TẬP SAN DƯỢC SƯ

Nụ Cười Giải Thoát
Bạch Y Thư Sinh
---o0o---
 
Trong ba mươi bảy phẩm Trợ Ðạo, chúng ta thấy có Bốn Nhiếp Pháp đó là:
- Bố Thí Nhiếp
- Ái Ngữ Nhiếp
- Lợi Hành Nhiếp
- Ðồng Sự Nhiếp
Nếu có lúc tinh thần của Bốn Nhiếp Pháp, tức là Bốn Phép mà chư Phật và chư Bồ Tát thường áp dụng trong đời sống hằng ngày để thâu lấy cái tâm của chúng sanh, làm cho họ thân ái với mình đặng mình dạy đạo lý cho họ, thì lời nói nhỏ nhẹ khiêm tốn cũng là một lợi khí giúp chúng ta, trên là có thể thân cận với những bậc cao minh hiền triết để học hỏi, và dưới chúng ta cũng dễ thân cận với mọi người để chia sẻ những gì chúng ta có, chúng ta hiểu biết. Người mà có lời nói nhỏ nhẹ tức là người có tâm không kiêu ngạo, không tự đại, không cố tự đóng chặt bước tiến của mình. Khiêm tốn, hay đức khiêm cung là thái độ biểu thị cho mọi người biết chúng ta ở dưới người, tất cả những người khác đều mạnh hơn chúng ta, mọi người đều tốt hơn chúng ta. Người có đức khiêm cung là người có tâm không thành kiến. Chỉ ở nơi người có tâm không thành kiến mới có thể nhận xét vấn đề một cách hoàn toàn khách quan và có thể tiếp nhận những lời đề nghị của người khác. Vì thế, là người tu học, chúng ta nên cần phải nhỏ nhẹ khiêm tốn với mọi người. Học đạo mà không có đức khiêm cung sẽ không bao giờ thành tựu đạo nghiệp. Nên biết rằng Ðức Phật giảng giải bình đẳng, tất cả chúng sinh đều bình đẳng, già trẻ, trai gái, giàu nghèo, sang hèn đều một lẽ bình đẳng, không phân biệt kẻ quen người lạ ... Đối với mọi người đều một lẽ khiêm tốn và hài hòa, ở bất kỳ tình huống nào, Ngài vẫn giữ tâm bình khí hòa, không sinh bực mình, luôn luôn nhẫn nại đợi chờ, đây mới là nội công thành tựu tốt đẹp nhất.
Chúng ta cũng có thể thực hiện được tâm bình đẳng, đức tánh khiêm cung như Ðức Phật, tuy nhiên muốn có sự thành tựu thật sự cũng không khó, nhưng nó đòi hỏi chúng ta phải có sự kiên nhẫn thực tập. Ðiều nầy cũng tương tự như chúng ta học muốn được học vị bác sĩ, thì cần phải trải qua các quá trình:
- Tiểu học, trung học, đại học, rồi mới có thể được bác sĩ,
Trong những khoảng thời gian đó lại trải qua nhiều lần thi cử. Nếu có một lần mà thi không đậu, thì học vị bác sĩ cũng mất hy vọng. Niệm Phật tu hành cũng như vậy, nếu chỉ có tu hành một thời gian ngắn, hoặc chỉ niệm có mấy câu danh hiệu Phật như thế mà muốn có thành tựu, dẫu là người thông minh đến cỡ nào đi nữa cũng không có thể mau như vậy.
Nói đi rồi chúng ta cũng có thể xét lại. Ðối với người thực hành pháp môn nhị lực lẽ tất nhiên không bàn đến việc thành tựu, nhưng một người tu tự lực thì phải nói đến sự thành tựu. Bởi vì người tu tự lực nếu không có sự thành tựu thì không thể ra khỏi ba cõi, không thể có nụ cười giải thoát được. Cho nên dứt khoát cần phải có sự thành tựu. Tuy nhiên theo quan điểm của Pháp Môn Nhị Lực, một người tu tự lực không nhẹ nhàng thoải mái giống như chúng ta tu và thực hành Pháp Môn Nhị Lực. Nhiều khi chúng ta chỉ nhìn đến khía cạnh thành tựu của người tu tự lực, mà không thấy được sự khắc khổ cực nhọc của người tu tự lực. Cũng chính vì người tu và thực hành pháp môn nhị lực dễ đạt được sở nguyện của mình như thế, cho nên người Niệm Phật, Thiền Tọa và Kinh Hành không bao giờ bàn đến sự thành tựu, mà cũng không có thành tựu để bàn, vì khi chúng ta biết thêm một việc ở nơi tâm là chướng ngại thêm một việc. Người niệm Phật, thiền tọa và kinh hành, chỉ cần lúc mạng chung, biết trước được giờ chết mà chánh niệm luôn được duy trì, tâm không điên đảo, niệm Phật vãng sanh tức là thành tựu!
Ðiểm quan trọng là ở thời gian tu hành, cho dù gặp bất cứ cảnh giới nào, là duyên thuận hay nghịch, đều phải cư xử như nhau. Là thuận hay nghịch đều phải tinh tấn, xem tất cả muôn sự muôn vật đều có chỗ kỳ diệu không thể nói được. Nếu đã biết rõ ràng như thế rồi, thì có thể biết bản lai diện mục mà không bị muôn pháp mê hoặc, không bị nó chướng ngại, thì lúc đó Phật Tánh của chúng ta sẽ hiển hiện. Nguyên nhân Phật tánh chúng ta không hiển hiện, là vì chúng ta không đủ sức dõng mãnh, cho nên gặp thiện duyên thì thường do dự không cương quyết, gặp ác duyên thì chạy với nó, do đó mà bị dừng lại ở trong đời hiện tại. Cho nên xem không rõ, buông không rời, và kết quả dẫn theo là không được tự tại giải thoát. Thế là bị nghiệp cuốn theo dòng sinh sinh diệt diệt, hồ đồ sinh ra rồi hồ đồ chết đi, chung qui là điên điên đảo đảo, không chịu thực tập đạo lý của chư Phật đã thương tưởng chỉ bày. Ðời người nầy tức là đời người hồ đồ,
Trong cuộc sống hiện tại, những ai tự cho là mình có thành tựu, có của cải có sự nghiệp lớn, có danh vọng nhiều, mọi người khen ngợi. Thật ra như vậy ở trên đời người như thế là thành công rồi, nhưng không trọn vẹn. Phải biết rằng thành công trên đời người, mà lơ là trong việc đầu tư công sức vào đời sống tâm linh thì kể như thất bại. Bởi vì chúng ta chỉ có thể sở hữu một số tài sản tạm bợ, nhưng khi chết lại không mang được gì theo, lại ra không khỏi sáu nẻo luân hồi thì tài sản thế gian không giúp ích gì cho chúng ta cả. Cho nên là một con người thật sự thành công, là một đại trượng phu chân chính minh bạch, là chúng ta phải đánh phá cửa sinh tử, vượt thoát vòng luân hồi, thì chúng ta mới đúng nghĩa là một con người có thành tựu, mới là con người có được nụ cười giải thoát.
Như có lần chúng tôi nói, thành tựu của thế gian là người có của cải giàu có, mọi người khen ngợi, tuy nhiên đây cũng chính là nguồn gốc phát sinh phiền não, đây là nguồn gốc dẫn dắt đến mê hoặc và đau khổ. Do đó nếu chúng ta là người có chí nguyện vượt biển sinh tử đến bờ giác ngộ, để trở thành con người có thành tựu, thì nhất định cần phải tiến tu năm phương pháp:
1- Thấy Như Thật
Ðối với muôn sự muôn vật trên thế gian, cần nên giữ lấy cái nhìn chính xác, thấy rõ quan hệ nhân quả, tin xác thực tất cả cội nguồn của khổ đau đều khởi từ phiền não trong tâm ta. Khi đã thấy như vậy thì phải hứa hẹn một ngày nào đó phiền não phải tiêu trừ. Phiền não có tiêu trừ thì khổ đau sẽ tự nhiên không từ đâu sinh khởi. Người đời bởi do chỗ thấy không chính xác, cho nên mới tham đắm muôn sự muôn vật do vậy mà bản ngã sinh khởi lầm tưởng là có thật. Hơn nữa do không rõ phép tắc, sự tuần hoàn nhân quả của việc đời, cho nên tự mình làm tăng trưởng thêm sự mê hoặc. Một khi đã bị trói buộc ở nơi quan niệm sai lầm nầy, thì phiền não đương nhiên sẽ không có cách nào tiêu mất, sự đau khổ cũng sẽ theo thời gian mà tăng trưởng. Cho nên nói:
- Chỗ thấy chính xác là nguyên nhân chủ yếu nhất để làm tiêu trừ mọi khổ đau.
2- Khắc Phục Dục Vọng.
Người đời nếu có tham cầu, dục vọng thì nhất định có phiền não. Cho nên cần phải lấy tâm thanh tịnh để giữ gìn dục vọng đừng cho sinh khởi. Dục vọng thường sinh khởi từ sáu căn là:
- Mắt,
- Tai,
- Mũi,
- Lưỡi,
- Thân và
- Ý
Do đó chúng ta muốn dứt trừ cội nguồn phát sinh phiền não, có nghĩa là chúng ta phải biết kềm chế sáu căn.
3- Không Làm Nô Lệ Cho Vật Chất.
Vạn vật ở thế gian là ứng với sự nhu cầu của con người mà phát sinh, chẳng hạn như:
- Mục đích của mặc y phục là ngăn che và tránh mưa, nắng, nóng lạnh, đồng thời cũng che đậy những cái phàm tục, xấu hổ bên trong.
- Mục đích của ăn uống là đủ no và nuôi dưỡng đời sống, để tiện việc tu tập, chúng ta không nên tham lam hưởng lạc, mà không biết đủ đầy.
- Mục đích của cái nhà là để có nơi nghỉ ngơi
- Mục đích mua xe là để có phương tiện di chuyển ...
Nếu chúng ta ý thức được điều nầy và đừng bao giờ làm nô lệ cho vật chất, thì chúng ta sẽ không bị vật bên ngoài sai xử. Không bị vật bên ngoài sai xử thì phiền não không có lý do phát sinh.
4- Bồi Dưỡng Ðức Khiêm Cung
Hoàn cảnh dù có khó khăn như thế nào đi nữa, nhưng nếu chúng ta là người có nhẫn nại và đức khiêm cung thì tất cả phiền não tranh chấp sẽ bị tiêu diệt ở nơi vô hình. Cho nên nếu có gặp thời tiết nóng quá, lạnh giá, đói rét, khô khát ... Tất cả cũng đều cần phải nhẫn nại. Gặp bị nhục mạ, chê bai, cũng cần khiêm cung bình tâm tĩnh khí, quên hết những nỗi bận tâm, lo âu, làm được như vậy thì lửa phiền não không cách nào nổi dậy, và cũng sẽ không cách nào thiêu hủy được tự thân của chúng ta.
5- Tránh Xa Bạn Ác
Người hiểu biết cũng không nên tiếp gần hoàn cảnh đầy dẫy hiểm ác, hoặc chỗ ở gần, bạn bè, sách vở không lành mạnh ..v..v... những điều có hại đối với mình. Nếu xa lìa sự mê hoặc dẫn dụ của các việc hiểm ác, thì lửa phiền não cũng tự sẽ bình yên dứt mất.
Con người, hầu hết đều vì dục vọng của bản thân, của môi trường sống trong cuộc đời mà chìm đắm trong đó. Do vậy nếu không nhận thức được kết quả đam mê ở nơi ham muốn của bản thân thì sẽ phát sinh cho đến gặp phải những tai hại đáng sợ. Nếu chúng ta có thể tu luyện tâm mình, không bị mê hoặc bởi năm dục, thì không luận là hiện tại hay vị lai, đều có thể không bị phiền não quấy rầy, không khổ đau, và mãi mãi được hạnh phúc mà vui vẻ.
Một con người tham cầu không nhàm chán sự giàu có, danh tiếng, quyền thế, sắc đẹp, thế thì phiền não sẽ không cách nào dẹp thoát được. Thật ra điều nầy ai cũng biết như vậy, nhưng tâm lý của một con người thường hay tự lừa dối mình, cho nên rất dễ lay động. Cho nên một chút mà không giữ tâm giữ ý, thì sẽ hướng đời mình đến cuộc sống dục vọng đầy những tập khí nặng nề. Quả thật, như một khi chúng ta thấy được, nghe được, muốn được sự vật vui thích, thì tất nhiên sẽ sinh khởi tâm Tham. Thấy được, nghe được, gặp được sự vật không vừa lòng, thì sinh khởi tâm Sân. Thấy được, nghe được, gặp được sự vật đáng sợ, thì sẽ sinh khởi tâm sợ hãi. Trong tâm nếu thường xuyên ở trong cảnh tham, thì tâm tham sẽ tăng mạnh. Nếu thường nghĩ tưởng cảnh sân hoặc cảnh sợ hãi, thì tâm sân và tâm sợ hãi cũng sẽ mạnh mẽ lên từng ngày. Cho nên chúng ta cần phải nghiêm túc giữ gìn, phá trừ tất cả niệm tà ác, triệt để dẹp bỏ tâm tham, sân và sợ hãi. Cùng lúc chúng ta phải bồi dưỡng tâm không tham, không sân và không hãi sợ. Nếu như tâm không thanh tịnh, hành vi sẽ tệ hại. Hành vi có tệ hại, thì không thể tránh khỏi phiền não. Cho nên chúng ta phải biết giữ gìn cho thanh tịnh nội tâm, cẩn thận lời nói và việc làm, thì Nụ Cười Giải Thoát nằm trọn vẹn ở đó.
Thành quả của nụ cười giải thoát không ở đâu xa mà chính ngay trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Như trong lúc chúng ta dùng thời giờ đầu tư để đi làm việc, từ sáng sớm dậy đi làm, cho đến chiều tối, nhiều khi chúng ta còn phải làm thêm để kiếm tiền phụ trội cho gia đình. Ngày nào cũng như ngày nấy, cho đến chiều tối mới trở về nhà nghỉ ngơi. Nghĩa là chúng ta cũng phải vất vả, đổ ra rất nhiều mồ hôi tâm huyết mới có thể lãnh được đồng lương tương xứng. Ðây là nói về công ăn việc làm trong cuộc sống hiện đời. Nhưng từ nguyên lý nầy, nếu chúng ta là người bén nhạy, chúng ta có thể áp dụng nguyên lý nầy vào trong cuộc sống đời thường. Phải biết rằng, phàm làm bất cứ cái gì cũng đều có sự trả giá của nó. Quả thật, sự tu học cũng vậy nếu không kiên tâm, bề chí thì không có lúc thành tựu, bởi vì như tất cả mọi người chúng ta ai cũng biết:
- Bồ Tát do thệ nguyện mà thành, và Phật do tu nhiều đời nhiều kiếp mà thành.
Thành Phật, quả thật rất khó, cho nên cần phải có sự trả giá tương đương, mới có thể đạt đến công phu tương đối. Từ đây chúng ta không có lạ gì khi thấy những ai tu hành cũng đều cần được công phu ngang bằng, cũng cần bỏ ra thời gian, tinh thần và sức lực tương đối. Như tu hành mà không khó thì không nên nói đến tu hành làm gì. Nếu sợ khó thì không thể tu hành. Nếu chỉ biết tin Phật, để cầu phước báo trời người, hưởng lấy dục lạc thế gian, thì rồi sẽ có lúc:
- Vui đến cùng cực lại sinh buồn!
Ðến lúc đó thì thành ra địa ngục của nhân gian. Vì thế, người biết tu học là người tự đặt mình mình vào một sống có ngăn nắp, một cuộc sống với nhiều thử thách, một cuộc sống tự cố gắng tích cực, nghiêm túc và khắc khổ, tiết kiệm thời giờ, tiền bạc, năng lương nơi bản thân ... Mục đích tìm cầu là chỉ tìm cầu những gì cao thượng, thanh khiết và vĩ đại. Do nhờ tự đặt mình vào trong một cuộc sống có ngăn nắp, cho nên cũng chính từ đó mà phát sanh tâm hỷ lạc. Sự hỷ lạc nầy thật sự không có người nào hiểu được sự vui vẻ hay lo buồn, nhưng nó ngược lại như loại bóng râm bao trùm lấy tâm người, gạt ra không được. Lý do chúng tôi nói như vậy tại vì có một số ít người, thường thường đối với những chuyện vặt vãnh, nhớ rất rõ ràng, cả ngày không vui, giống như là trên cuộc sống loanh quanh chỉ gặp toàn những người, những chuyện, những vật xem ra không vui vẻ, giống như là bóng tối cuộc đời bao quanh người kia, không cách nào tránh thoát sự đoanh vây của buồn, hận, sầu bi. Những ai nếu cứ thường bị việc nhỏ nhặt không đáng kể làm cho đăm chiêu ủ dột, biểu thị sự u uất, như thế cứ than thở ưu phiền thì cuộc đời của những người ấy hết sức là khổ sở, vì người ấy đã hao tốn không biết bao nhiêu là năng lượng về phương diện tinh thần.
Nếu như trong cuộc sống có việc quá nhiều tham vọng, khiến chúng ta không thỏa mãn, thì đó cũng có thể là do chúng ta có yêu cầu quá nhiều. Chúng ta có quá nhiều oán hận, cũng có thể là vì đức khoan dung của chúng ta quá ít, hoặc không có khoan dung. Nói như thế có nghĩa là nếu chúng ta có tấm lòng như thế nào, thì có cuộc sống của chúng ta sẽ như thế ấy. Nếu chúng ta cả ngày cứ sống trong tiếng thở lời than, thì sự lo sầu càng sẽ gia tăng. Lo sầu càng gia tăng thì sẽ làm cho chúng ta dễ dàng đánh mất tuổi trẻ, và làm cho đời người khô gầy, thiếu sinh lực để sống. Cho nên trong hiện tại chúng ta nên đuổi dẹp cái gốc rễ lo sầu đầy chật cả trong tâm, và đồng thời làm mới lại tình thân với những người thân, làm cho sự thoải mái, vui vẻ cho  nó thể hiện trên khóe mắt nụ cười. Cho nên lâu lâu chúng ta cũng nên bắt chước thi sĩ Ðinh Hùng để làm mới tình thân gia đình:
- Chưa gặp em tôi đã nghĩ rằng
Em là thiếu nữ đẹp như trăng.
Bây giờ thì gặp em rồi và sống chung cho nên:
- Sống với em tôi mới biết rằng
Em là số một đẹp hơn trăng..
Hoặc là:
- Vừa gặp em tôi thấy quen quen
Thấy quen quen nhưng không phải là quen
Cười lên đi, hát lên đi cho chúng mình làm quen.
Chúng ta cứ làm như vậy thì chắc chắn làm mới lại tình thân trong gia đình không khó lắm. Tình gia đình có làm mới được thì nụ cười mới có. Người đời thường nói:
- Một nụ cười có thể giải tỏa nghìn sầu.
 Cho nên một người nếu miệng thường nở nụ cười, chắc chắn sẽ khiến cho cảm giác người đối diện với chúng ta tất nhiên sẽ cảm thấy có một sự hòa khí, vui vẻ trong lòng. Như vậy cười không những chỉ khiến thân tâm chúng ta khỏe mạnh, tự được vui vẻ, trừ được thất vọng và nôn nóng, mà còn có khả năng cải thiện quan hệ con người.
Những ai là người thường có khuôn mặt mới vừa đưa đám tang xong, những ai là người thường thở ngắn than dài, thì những người ấy mau cằn cỗi, mau già, mau chết. Cho nên chúng ta phải biết cười để chấm dứt được lời than vãn, buồn phiền khổ đau. Nghĩa là càng gặp việc trái nghịch khốn khó, càng nên vui vẻ chấp nhận, và cười nhiều. Bởi vì tác dụng của nụ cười, thật chẳng phải là biểu lộ sự thoải mái tiêu cực, mà lại là sự thoải mái sáng tạo tích cực, xua đuổi nỗi lo, giải tỏa cuộc sầu. Cười nhiều, và thường cười thì tự nhiên đem đến hòa khí đầy đủ trong gia đình. Nếu có một người từ sáng đến tối cứ kéo dài thừ nét mặt ra, than ngắn thở dài, như vậy trước tiên người ấy tự thiêu đốt những ngày xuân xanh tươi mát của chính mình, nhưng cũng có thể tự mình chuốc lấy những tai họa.
Cười thật ra không có gì khó khăn cả, bất cứ người nào cũng có thể cười được, chỉ cần cơ thịt hai bên quai hàm động xếch lên chút xíu, khiến khóe miệng vểnh lên, thì đã có nụ cười trên mặt rồi. Nếu chịu bật khí ra tiếng, yết hầu phát ra âm: Ha... há! thì là phát ra cười to, cũng thuộc về việc tầm thường, cho nên những ai mà cười không được, là tại vì người đó không chịu làm, chứ không phải là không làm được. Cũng có người nói rằng:
- Nụ cười hiện lên mặt, trong lòng nuốt từng giọt đắng, phỏng có tác dụng gì?.
Kỳ thật, bồi dưỡng cho nụ cười là có thể từ ngoài mà vào trong.  Ðối với những ai biểu hiện trên mặt cười nhiều, cười lâu rồi thì có thể thói quen thành tự nhiên, đến lúc đó lại được vui từ tâm sinh ra, không khác biệt nụ cười có do bên ngoài đem đến. Cười, cũng là lúc ngay trong tâm, lúc đầu chúng ta không thấy thoải mái, nhưng khi cười quen rồi, trong nụ cười ánh mắt của chúng ta sẽ mang theo nụ cười bao dung để xử lý vấn đề.
Tóm lại để có thể xử lý những sầu khổ đang mang trên lưng, hoặc đang chất chứa trong nhà trong tâm khảm, chúng ta cần phải nhẹ nhàng tế nhị, với nụ cười hết sức tươi mát thì nụ cười đó có thể giải được cái nghìn sầu của chúng ta, nếu không tin thì cứ cười thử coi.
Sống trên đời nầy, mỗi người đối với khổ vui đều có tiêu chuẩn bất đồng, cho nên việc vui được đưa ra để ví dụ cũng không nằm trong một quy luật nào hết, nhưng nếu là một người thường sống trong cảnh chiến tranh đói khổ thì sự vui của họ chỉ cần:
- Chỉ được chỗ ở bình thường vô sự.
- Ăn no, mặt ấm.
- Thường niệm: NAM MÔ A DI ÐÀ PHẬT.
Ba việc vui nầy:
- Chỗ ở và nơi làm lụng sinh nhai không có người đến quấy rối, sinh sống thoải mái, lúc làm thì làm, lúc nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chẳng tham cầu gì đến vinh hoa phú quí, không so tính tốt xấu, được mất, khen chê,
- Có thể ăn no mặt ấm tiền bạc sớm biết dự phòng trước, không tham lam, không tranh chấp, không liều lĩnh, an phận tùy duyên, tâm trong sáng không lo nghĩ, cuộc sống vật chất và tinh thần không lo lắng thiếu thốn, đầy đủ ở mình, chẳng cầu ở người là được.
- Sự đời nhìn rõ hết tất cả các việc: Tốt cũng như xấu, thuận cũng như nghịch ... Việc gì thì việc nhưng trong lòng chúng ta vẫn bao dung, tâm bình khí hoà, tâm an lý được, vô sự nhàn nhã. Một khi nhàn nhã rồi thì dùng thời giờ nhàn đó mà tu thân, sửa tâm. Tất cả những tâm tình thích thú đều dựa trên tinh thần hiểu biết mà hành xử cho đẹp với bản thân và những người chung quanh.
Nói tóm lại, để luôn luôn giữ mãi nụ cười giải thoát trên môi, , chúng ta phải lưu tâm thực hiện cho được một số nguyên tắc:
- Nghĩ tưởng chín chắn,
- Không tham,
- Không tranh,
- Không thẹn với tự tâm,
Thực hiện được điều nầy, chính là cơ sở của tất cả niềm vui thánh thiện, vì chỉ có người bình thản phơi phới, thì đến chỗ nào cũng đều vui. Ðời người thoải mái thật không khó, không có ngã chấp đối với việc, không so tính đối với người, khi làm việc nếu có nghịch đến thì thuận thọ, nhưng không cất giữ mãi trong lòng. Nhìn rõ mọi sự mọi vật, để giữ gìn nếp sống thanh cao, nếp sống cố hết sức đơn giản, đồng thời đơn giản hóa cách nhìn sự vật mà chúng ta gặp được, để giảm nhẹ sức ép tâm lý, vì:
- Nụ cười giải thoát là nụ cười không vướng bận và nhân ngã thị phi, thành bại
Hơn thế nữa:
- Non xanh còn đó trơ tuế nguyệt
Ánh hồng biến đổi bóng xiêu xiêu
Sự đời thành đúng song sai bại
Ngoảnh mặt đi rồi biết bóng chiều
Biết như thế thì chúng ta chỉ có cười và cười mãi mãi cho cuộc đời thêm hương thêm sắc. 
--o0o--