:
- Tại sao anh biết em muốn đi?
Hắn lại cười:
- Anh nói với em rồi, tâm bình là thế giới bình. Em luôn luôn bị giằng co, lo nghĩ nên không bình tĩnh đó thôi. Khi nào em để tâm hồn mình yên lặng, đầu óc em sẽ minh mẫn trong sáng hơn. Và chừng đó em sẽ thấy được nhiều việc mà người khác vì bận bon chen nên không thấy.
Ngân bao giờ cũng thấy mình nhỏ bé trước đôi tay và khối óc của hắn. Nhưng nàng vẫn chưa vừa bụng:
- Anh có cả lô con gái xung quanh, anh đào hoa từng trải như vầỵ... Anh là kẻ nguy hiểm...
Quân cười hiền lành:
- Con gái thì ở đâu không nhiều, rất tiếc là Khánh Ngân chỉ có một thôi. Em biết không gặp em rồi anh không ngờ anh đã bị sa vào lưới ái tình rồi. Người như em không phải dễ kiếm. Hôm nay em đuổi anh ra khỏi nhà thì anh sẽ đi, nhưng mà đừng bao giờ đuổi anh ra khỏi trái tim của em nhé!
Ngân lườm hắn:
- Anh nịnh đầm và miệng lưỡi quá, ai thèm tin.
Quân vẫn thành thật:
- Anh không muốn em phải vướng bận nhiều, và bây giờ em đã ra trường rồi. Nay mai em lên đại học. Em vừa đẹp lại thông minh thì có biết bao người theo đuổi. Cho nên anh phải giành trước, cho em biết trước vì sợ mất em..
Ngân rộn ràng vì hạnh phúc. Nàng không ngờ rồi cuối cùng hắn đã nói. Ánh mắt của hắn cho Ngân biết là hắn đang nói thật lòng, và trong lòng hắn nàng là tất cả. Ngân vẫn dè dặt:
- Anh đẹp trai, tài cán thế kia, em làm gì xứng đôi được. Anh dư khả năng để tiến tới những người cao điểm hơn em mà.
Hắn nhìn nàng thật lâu như không để Ngân trốn chạy:
- Anh sẽ chờ cho đến khi nào em xong đại học, bao lâu anh cũng chờ, em không thương thì cũng chờ, chờ cho đến khi nào em chấp nhận cho anh làm chú rể trong ngày em kết hôn, và dĩ nhiên là rể chính...
Nhìn Ngân ngoan ngoản gật đầu, đôi mắt Quân sáng lên. Chàng ôm Ngân vào lòng mà nghe tràn đầy hạnh phúc. Hôm nay là một ngày đầu năm đẹp nhất trong đời.
Rồi bao ngày tháng trôi qua, Ngân bận học hành nhưng vẫn viết thư thăm mẹ đều đặn. Mẹ bảo mẹ cầu nguyện Bồ Tát cho Ngân được khoẻ mạnh, học giỏi và gặp nhiều người tốt chở che. Mẹ còn nói, nếu sau này Ngân có được một mái nhà hạnh phúc, một cuộc sống an bình là mẹ đã mãn nguyện, mẹ sẽ ăn chay trường và tu hành ngày đêm để đáp đền Bồ Tát.
Ngày cuối cùng ở đại học, Ngân bâng khuâng thu xếp đồ đạc, vì sau lễ ra trường, Ngân không còn thời gian và cơ hội để ở lại đây nữa. Thời gian tựa thoi đưa. Mới ngày nào mới qua Mỹ nhìn mọi thứ đều ngở ngàng mà bây giờ Ngân đã hội nhập vào đời sống mới, với một kiến thức căn bản. Ngân thèm được về lại nhà chị Hạ sau mấy năm nội trú bên ngoài. Căn phòng đó Quân vẫn dành cho Ngân mỗi khi Ngân về thăm nhà cuối mùa học.
Vừa dọn đồ về nhà, Ngân thấy thư mẹ mới gửi sáng nay có cả hình nữa. Ngân vội bóc ra xem. Mẹ bảo:
- Con ra trường mà không có mẹ đến dự chắc buồn lắm, nên mẹ gửi hình qua cho con ngắm đỡ buồn.
Ngân nhìn tấm hình mẹ mới chụp trông mẹ già nua, khuôn mặt mẹ nhăn nheo trong chiếc áo dài lụa màu sẫm. Bao nhiêu thương nhớ và sự đổi thay trên khuôn mặt mẹ làm Ngân bật khóc. Từ ngày có tiền của Ngân từ Mỹ gởi về, mẹ đã bớt đi phần nào cơ cực, nhưng sự thương nhớ, và lo âu cho đứa con gái bôn ba làm cho mẹ ốm đi. Ánh mắt mẹ khắc khoải với những vầng nhăn chạy dài trên đuôi mắt. Ðã mười năm rồi, Ngân mãi mê đi kiếm cho mình một tương lai, là mười năm mẹ mòn mỏi nhớ thương con đứt ruột. Ngày xưa khi mẹ mặc chiếc áo vải sờn rách, chằn lên từng miếng vá, nhưng mẹ ôm Ngân vào lòng, ánh mắt mẹ rạng rỡ tin yêu. Khuôn mặt mẹ tươi đẹp hạnh phúc. Mẹ làm lụng cực nhọc nuôi chị em Ngân, nhưng không bao giờ mẹ phờ phạc đến thế. Bây giờ sao đôi mắt mẹ xa vắng quá. Mẹ mặc chiếc áo dài lụa là sang trọng, nhưng sao Ngân thấy mẹ lạc lõng trong tấm thân gầy đi. Bao lần nhận được thư mẹ, mẹ luôn luôn bảo rằng mẹ vui lắm. Ngân học giỏi, Ngân vui là mẹ vui. Ngân cứ bận học hành chạy theo thời gian đâu có bao giờ Ngân ngồi nhìn mẹ lâu và kỹ như hôm nay.
Lần dầu tiên Ngân thấy lòng mình đau vì cảm nhận ra không có gì quan trọng, quí báu đối với mẹ bằng tình mẫu tử thiêng liêng. Xa con rồi, mẹ như mất đi nguồn sống. Một ngày mẹ hy sinh cho con, là một ngày lòng mẹ xói mòn vì đau xót nhớ thương. Ngân học biết bao nhiêu kiến thức ở trường, đã khép qua bao nhiêu trang sách nhưng mà ý nghĩa giản dị ấy cho đến bây giờ, nhìn vào ánh mắt mẹ Ngân mới hiểu ra. Ngân lấy viết ghi vào sau tấm hình của mẹ:
- Một chữ tình mẹ cho
            Muôn đời con êm ấm
            Một ánh mắt mẹ nhìn
            Là tương lai đằm thắm.
Ngân ép hình mẹ vào tim để mặc cho những giọt nước mắt chảy dài. Mẹ ơi xin mẹ tha cho con tội bất hiếu, tội để mẹ chờ trông bao ngày tháng. Con sẽ đánh đổi tất cả để mẹ có lại niềm vui, được gần con như mẹ mong ước. Nhất định mùa xuân này Ngân sẽ bay về thăm mẹ. Ðúng rồi Ngân phải xem lại thử còn bao nhiêu tiền. Ngân đứng vội lên đụng phải Quân đang đứng sau lưng. Nàng chùi vội nước mắt:
- Anh vào từ lúc nào mà không cho em hay?
- Em đang mê mẩn nhớ mẹ thế kia, dù có bảo giông bên cạnh em còn không biết huống chi anh đứng sau lưng từ hồi nảy giờ. Mai mốt thế nào em cũng thương mẹ hơn anh mà...
- Biết vậy không giúp mà còn nói!
- Em định check lại coi có đủ tiền mua vé máy bay về thăm mẹ không chứ gì. Học sinh mới ra trường mà đòi hỏi cao thế. Cho em một tin mừng nè, ông chủ của anh cũng muốn nhận em vào làm, sau khi đã coi qua hồ sơ của em rồi.
Ngân tròn mắt vì sung sướng. Nàng nhìn Quân chẳng biết nói gì. Bao nhiêu ngày tháng sương gió đều có Quân bên cạnh chở che. Quân luôn biết nàng muốn gì và cần gì. Không có Quân, nàng đâu có ra trường với số điểm cao thế. Quân bảo nàng nhắm mắt lại:
- Xem đây anh tặng gì cho em nè. Chúc mừng em đã ra trường và quan trọng nhất là cho em về thăm mẹ một lần để mỗi mùa xuân em không còn khóc vì nhớ mẹ. Quân trao cho Ngân hai tấm vé máy bay và nói tiếp:
- Em khỏi cần lo nữa. Anh đã mua sẳn hai vé máy bay và hai đứa mình sẽ về thăm mẹ. Anh sẽ ra mắt mẹ và xin phép cưới em đàng hoàng. Cho mẹ em coi mắt anh... trước, nếu mẹ không bằng lòng thì anh đòi tiền vé lại ...
Ngân bỗng như rơi vào thế giới hạnh phúc nào đó. Nàng thật không ngờ cuối cùng tương lai cũng đã mở cửa đón nhận nàng. Trong một ngày mà nàng đón nhận biết bao niềm vui, và hoài bão đã thành sự thật. Ngân ngồi lặng im nghe lòng dâng lên bao niềm thương yêu lẫn biết ơn Quân.
Cuối cùng, niềm tin của mẹ đã thắng. Bồ Tát đã nghe lời cầu nguyện của mẹ rồi. Chính niềm tin đó đã giúp con trải qua bao gian truân và chính Bồ Tát đang chắp cánh cho con về với mẹ đây. Ngân khóc trong hạnh phúc và vui mừng:
- Cám ơn anh, Bồ Tát đã nghe lời cầu nguyện của mẹ mà giao sứ mạng cho anh, để anh thương yêu và nâng đỡ em cả cuộc đời này.
-- o0o --