|
- Thư Viện Chùa Dược Sư
- PHẬT HỌC CƠ BẢN
- Phật
Pháp Là Lương Dược
- Ajahn Chah
- Tỳ Kheo Khánh Hỷ
chuyển dịch
- --o0o--
-
-
Vỏ chuối khô
-
Khi thấy được mọi sự
trên thế gian này chẳng khác nào những vỏ chuối khô vất bỏ thì
bạn sẽ không còn bị dao động, chán nản, và đau khổ trước vô vàn
sự đến và đi của mọi sự vật trên thế gian -- dầu là vui hay
buồn. Nhận thức được điều này bạn sẽ thong dong trên đường giải
thoát.
-
Người mù
-
Cả thân và tâm chúng
ta đều không ngừng sinh rồi diệt. Các pháp hữu vi hay mọi sự vật
trên thế gian này đều luôn luôn biến đổi. Sở dĩ chúng ta không
biết được chính xác, đúng thực các hiện tượng đổi thay của thế
gian vì chúng ta tin tưởng và chấp trước vào những cái giả tạo
không thực. Chẳng khác nào chúng ta được một người mù dẫn đường.
Làm thế nào chúng ta đi được một cách an toàn dưới sự hướng dẫn
của một người không sáng mắt. Người mù có thể đưa ta vào rừng
rậm um tùm vì họ không thấy đường.
-
Cũng vậy, khi tâm bị
mê mờ dính mắc, bám víu vào các pháp thế gian, thì thay vì đi
tìm hạnh phúc ta lại gặp khổ đau, thay vì đi tìm an bình ta lại
gặp khó khăn. Có một tâm như thế thì chỉ gặp gian nguy và khốn
khổ mà thôi. Chúng ta muốn thoát khỏi đau khổ và khó khăn, nhưng
chúng ta lại tạo ra khó khăn và đau khổ. Thế rồi, ta than trời
trách đất. Ta đã tạo ra nhân xấu, và nguyên nhân của các việc
làm tệ hại này là do ta không biết rõ thực tướng của sự vật,
không biết rõ các pháp hữu vi luôn luôn biến đổi, cứ khư khư
chấp giữ chúng, nghĩ rằng chúng sẽ ở mãi với mình.
-
Lọ thuốc
-
Chúng ta có thể ví sự
tu hành của chúng ta với một lọ thuốc mà thầy thuốc phát cho
bệnh nhân. Nếu không uống thuốc mà chỉ đọc cách dùng ghi trên lọ
thuốc thì dầu có đọc hàng trăm lần lời chỉ dẫn bịnh nhân cũng
không chữa được bệnh, và vĩnh viễn không hưởng được chút lợi lộc
nào do thuốc đem lại. Thấy không khỏi bệnh, bệnh nhân có thể oán
trách thầy thuốc thiếu năng lực, hoặc lọ thuốc chẳng có chút tác
dụng nào. Bệnh nhân chẳng hề biết rằng mình chỉ xem xét chai
thuốc và đọc cách dùng mà không chịu uống theo lời chỉ dẫn của
thầy thuốc. Nếu bệnh nhân biết tuân theo lời chỉ dẫn và uống
thuốc đều đặn thì đã khỏi bệnh. Thuốc dùng để chữa bệnh của cơ
thể.
-
Giáo pháp của Đức
Phật chữa bệnh tâm và đưa tâm về trạng thái khỏe mạnh tự nhiên.
Đức Phật là bác sĩ chữa tâm bệnh của chúng sinh và Phật pháp là
lương dược để trị bệnh phiền não. Chúng ta, mỗi người đều có tâm
bệnh. Vậy hãy mau tìm về nương tựa nơi Phật pháp.
-
Trẻ con nô đùa
-
Quan sát bản chất của
tâm nhiều lần ta sẽ hiểu rõ rằng tâm chỉ là tâm không có gì
khác. Đường lối của tâm cũng chỉ là như vậy, như vậy mà thôi. Đó
là bản chất tự nhiên của tâm. Nếu thấy được điều này một cách rõ
ràng thì ta không còn chấp trước vào sự suy nghĩ và cảm giác. Ta
sẽ không thêm gì vào đó nữa nếu ta luôn luôn tâm niệm rằng "đó
chỉ là đường lối của tâm thôi." Khi tâm thật sự hiểu rõ thì tâm
sẽ xả bỏ tất cả. Suy nghĩ và cảm giác vẫn còn đó nhưng chúng mất
hết tác dụng.
-
Chẳng hạn lúc đầu bạn
thấy khó chịu khi gặp một đứa trẻ hiếu động, chạy nhảy la hét ồn
ào; bạn có thể la mắng quở phạt nó. Nhưng khi đã hiểu rõ rằng
bản tánh tự nhiên của trẻ con là hiếu động và đùa nghịch thì bạn
sẽ không còn phiền trách chúng nữa. Khi xả bỏ thì mọi khó chịu
sẽ tan biến.
-
Tại sao mọi khó chịu
tan biến? Bởi vì chúng ta đã chấp nhận bản chất tự nhiên của trẻ
con. Cái nhìn của chúng ta đã thay đổi. Chúng ta chấp nhận bản
chất tự nhiên của mọi vật. Chúng ta xả bỏ tất cả. Giờ đây, tâm
chúng ta bình an hơn, có chánh kiến, có sự hiểu biết đúng đắn.
-
Rắn hổ mang
-
Hoạt động của tâm
chẳng khác nào một con rắn hổ mang độc hại có thể cắn chết
người. Nếu chúng ta không động chạm gì đến rắn thì rắn tự nhiên
đi theo đường của rắn. Dầu cho rắn có độc hại đến đâu cũng chẳng
ăn nhằm gì đến ta. Nếu chúng ta không đến gần rắn hay đụng vào
rắn thì rắn chẳng hề cắn chúng ta. Rắn hổ mang hoạt động theo
bản năng của nó. Chuyện đương nhiên là như vậy. Nếu khôn ngoan,
bạn hãy để rắn tự nhiên đừng đếm xỉa gì đến nó.
-
Cũng vậy, hãy để mặc
cái không tốt ở đó; để nó đi theo đường lối tự nhiên của nó.
Cũng hãy để cái tốt nằm đó, để nó đi theo đường lối tự nhiên của
nó. Đừng nắm giữ vào cái thích hay cái không thích, giống như
trường hợp không đụng đến rắn hổ mang vậy. Người thông minh trí
tuệ sẽ có thái độ như vậy đối với mọi cảm xúc dấy lên trong tâm
mình. Khi điều tốt hiện khởi hãy để nó tốt như vậy; hiểu biết
bản chất của nó. Cũng vậy, khi điều không tốt hiện khởi hãy để
nó không tốt như vậy; để nó thuận theo bản chất của nó.
-
Chúng ta không muốn
động đến chúng vì chúng ta chẳng muốn gì cả. Chúng ta không muốn
cái xấu. Chúng ta cũng chẳng muốn cái tốt. Chúng ta không muốn
nặng, cũng chẳng muốn nhẹ. Không muốn hạnh phúc cũng chẳng muốn
đau khổ. Khi cái muốn của ta chấm dứt thì sự bình an tĩnh lặng
sẽ đến với chúng ta.
-
Cái gáo dừa
-
Ý muốn là một phiền
não, nhưng trước tiên phải có ý muốn mới có thể khởi đầu việc
hành thiền, giả sử bạn đến chợ mua một quả dừa và lúc ra về có
người hỏi:
-
-- Anh mua dừa làm gì
?
-
-- Mua để ăn.
-
-- Anh sẽ ăn luôn gáo
dừa sao?
-
-- Dĩ nhiên là không.
-
-- Tôi không tin, nếu
không ăn luôn gáo dừa, tại sao anh lại mua nó?
-
Vậy đó, bạn sẽ trả
lời như thế nào khi có ai cắc cớ hỏi như vậy? Chúng ta nảy ý
muốn hành thiền trước khi thực hành. Nếu không có ý muốn thực
hành đến trước thì sẽ không có việc thực hành. Quan sát như vậy
giúp cho trí tuệ phát sinh. Bạn biết rõ điều này. Chẳng hạn, đối
với trái dừa, bạn sẽ ăn luôn cái gáo dừa chăng? Dĩ nhiên là
không. Vậy thì tại sao bạn mua nó? Bởi vì cái gáo bao gồm phần
cơm dừa. Chúng ta không ăn gáo dừa. Nhưng bây giờ chưa phải là
lúc vất bỏ gáo dừa. Trước tiên, phải giữ gáo dừa lại đã. Sau khi
ăn cơm dừa xong, bạn sẽ vất bỏ gáo dừa đi.
-
Việc thực hành của
chúng ta cũng vậy. Trước khi hành thiền, ta phải có ý định muốn
hành thiền, nhưng sự muốn là một phiền não. Bởi vậy khi đã hành
thiền rồi phải bỏ ý muốn đi, bỏ mọi tham ái. Nếu có người nào
cho rằng chúng ta ăn cả cái gáo dừa thì đó là chuyện của họ.
Chúng ta biết chuyện của chúng ta đang làm là được rồi.
-
Nấu nướng
-
Muốn thực hành giới,
trước tiên phải huấn luyện thân và khẩu, không cho chúng làm
điều bất thiện. Nhiều người cho rằng muốn có giới hạnh bạn phải
học thuộc lòng những câu Pali và phải đọc tụng suốt ngày đêm.
Nhưng thật ra, muốn có giới luật tốt đẹp thì chuyện phải làm là
giữ thân và khẩu trong sạch.
-
Điều này chẳng có gì
khó hiểu. Chẳng khác nào chuyện nấu ăn. Đổ vào nồi thứ này một
ít thứ kia một ít cho đến khi vừa đủ và ngon lành là được. Và
khi món ăn đã ngon lành, bạn chẳng cần phải thêm gì vào nữa bởi
vì các loại chất liệu để nấu nướng đã đầy đủ cả. Cũng vậy, giữ
cho thân khẩu trong sạch là ta đã giữ giới luật tốt đẹp.
-
Thằng khùng
-
Giả sử một buổi sáng
nào đó bạn đang đi dạo mát thì có người mắng chưởi bạn. Vừa nghe
lời mắng chưởi, tâm bạn biến chuyển ngay. Bạn cảm thấy bực mình,
khó chịu, bị nhục mạ và muốn trả đũa ngay.
-
Vài ngày sau đó, có
người đến thăm bạn và cho biết rằng người mắng chưởi bạn hôm nọ
là một thằng khùng. Hắn khùng nhiều năm rồi. Hắn đã mắng chưởi
nhiều người như vậy. Chẳng ai thèm để tâm đến những lời mắng
chưởi của hắn. Vừa nghe xong, bạn cảm thấy nhẹ nhõm ngay. Sự khó
chịu, sự bực mình, sự sân hận và cái cảm tưởng mình đã bị nhục
mạ đang đè nặng tâm bạn hai ba hôm nay bỗng nhiên tan biến tất
cả. Tại sao vậy? Bởi vì bây giờ bạn đã hiểu sự thật.
-
Trước đây, vì chưa
biết, bạn nghĩ rằng gã kia là một người bình thường nên bạn tức
giận, và sự tức giận này dày xéo tâm bạn, khiến bạn đau khổ. Khi
hiểu được sự thật thì mọi chuyện đều thay đổi: "-! hắn là một
thằng khùng. Mọi chuyện xảy ra cũng do tánh khùng của hắn mà
thôi! Chấp nhứt hắn làm gì." Thấu hiểu mọi chuyện bạn sẽ cảm
thấy dễ chịu . Đã hiểu rõ nên bạn dễ dàng xả bỏ. Nếu không hiểu
rõ sự thật thì bạn bị dính mắc ở đó. Khi nghĩ rằng người mắng
bạn là một người bình thường, bạn có thể giết hắn. Nhưng khi bạn
tìm ra sự thật, biết hắn là tên khùng bạn sẽ cảm thấy thoải mái.
Đó là sự hiểu biết chân lý hay hiểu biết sự thật.
-
Nhiều người thấy được
giáo pháp cũng có kinh nghiệm tương tự. Khi tham lam, sân hận và
si mê tan biến thì cũng tan biến một cách tương tự như vậy. Bao
lâu chưa biết rõ những điều này, chúng ta thường nghĩ: "Ta phải
làm gì đây? Tức quá đi thôi!" hoặc "Ta phải làm gì đây? Ta thích
quá đi thôi!" Đó không phải là sự nhận thức hay hiểu biết rõ
ràng. Đó cũng giống như lúc bạn nghĩ tên khùng là một người bình
thường. Cho đến khi bạn biết được hắn là một tên khùng thì sự
bực dọc của bạn mới tan biến. Không ai có thể chỉ cho bạn thấy
điều này, chỉ khi nào tâm tự nó nhận biết thì sự dính mắc chấp
giữ mới được nhổ bỏ.
-
Cốc nước
-
Nhiều người đến gặp
tôi có trình độ trí thức cao trong xã hội, trong đó có thương
gia, sinh viên tốt nghiệp, giáo sư và nhân viên chính quyền. Tâm
họ đầy ắp các quan điểm về sự vật. Họ quá thông thái nên khó có
thể nghe người khác. Giống như một cái cốc, nếu chứa đầy nước dơ
thì trở thành vô dụng. Chỉ khi nào đổ hết nước dơ đi ta mới có
thể sử dụng được chiếc cốc. Cũng như phải vứt bỏ mọi quan niệm
của mình thì bạn mới có thể thấy được chân lý.
-
Kiến thức có được do
việc thực hành của chúng ta vượt ra ngoài sự thông thái và ngu
dốt. Nếu bạn nghĩ rằng mình thông thái, giàu có, quan trọng và
là một nhà Học Phật Tinh Thông thì bạn đã che lấp chân lý vô
ngã. Tất cả những gì bạn thấy sẽ là tự ngã, tôi, của tôi. Nhưng
Phật giáo thì loại bỏ tự ngã. Những kẻ quá thông thái thì sẽ
không thể nào học hỏi được. Trước tiên, phải vất bỏ sự thông
thái đi. Phải làm cho chiếc cốc trống không trước đã.
-
Tỳ kheo Khánh Hỷ
chuyển dịch
-
(Trích "Chỉ là một
cội cây <../cl1cc/clmcc_0.htm>")
-
Source: Buddhasasana Homepage
- --o0o--
|
|