Ðường Ði Ngàn Hoa Nở
Thông Nghĩa ghi
--o0o--
 
 
Ðạo Phật là đạo từ bi. Lòng thương yêu của đức Phật thực rộng lớn vô cùng như biển cả đại dương, không phân biệt con người hay cầm thú mà bao trùm khắp mọi loài chúng sanh. Tất cả loài vật dù lớn hay nhỏ đều tham sống sợ chết. Không ai trong chúng ta muốn mạng sống của mình bị tước đoạt hay hủy diệt. Bởi vậy, sau khi Quy Y Tam Bảo, chúng ta còn phải giữ thêm Năm Giới cấm. Bởi vì trong Kinh Nhân Quả đức Phật dạy:
- Người nào đời nay hay sát sanh, đời sau bị chết yểu. Ðời nay ai thường giết hại chim non, đời sau sẽ không có con. Và đời nay ai hay phóng sanh thả cá, đời sau hưởng phước trường thọ.
Và trong Tăng Chi Bộ Kinh đức Phật Ngài dạy:
- Tự mình từ bỏ sát sanh, khích lệ người khác từ bỏ sát sanh, tùy hỷ sự từ bỏ sát sanh, sẽ được sanh lên cõi trời, không bị rơi vào địa ngục.
Tâm lý chung của người đời, chắc chắn ai cũng muốn sống cuộc sống lâu dài và an vui, nhưng đại đa số chúng ta không biết phải làm sao để có được kết quả như vậy. Do đó hôm nay tôi muốn giới thiệu bài pháp nầy đến các Phật Tử sắp thọ Giới Thập Thiện tại Chùa Dược Sư và đại chúng các bài pháp Ðường Ði Ngàn Hoa Nở để thấy rõ các pháp không lương thiện mà xa tránh.
Như quý vị đã biết, theo lời của đức Phật dạy: Chúng ta chỉ giữ một giới Không Sát Sanh mà phước báo như vậy, huống chi là người quyết lòng từ bỏ các pháp không lương thiện.
Một người luôn luôn tuân thủ và thực hành các pháp lương thiện, người ấy cho dù là trần tục nhưng vẫn được chư thiện thần hộ trì, được chư thiện tri thức thân cận gần gủi, được bạn bề quý mến. Trái lại một người không được đào luyện theo các pháp lương thiện sẽ bị các bậc thiện tri thức xem là người bất thiện đó là người:
- Không thành thật, thiếu thẳn thắn,
- Thiếu giới hạnh và tư cách.
Các pháp không lương thiện thì có rất nhiều nhưng ở đây dựa trên căn bản thân, miệng và ý nên chúng tôi giới thiệu đến đại chúng về Thân có ba, miệng có bốn, và ý có ba pháp không lương thìện
A- Ba Pháp không Lương Thiện Về Thân.
01- Sát Sanh: Pháp không lương thiện đầu tiên nầy có liên quan đến sân hận và bất bình. Một người thiếu lòng từ ái và bi mẫn sẽ dễ dàng nỗi tâm sân hận và vì tâm luôn luôn sân hận nên dễ dàng chuyễn sang hành động. Họ có thể hiếp đáp, làm hại hoặc giết chết những chúng sanh khác, ngay cả lúc họ có thể huỷ hoại chính bản thân họ.
02- Trộm Cắp: Pháp không lương thiện thứ hai, xuất phát từ tham lam. Nếu chúng ta không được hướng dẫn và tự kiểm soát lấy mình có thể sẽ dẫn đến việc cướp đoạt, bội tín, lường gạt để làm chủ tài sản của người khác.
03- Tà Hạnh: Là một hành động không lương thiện thứ ba về thân. Một người bị tham dục chi phối, họ chỉ nghĩ đến việc thoả mãn dục vọng của mình, nên họ không nghĩ đến những hạnh phúc gia đình của người khác bị tước đoạt vì hành động bất chính của mình.
B- Bốn Pháp Không Lương Thiện Về Miệng.
01- Nói Dối: Thứ nhất nói lời không thật. Chuyện không có nói có, chuyện có nói không. Ðây là lý do tự mình bôi nhọ uy tín và đức độ của cá nhân mình, khiến cho mọi người không tin tưởng
02- Lưỡi Hai Chiều: Thứ hai nói lời đâm thọc. Ðó là những lời nói gây bất hòa, làm đổ gãy tình thân thiện của bạn bè hay đoàn thể. Ðây là lý do gây sự chia rẽ sự đoàn kết của đoàn thể nầy với đoàn thể nọ, gia đình nầy và gia đình nọ, giữa cá nhân nầy và cá nhân khác.
03- Ác Khẩu: Thứ ba là nói lời độc ác, thô lỗ, mắng nhiếc, chửi rủa, hạ nhục người khác. Ðây là nguyên nhân tại sao chúng ta sống đời cô độc
04-  Ngữ: Thứ tư nói lời nói vô ích, tầm phào, ngồi lê đôi mách.
C- Ba Pháp Không Lương Thiện Về Tâm.
01- Tham: Suy nghĩ, âm mưu chiếm đoạt vật sở hữu của người khác.
02- Sân: Suy nghĩ đến cách làm hại người khác. Tâm giận dữ hung bạo.
03- Si: Hiểu sai lầm luật nhân quả, không tin rằng hành động xấu hay tốt sẽ trả quả tương ứng.
Trong Phật Giáo tư tưởng hay suy nghĩ đóng vai trò quan trọng vì hành động phát xuất từ suy nghĩ là nguyên nhân, và kết quả là do hành động. Vì thế nếu chúng ta không tin tưởng vào nghiệp báo nhân quả sẽ khiến cho chúng ta có những hành vi thiếu trách nhiệm, tạo điều kiện đễ gây ra đau khổ cho mình và cho người khác.
Người bị các pháp không lương thiện nầy chi phối cũng bị xem là người có tâm bất thiện. Một khi mười pháp không lương thiện thể hiện qua thân, miệng, ý thì cuộc đời của chúng ta bắt đầu gặp phong ba, thiếu sự an toàn và sẽ gặp nhiều loại khổ đau phiền lụy.
Có những người có thể thấy được những sai lầm và tự đánh giá lại những hành động đã qua, lúc đó tâm trở nên hối hận, đau khổ, nuối tiếc những điều ngoài ý muốn. Nhiều pháp không lương thiện được chúng ta đánh giá là lương thiện. Hoặc vào lúc đầu chúng ta tưởng đó là điều thiện. Về sau chúng ta mới biết đó là điều ác. Sự sai lầm nầy khiến ta ân hận
Ân hận hối hận là một đau khổ. Ðau khổ nầy không phải ai gây ra cho ta mà do chính chúng ta. Vì thiếu suy tư nên đi sai đường và tự ta mang lấy đau khổ vào mình. Những sự kiện nầy cũng có thể là ân hận, lo sợ trong một khoảng thời gian nào đó, nhưng nó sẽ trở nên hãi hùng trước khi ta lâm chung. Chính vì thế mà có rất nhiều trường hợp xảy ra đối với những người có hành động không lương thiện, họ phải nói ra trước khi họ lìa đời.
Thực sự lúc đó một phần kinh hãi do mang theo trong cuộc sống hiện tại đến giây phút lâm chung. Một phần, thông thường con người trước khi chết, một luồng tâm thức không thể kiểm soát được sẽ phát sanh, luồng tâm thức nầy làm cho chúng ta hồi tưởng lại những hành động đã làm trong cuộc sống. Vì vậy nếu chúng ta nhớ đến ác nghiệp thì chắc chắn chúng ta sẽ chết trong đau khổ, sợ hãi. Nếu chúng ta nhớ đến đức hạnh và điều thiện đã làm trước đây, thì lúc bất giờ tâm của chúng ta tràn đầy ấm áp và an tịnh, và ta sẽ chết trong bình an.
Ðiều nầy cho chúng ta thấy, nếu trong cuộc đời tu tập nếu chúng ta không thận trọng giữ gìn giới luật, tinh chuyên tu tập thì sự hối hận và nối tiếc sẽ tràn ngập trong tâm ta. Ðó là lý do tại sao có những người trước khi chết họ có những trạng thái đau khổ tận cùng đến nổi rơi nước mắt hay khóc òa trước khi từ giả cõi đời.
Những người có tâm hạnh bất thiện lẽ tất nhiên nghiệp quả không những họ phải gánh chịu mà những sự nguy hiểm trong hiện đời hoặc phải đau khổ trong sanh tử luân hồi mà còn bị các bậc thiện tri thức khiển trách. Ngoài ra những người có tâm lương thiện sẽ không chịu làm bạn với những người không đáng tin cậy hay người hung bạo, và cũng không xem trọng họ. Người không lương thiện, cuối cùng sẽ trở thành người không thích hợp để sống trong xã hội nầy, họ sẽ sống trong niềm đau nổi khổ, trong cô độc.
Nếu chúng ta đi trên đường không lương thiện, sớm muộn gì chắc chắn chúng ta cũng sẽ phạm pháp. Nếu phạm pháp, chúng ta sẽ bị trừng phạt vi cảnh, phạt tiền hay bị giam nhẹ một thời gian ngắn. Tội nặng sẽ bị trừng phạt nặng hơn. Ở thời đại nầy có thật nhiều vụ phạm pháp trầm trọng. Nhiều người phạm pháp vì tham lam, sân hận, hay si mê. Không phải chỉ phạm pháp một lần, mà họ tái phạm nhiều lần. Hố sâu tội lỗi dường như không có đáy, hằng ngày có biết bao nhiêu vụ giết người cuồng bạo xảy ra và những hung thủ cuối cùng đã trả giá bằng cái chết. Ði trên đường không lương thiện thật đầy nguy hiểm. Trước sau cũng sẽ bị trừng phạt đích đáng.
Dĩ nhiên có những vụ phạm pháp không tìm ra thủ phạm. Họ có thể thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp bên ngoài, nhưng họ không tránh được sự trừng phạt ở bên trong. Sự trừng phạt ở bên trong thật nặng nề và đau đớn, bạn luôn luôn là nhân chứng chính xác của chính mình. Chúng ta không thể nào thoát khỏi kiếp tái sinh vào ba cảnh khổ: Súc sanh, Ngã Qủy, Ðịa Ngục mỗi khi làm một hành động gì, nghiệp sẽ trả quả. Nếu nghiệp không trả ngay trong kiếp nầy thì nó sẽ theo chúng ta trong kiếp vị lai. Con đường không lương thiện đưa đến những loại nguy hiểm nầy.
Ðến đây chúng ta mới thấy những lời dạy của Ðức Phật là thiết thực và hữu ích. Ngài dạy cho chúng ta từng bước một để thực hành con đường chân đạo. Bắt đầu bằng những giới, Ngài khuyên răn chúng ta nên hành trì để giữ thăng bằng tâm lý trong cuộc sống. Kế đến là chánh kiến về nghiệp quả trước khi nói đến việc tu tập khác để minh tâm kiến tánh, để an trú trong an định. Ngài rất khéo léo và thiện xảo trong việc giảng dạy.
Có một số người, cho rằng thực tập thiền không cần phải giữ gìn giới luật và giáo lý căn bản nhất là luật nhân quả, cho nên khó mà đạt được kết quả trong việc tu tập.
Khi dạy đại chúng Ðức Phật là một nhà tâm lý học, Ngài tùy the căn cơ trình độ của mỗi người mà chỉ dẫn tùy theo xu hướng, nghề nghiệp và quá khứ của mỗi người. Ngài biết rằng mỗi người đều có một quá khứ nhân duyên thiện ác khác nhau. Nếu một người trong hiện đời đã có gieo trồng phước đức nhân duyên, nghĩa là vị ấy có tu tập và đã giữ gìn giới luật tinh nghiêm nên hiện đời nhờ phước đức nhân duyên đó, thì Ngài khuyên dạy nên tiếp tục vẫn giữ gìn cuộc sống phạm hạnh của mình một cách chặc chẽ. Nếu người nào tu tập, mà có phước duyên gặp giáo pháp trong hiện đời thì Ngài dạy phải nỗ lực dõng mảnh để tu tập.
Nếu chúng ta quyết lòng tu tập đạo giải thoát, chắc chắn phải khác hẳn với người thích sống theo danh lợi. Lúc đó chúng ta thấy rõ ràng rằng chúng ta không phải là một người học giả, hay một người mộng mơ và đầy tưởng tượng. Cũng không phải là một người lười biếng ngơ ngác trước những diễn tiến đang xảy ra, mà là người có đủ tinh cần và nghiêm túc, đi trên đường giải thoát với lòng nhiệt thành. Ðức tin sâu xa và sự nhiệt thành tin tưởng vào việc thực hành hỗ trợ cho khả năng của chúng ta kiên trì tinh tấn. Từng sát na một, chúng ta cố gắng thực hành những gì đã được thụ huấn từ trước. Nếu chúng ta tinh cần tu tập chắc chắc chúng ta sẽ tụ vui mừng khi Ðức Phật dạy:
- Hãy thẳng tiến trên con đường người đã bước. Con đường nầy sẽ dẫn ngươi đến chốn an vui, thoát khỏi mọi sợ hãi. Ðó là mục tiêu của ngươi.
Con đường mà đức Phật dạy ở đây chính là Bát Chánh Ðạo. Khi chúng ta bắt đầu đi trên đó thì chúng ta hãy tiếp tục tiến bước. Nên nhớ rằng, có thực tập thì chúng ta sẽ gặt hái thành quả tươi đẹp ngay trong kiếp sống nầy. Vì thế Ðức Phật chỉ dạy chúng ta con dường thẳng, trực tiếp thực hành. Tám Chánh Ðạo là một con đường rất thẳng, không có lối rẽ, không cong quẹo, không uốn khúc dẫn thẳng chúng ta đến cuộc sống an vui.
Ðược coi là một con người hoàn toàn phẩm hạnh là người ấy hoàn toàn nhiệt thành và ủy thác đời mình cho giáo pháp, nỗ lực để đạt thành kỳ được chân lý tối hậu. Các chuyện khác đối với chúng ta phải được coi là thứ yếu. Hiểu rõ những gì là tinh túy và những gì là giả tạo, hời hợt bề ngoài, nên chúng ta phải có thái độ dứt khoát xa tránh những hoạt động có tính cách hình thức, tạo điều kiện cho tâm tư có cơ hội chạy rong bên ngoài và dành thật nhiều thời giờ để Chánh Niệm.
Ðể có nhiều thời giờ tu tập chúng ta nên hạn chế bớt những chuyện thị phi tranh chấp. Nhất là vào những lúc chúng ta bị lôi cuốn vào những thị phi tranh chấp, chúng ta hãy nhớ đến những cảnh khổ của những người đang trôi giạt trong đầu đường xó chợ, những người cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, những người tật nguyền, câm ngọng..v..v... để tự sách tấn mình trên con đường tu học đừng vương vào những ác nghiệp ác quả như vậy.
Mỗi người chúng ta hãy cố gắng nhìn đến những người có phước duyên để tùy hỷ, hay tán dương và thực tập giống như họ đừng sanh lòng ganh tỵ. Hãy bắt chước những cung cách và thái độ hành xử của những bậc thiện tri thức, đồng thời lưu ý đến giáo pháp của đức Thế Tôn đã chỉ dạy, đừng để tâm chạy quá xa.
Nói Tóm, một người chết trong lúc hành thiền hay trong lúc đang thuyết pháp có thể xem như một vị anh hùng chết dũng cảm ngoài chiến địa. Theo trong Trung Bộ Kinh đức Phật có nhắc đến một Thầy Tỳ Kheo chết trong lúc đang tinh tấn kinh hành, lúc tỉnh dậy thì Thầy đang ở cõi Trời. Cũng vậy, chắc chắn chúng ta sẽ sanh về cõi trời nếu chết trong lúc đang thực hành giáo pháp tinh nghiêm, mặc dầu trong lúc chúng ta chưa đắc quả.
Lý tưởng của một người hướng thượng, hướng thiện, trước sau gì cũng vẫn chỉ ước muốn con đường thoát ly, con đường hoàn toàn giải thoát và an toàn. Vì thế biết rằng cõi Trời cũng là nơi cần có phước báo mới được sanh về, nhưng nơi ấy khó có thể thắng được tư niệm dục lạc, nếu không khéo sớm muộn gì cũng rơi trở xuống cuộc sống phàm tục hoặc tệ hơn nữa. Như vậy việc giác ngộ đạo quả vẫn là mục đích ưu tiên hàng đầu, cho nên chúng ta là người đã có một hướng đi rồi thì phải luôn thận trọng tâm ý đừng để các pháp không lương thiện can thiệp vào. Giữ được tâm ý như vậy là chính chúng ta đang đi trên đường đầy hoa nở.
Ðể kết thúc bài pháp hôm nay, chúng tôi xin gởi đến đại chúng bài kệ:
            - Mỗi con người ai cũng có hai sự lựa chọn
Sống hạnh phúc hoặc và đau khổ trầm luân
            Môt chiến sĩ ngoài trận địa chỉ mất một mạng,
            Nhưng một người chạy theo các pháp bất thiện
            Sẽ tự mình giết chết hằng muôn triệu ức kiếp.
-- o0o --