Vô Thường Ðến
Trinh (V K)
Tháng 8 năm 2000
--o0o--
 
 
Vô thường đến em thiêu tàn thân xác
Tro phù du sẽ tắm mát biển khơi
Hồn bay cao trên đỉnh trời bát ngát
Sẽ thương mình trong kiếp sống đơn côi
 
Vô thường đến con mình đã khôn lớn
Không còn cần bàn tay mẹ chở che
Con vững chải dấn thân vào cuộc sống
Em sẽ cười thương con đến sắt se
 
Vô thường đến mình hẳn là cô lẻ
Sớm tối đi về quạnh quẻ vào ra
Vắng tiếng nói em, tiếng cười nắc nẻ
Mình đừng buồn và đừng để lệ sa
 
Mình hãy nhớ những ngày vui thuở trước
Thức thâu đêm kể chuyện nước chuyện nhà
Tiếng cười vui trong cuộc đời ô trược
Tình chúng mình thật đắm đuối, thiết tha
 
Mình hiểu nhau như ngàn đời tri kỷ
Mình chung nhau từng ý nghĩ lối nhìn
Trước mọi khăn cùng bàn góp ý
Là chúng mình lại tìm thấy niềm tin
 
Có sum họp tất có ngày chia cách
Lẽ thường tình của cuộc sống vô thường
Em chấp nhận và không hề oán trách
Phật từ bi luôn ban vạn tình thương
 
Em về nghe tiếng mình tụng niệm
Và hồn theo tiếng mõ quyện lời kinh
Phật Pháp bao la vô cùng mầu nhiệm
Sẽ cho mình gặp lại kiếp lai sinh
 
Chúng mình sẽ không còn duyên cầm sắt
Mà sẽ thành tình bền chặt đệ huynh
Sẽ cùng nhau trên đường trần sánh bước
Nguyện tu hành cứu độ vạn sanh linh.
-- o0o --