Thương Quá Bạc Liêu
Trúc Ngọc - Trần Mỹ Dung
--o0o--
 
Từ dạo xa nhà nhớ quê hương
Lòng tôi dâng ngập nỗi niềm thương
Thương từng đồng ruộng từng con ngõ
Từng cánh hoa tươi mọc ven đường.
 
Bạn cũ tình xưa luôn vấn vương                                    
Sớm chiều sánh bước lúc tan trường
Giờ đã xa rồi người mỗi ngã
Ngồi đây hồi tưởng nét thân thương    
 
Nhớ quá làm sao mỗi buổi chiều
Lời kinh tiếng kệ vọng cao siêu
Từng đoàn chim hót trên cành lá       
Nhắc đến Bạc Liêu lại nhớ nhiều.      
 
Chẳng phải chiêm bao đâu nhé người
Nhưng vì tôi nhớ quá mà thôi
Làm sao quên được quê hương cũ
Khi ở cách xa một phương trời.
-- o0o --