|
BỒ TÁT HẠNH
- Ý Nghĩa
- Vía Phật -
Bồ Tát Trong Năm
- ---o0o---
-
- HÌNH ẢNH BỒ
TÁT VĂN THÙ
- TRONG PHẬT GIÁO ĐẠI THỪA
- Thích Pháp Huệ
- --o0o--
-
- A/ DẪN NHẬP
- Mỗi năm đúng
vào ngày 04/04 Âm lịch là ngày vía đức Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi,
một vị Bồ Tát được coi là bậc thượng thủ trong hàng Bồ tát. Về
sự tín ngưỡng, tôn trí, thờ phụng ở những ngôi chùa Việt Nam,
chúng ta thường thấy Ngài đứng hầu phía tay trái Đức Phật Thích
Ca Mâu Ni, tay cầm kiếm và ngồi trên lưng con sư tử xanh. Tuy
nhiên, là người con Phật, chúng ta phải đặt niềm tin và sự hiểu
biết về Bồ tát Văn thù Sư Lợi như thế nào cho đúng với tinh thần
Phật giáo ? Ở đây chúng tôi cùng qúy vị từng bước tìm hiểu hình
ảnh, tư cách và tính biểu trưng của Bồ tát để sự tôn kính thờ
phụng không những có lợi ích cho tự thân và xã hội mà còn không
rơi vào ý nghĩa thần linh, siêu hình, tà kiến.
- B/ NỘI DUNG
- I. Định nghĩa
- 1.
Giải thích danh hiệu
- Bồ tát Văn
Thù Sư Lợi nói cho đủ theo âm Hán là Đại trí Văn Thù Sư Lợi Bồ
Tát Ma Ha Tát.
- Đại Trí là
trí tuệ (pràjnà) thấu triệt tường tận chân lý tuyệt đối. Trí này
có khả năng soi rọi, chuyển hóa vô minh, phiền não, dục ái,
nhiễm ô thành thanh tịnh, đưa nhận thức vượt lên mọi phạm trù
đối đãi, đạt giải thoát toàn diện.
- Văn Thù Sư
Lợi là dịch âm từ tiếng Phạn Manjusri. Các nhà cựu dịch gọi là
Văn Thù Thi Lị, còn tân dịch gọi là Văn Thù Thất Lị, gọi tắt là
Văn Thù. Nếu dựa trên cơ sở các kinh Đại Thừa, chúng ta lại thấy
rằng: Vị Bồ tát này có rất nhiều tên gọi khác nhau. Như kinh Vô
Lượng Thọ, Kinh Niết Bàn gọi là “Diệu Đức”. Diệu Đức có nghĩa là
vị Bồ tát có bất khả tư nghì các thứ công đức vi diệu. Hoặc kinh
Vô Hành gọi là “Diệu Thủ”. Đó là vị Bồ Tát có bất khả tư nghì
công đức và đứng đầu trong hàng Bồ Tát. Đối với kinh Quán Sát
Tam Muội, kinh Đại Tịnh Pháp Môn thì gọi là “Phổ Thủ” – có nghĩa
là tư cách Ngài đứng đầu trong chúng hội Bồ tát, thỉnh Phật
tuyên thuyết nghĩa lý các kinh liễu nghĩa. Còn kinh A Mục Khư,
kinh Phổ Siêu có danh xưng là “Như Thủ” – Vị Bồ tát thường hay
thuyết minh về nghĩa lý thật tướng. Hay kinh Đại Nhật gọi là
“Diệu Cát Tường”, có nghĩa là Bồ Tát Văn Thù vì có bất khả tư
nghì công đức vi diệu nên thường biểu hiện các điều tốt lành.
- Bồ tát theo
từ điển Phật học Hán Việt giải thích: Bồ tát – theo thuật ngữ
Phạn Bodhisattva – gọi đầy đủ là Bồ-đề-tát-đóa, hay còn gọi là
Ma-ha-đế-tát-đóa dịch là Đại Đạo Tâm Chúng Sanh, Đạo Chúng Sanh
(cựu dịch), hoặc còn dịch là Đại Giác Hữu Tình, Giác Hữu
Tìnhv.v… nghĩa là người có đại tâm cầu đạo, nên gọi là Đạo Tâm
Chúng Sanh. Người cầu đạo, cầu đại giác do đó còn gọi là Đạo
Chúng Sanh, Đại Giác hữu Tình. Còn tát-đóa nghĩa là dũng mãnh,
dũng mãnh cầu bồ đề nên gọi là Bồ-đề-Tát-đóa. Hoặc dịch là Khai
sĩ, Cao sĩ, Đại sĩ v.v… đó là dịch theo nghĩa. Tên gọi chung:
Chúng Đại Thừa Cầu Phật Quả.
- Ma Ha Tát có
nghĩa là đại – rộng lớn, đó là chỉ cho phẩm tính toàn diện về
mặt trí tuệ của bậc đã giác ngộ, có đủ tư cách làm vị thượng
thủ, hướng dẫn chúng hội Bồ tát thắp sáng trí tuệ và thực hiện
hạnh nguyện độ sanh giữa lòng cuộc đời.
- Như vậy, Đại
Trí Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát Ma Ha Tát tức là vị đã tự tu tập và
chứng ngộ, có trí tuệ siêu việt, có bất khả tư nghì công đức vi
diệu, đủ khả năng làm bậc thượng thủ trong chúng hội Bồ tát, A
La Hán và chúng sanh phàm phu, hướng dẫn tất cả chín cõi nhập
tri kiến Phật.
- 2. Nhân vật
- a/ Tiểu
sử
- Căn cứ vào
kinh Văn thù Sư Lợi Bát Niết Bàn, thì Bồ tát này đã sanh vào nhà
Bà La Môn Phạm Đức, ở tụ lạc thuộc nước Xá Vệ. Khi Bồ tát thị
hiện, ngôi nhà bỗng hóa thành hoa sen. Điều đặc biệt là Bồ tát
cũng sanh từ hông phải. Và sau đó đã xuất gia, học đạo với đức
Phật Thícch Ca Mâu Ni. Tuy nhiên, kinh này không nói rõ thời
gian và niên đại xuất hiện của Bồ tát nên cũng khó xác chứng cụ
thể. Vì vậy, nhân vật trên có phải là Bồ tát Văn Thù được giới
thiệu trong các kinh Đại Thừa hay không vẫn còn là câu hỏi dành
cho các nhà sử học Phật giáo.
- b/ Truyền
thuyết
- Đứng ở góc độ
truyền thuyết và đã được ghi lại trong Thánh Điển, thì cho rằng:
xưa – Bố tát Văn Thù khi chưa thành đạo, Ngài là con thứ 3 của
vua Vô Tránh Niệm, tên là Vương Chúng Thái tử.
- Nhờ sự khuyên
bảo của phụ vương, trong ba tháng hạ, thái tử đã phát tâm cúng
dường Phật Bảo Tạng và tăng chúng. Thuở ấy có quan đại thần tên
là Bảo Hải thấy vậy mới khuyên thái tử rằng: “Nay điện hạ đã có
lòng tu phước đức, tạo nghiệp thanh tịnh, vậy hãy vì tất cả
chúng sanh mà cầu trí tuệPhật; đồng thời đem công đức đó hồi
hướng lên Vô Thượng Bồ Đề, thì chẳng có phước đức nào sánh bằng
được.
- Qua lời khuyên đó
thái tử liền hướng về chắp tay bạch với Đức Phật và phát 25 lời
thệ nguyện.Trong 25 lời thệ nguyện đó chúng ta thấy bao hàm ý
nghĩa với mục đích là lấy chúng sanh làm đối tượng hóa độ, lấy
sự viên mãn những công hạnh cầu trí tuệ Phật và quả vị Vô Thượng
Bồ Đề. Hoặc còn gọi là “Thành tựu chúng sanh, Tịnh Phật quốc độ”
(nói theo kinh Duy Ma). Và chính khi thái tử phát ra 25 thệ
nguyện, Đức Phật Bảo Tạng đã khen ngợi rằng: “Hay thay! Hay
thay! Ngươi là đại trượng phu, trí tuệ sáng suốt, tỏ biết mọi
lẽ, phát nguyện rất lớn và rất khó khăn; làm những việc công đức
rất sâu rộng không thể nghĩ bàn. Chính ngươi là bậc đại trí tuệ
nhiệm mầu, mới làm đặng mọi việc như vậy”. Rồi Đức Phật Bảo Tạng
đã đặt hiệu cho thái tử là Văn Thù Sư Lợi. Sau vô lượng hằng sa
kiếp sẽ thành Phật hiệu là Phổ Hiện Như Lai (còn gọi là phổ
kiến) làm bậc đạo sư ở thế giới thanh tịnh vô cấu bảo chân thuộc
phương Nam. (muốn đọc 25 lời thệ nguyện Văn Thù hãy tìm sự tích
các đức Phật và Bồ Tát trong tạp chí Phật học Từ Bi Âm tập
200-204).
- Bên cạnh đó, còn có
truyền thuyết cho rằng: “Bồ Tát Văn Thù là một vị cổ Phật, thành
Phật đã vô số kiếp. Về qúa khứ, Ngài là Phật Long Chưởng thượng
tôn vương Như Lai”. Song hiện tại sở dĩ Ngài hóa thân thành một
vị Bồ tát là vì phương tiện tùy cơ ứng hóa, cứu độ chúng sanh,
hộ trợ đức Phật Thích Ca Mâu Ni truyền bá chánh pháp. Như thế,
đủ thấy Bồ Tát Văn Thù là vị đã đạt đến cảnh giới ứng thân vô
ngại. Hay nói cách khác, từ phẩm tính và trí tuệ siêu việt đã
đẩy nhân cách Văn Thù Sư Lợi lên bậc mô phạm về trí tuệ, liễu
đạt pháp. Do đó, trong hàng Bồ Tát Ngài luôn là bậc thượng thủ
không những hướng dẫn nhận thức của Bồ Tát mà còn giúp các vị A
La Hán và chúng sanh phàm phu thể nhập thực tại tuyệt đối siêu
việt của tất cả pháp.
- c/ Hình ảnh biểu
trưng
- Trong Phật
giáo, nhất là Phật Giáo Đại thừa, những nhân vật và hình tượng,
ngoài ý nghĩa lịch sử, truyền thuyết, nó còn mang tư tưởng triết
học, ẩn dụ và biểu trưng. Người học Phật chúng ta nếu không nắm
bắt được tinh thần này, thì chắc chắn sự nhận thức sẽ dễ rơi vào
định kiến, cực đoan và bị các quan niệm tôn giáo hữu thần đồng
hóa. Ở đây Bồ tát Văn Thù ngồi trên con sư tử xanh đều có những
tính cách ẩn dụ và biểu trưng. Thế thì, Bồ tát Văn Thù Sư Lợi là
biểu trưng cho ý nghĩa gì ? Căn cứ vào sự luận giải của các vị
cổ đức, chúng ta thấy rằng: Bồ tát Văn Thù là tiêu biểu cho căn
bản trí hay nói cách khác là biểu thị cho trí, tuệ, tâm chứng.
Căn bản trí là trí tuẹâ nhận thức các pháp, thấy được tính bình
đẳng không hai, chứng đắc thật tướng. Lại nữa, tay cầm kiếm là
tượng trưng cho trí tuệ sắc bén. Hình ảnh con sư tử xanh là biểu
thị cho uy lực của trí tuệ. Vì con sư tử xanh là loài thú chúa ở
rừng xanh, có sức mạnh và uy lực hơn tất cả các loài thú khác.
Cho nên, lấy con sư tử để biểu trưng cho năng lực vô cùng của
trí tuệ. Đó cũng là trí của Phật. Bồ tát Văn Thù nhờ trí này nên
đã chuyển hóa những vô minh, phiền não, những ý niệm chấp ngã,
pháp trở về vô lậu và chứng chân thật tính.
- Điều này được
chứng minh qua kinh Thủ Lăng Nghiêm, như khi Ngài A Nan bị Ma
Đăng Già, đức Phật đã bảo Bồ tát Văn Thù đem thần chú đến để cứu
giải. Ở đây chúng ta thấy tại sao đức Phật không sai vị Bồ Tát
khác mà lại bảo Bồ tát Văn Thù. Trên cơ sở đó chỉ có ý nghĩa đơn
giản là nhờ trí tuệ siêu việt của Bồ tát Văn Thù mới có khả năng
chuyển hóa được tất cả những tâm lý mê lầm lúc ấy của ngài A
Nan.
- Hơn nữa,
trong kinh Pháp Hoa, khi đức Phật Thích Ca Mâu Ni hiện thần biến
tướng để thuyết giảng diệu pháp, thì chính Bồ tát Di Lặc cũng
phải hỏi Bồ tát Văn Thù về ý nghĩa này. Do đó, chỉ có đại trí
mới thấu suốt được sự diễn bày của đức Phật. Và để chứng minh
thêm về năng lực nhận thức của trí tuệ qua kinh Duy Ma Cật. Đó
là khi Bồ tát Văn Thù đến thăm bệnh, Duy Ma Cật chào rằng: “Qúy
hóa thay ! Ngài Văn Thù Sư Lợi mới đến, tướng không đến mà đến,
tướng không thấy mà thấy”. Ngài Văn Thù Sư Lợi nói: “Phải đấy cư
sĩ ! Nếu đã đến tức là không đến, nếu đã đi tức là không đi. Vì
sao ? Đến không từ đâu đến, đi không đi về đâu, hễ có thấy tức
là không thấy”.
- Qua sự đối
đáp đó, các Ngài đã thể hiện dạng ngôn ngữ vượt ngoài phạm trù,
tư biện. Và với những bậc đại sĩ bao giờ cũng hiểu lòng nhau. Ở
đây, xa hơn thế nữa là Bồ Tát Văn Thù đã đồng cảm với cư sĩ Duy
Ma Cật trên cái nhìn toàn diện về bản thể chân thật của thân tâm
và thế giới hiện tượng. Sự nhận thức như vậy, tất nhiên phải
vượt lên trên mọi trú chấp về ngã và hữu ngã, cũng như mọi phạm
trù tư duy thường và đoạn kiến. Còn đối với nhận thức của kẻ
phàm phu tiểu trí như chúng ta chắc chắn sẽ khó hiểu được diệu
nghĩa ấy.
- II. Ý nghĩa
giáo dục và chuyển hóa
- Ở đây, trên
tinh thần giáo dục và chuyển hóa, chân dung và phẩm tính của Bồ
Tát Văn Thù đã trở thành bài học ứng dụng trong đời sống thực
tiễn. Thế nên, tư cách của Bồ tát Văn Thù thường có ý nghĩa khai
thị và thức tỉnh cho tất cả chúng sanh. Tuy nhiên, nếu đặt vấn
đề khai thị của Bồ tát Văn Thù, thì lẽ đương nhiên phải khẳng
định rằng: tất cả chúng ta đều có đầy đủ căn bản trí, đầy đủ
trí, tụê, chứng. Nhưng căn bản trí hay trí, tụê, chứng đó sở dĩ
không phát huy hết công dụng là vì chúng ta không chịu nội tỉnh,
không chịu trở về nhận ra kho tàng trí tụê của chính mình. Khi
hành giả nhận ra kho tàng trí tuệ tức là nhận ra đức tính Văn
Thù ở chính tự tâm, nhận ra được niệm tỉnh sáng của bản giác tự
tại vô ngại. Thế nên, đồng là căn bản trí, đồng là trí, tuệ,
chứng nhưng Bồ tát Văn Thù đã thắp sáng và thể hiện đến tận
cùng, còn ngược lại chúng ta thì vẫn cứ nằm trong vô minh, phiền
não, khổ đau.
- a/. Sự
chuyển hóa của tự thân
- Kinh Đại Bát
Niết Bàn, đức Phật dạy: “Ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật
sẽ thành”. Trong khi đó “con người là một sinh vật ưu việt hơn
hết, có khả năng xây dựng mọi điều tốt đẹp cho mình và chúng
sanh” (Kinh Hoa Nghiêm). Người tín đồ tu theo Phật giáo, lý
tưởng và mục đích chính là tự xây dựng mình thành một đức Phật.
Nhưng trong lộ trình tu tập để thành một vị Bồ Tát, thành một
đức Phật, đòi hỏi tự thân hành giả phải nỗ lực giữ gìn tịnh
giới, thực tập thiền định và quán chiếu, thấy được các pháp là
huyễn hóa, giả danh, không thật, bình đẳng để thể nhập vào thực
tại tuyệt đối. Và hành giả nhờ có định và quán sâu nên trí tuẹâ
từng bước phát huy, đến một mức độ nào đó sẽ đạt đến nhận thức
của căn bản trí. Chính nhận thức này sẽ tự chuyển hóa tất cả
những vô minh, giận dữ, phiền não, ái dục, kiến chấp trở về với
sáng suốt, bình đẳng và thanh tịnh. Con người lúc này không còn
trú chấp trên ý niệm tôi và của tôi, đạt đến nấc thang giác ngộ
và giải thoát hoàn toàn ngay trong đời sống hiện tại.
- Từ đó, chúng
ta thấy rằng, một hành giả nếu tu tập tương lai cũng sẽ là một
Bồ tát Văn Thù. Hay nói cách khác, người tu hành khi đã thắp
sáng căn bản trí thì tự họ có thể nghiễm nhiên trở thành hóa
thân của Văn Thù. Ý nghĩa này mở ra cho chúng ta thấy có vô
lượng Văn Thù hóa thân và mọi hành giả đều có khả năng đóng vai
trò như thế. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây, là sự nỗ lực của
hành giả có chuyển hóa và phát huy trí tuệ đạt đến như Bồ Tát
Văn Thù hay không?
- Trên tinh
thần này, mặc dù sự hóa thân là hình ảnh lý tưởng nhưng đó là
kim chỉ nam để mọi người tu chúng ta tự mình xây dựng tư cách và
phẩm tính trong đời sống thực tiển của tự thân. Điều này, không
những hàng tín đồ Phật giáo thực hiện được mà ngay cả những
người không theo Phật giáo vẫn có khả năng hướng đến. Nếu nói
trí tụê ở cấp độ phàm phu là giúp con người tiếp cận mặt tri
thức kinh nghiệm, phân tích các khái niệm về tâm sinh lý và sự
vật hiện tượng thì ngược lại căn bản trí đưa con người tiếp cận
ngay bản thể của tri thức. Khi một người đã thể nhập được bản
thể cũng tức là đã giải thoát mọi đau khổ. Vì vậy, chỉ cần có
căn bản trí, người ấy sẽ nhận thức đúng, sẽ có một đời sống sinh
động, đủ khả năng làm chủ chính mình. Có thể nói đời sống kia đã
đạt đến an lạc và giải thoát, đồng thời luôn hy sinh và đem tình
thương đến với cuộc đời, đến với chúng sinh đang sợ hãi; khủng
hoảng, bất an, giúp cho tất cả đều an lạc và hạnh phúc.
- Sự hóa thân
như thế dĩ nhiên sẽ đem đến cuộc đời bằng sự sống an lành, nụ
cười vui, niềm tin và hy vọng, chứ không phải như là hình ảnh
đàn áp, khủng bố, oán thù đang diễn ra trong xã hội đầy biến đổi
bất an như hiện nay.
- b/ Xây
dựng đời sống xã hội
- Thuật ngữ xã
hội là một khái niệm chỉ cho một nhóm người, một tổ chức, tập
thể, cộng đồng đang sinh sống với nhau. Phật giáo chủ trương xây
dựng xã hội là xây dựng từ con người. Điều đó, xác định với
chúng ta rằng, con người tốt đẹp xã hội sẽ tốt đẹp. Hay nói cách
khác, con người là những thành viên của xã hội, nên khi cá nhân
có trí tuệ, đạo đức, có sự an bình, tự do thì tất nhiên xã hội
cũng sẽ thịnh vượng và phát triển.
- Sự thắp sáng
căn bản trí trong đời sống, mọi cá nhân sẽ tự nhận ra mình là
một nhân tố tương quan cấu thành xã hội. Những nhận thức đạt đến
trạng thái tâm bình đẳng vô nhị, hành động và lời nói chúng ta
sẽ không còn phân hóa, chia rẽ mà thể hiện đời sống bao dung, vị
tha. Bởi, chính mọi người luôn có trí Văn Thù nên tự nhận ra
mình đang hiện hữu trong tất cả, tất cả đang hiện hữu trên tự
thân của mình.
- Khi Bồ tát
Văn Thù Sư Lợi là hình ảnh biểu thị cho bậc đại trí, vị đã thấu
suốt được chân tánh của các pháp, đã thiết lập được đời sống
tịnh lạc và giải thoát cho tự thân, thì hành giả chúng ta phải
tự trở về hoàn thiện chính mình để đạt được đời sống đó. Bởi vì,
sự nhận thức của phàm phu, ý thức đời sống văn hóa, giáo dục và
xã hội hoàn toàn bị phóng thể, ích kỷ, chia rẽ và khát dục.
Chính điều đó đã tác động xã hội làm cho đời sống xã hội nảy
sinh ra những tâm lý phiền muộn, lo âu, sợ hải, bất an; những
hình thái giết hại, trộm cắp, gây rối, nghiện ngập chất say v.v…
và dường như một số thành phần xã hội đang lâm vào trạng huống
như thế.
- Để xây dựng
một xã hội ổn định và phát triển, hơn bao giờ hết tất cả chúng
ta phải tự hóa thân mình thành những vị Bồ Tát Văn Thù để dẫn
đạo tình thương, trí tuệ làm cho xã hội hướng đến đời sống an
lạc và hạnh phúc. Đây không phải là sự kêu gọi cho lý tưởng mà
mục đích là thực tiễn hóa đời sống. Nếu con người đã hóa thân
được như vậy, sẽ đem lại phúc lạc cho xã hội hiện tại và tương
lai biết bao nhiêu!
-
- III. Góc độ
siêu hình
- Nói đến siêu
hình là chỉ cho những điều gì đó thuộc khái niệm trừu tượng, khó
thấy, khó nhận thức. Ở đây, dưới lăng kính siêu hình chúng ta
thấy có 3 khía cạnh nhận thức về Bồ tát Văn Thù.
- a/ Vai trò
nhận thức của trí tuệâ
- Trong lộ
trình tu tập của Bồ tát và chúng sanh phàm phu, đều coi trí tụê
là điều kiện dẫn đạo tình thương và các pháp lành, vì trí tụê
này vượt ngoài mọi nhận thức hữu hạn, đóng khung. Do đó, căn bản
trí của Bồ tát Văn Thù cũng tức là phẩm tính của bậc đã giác ngộ
hoàn toàn như đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Sự khác nhau ở tên gọi
hay công dụng của căn bản trí chỉ là do y cứ trên cơ sở đã phát
huy hay còn ẩn tàng trong vô minh mà thôi. Vì thế, nếu nói đức
Phật và Bồ tát Văn Thù đã viên mãn về căn bản trí thì chúng sanh
phàm phu dù chưa đạt được nhưng vẫn có khả năng vươn tới. Điều
đó xác định tính nhân bản và giá trị loài người ưu việt hơn tất
cả các loài vật khác.
- b/ Phương
diện lý tưởng
- Như chúng ta
đã biết, Phật giáo vốn là đạo lý vô thần, đạo của trí tuệ và
tình thương chân thật. Nếu các tôn giáo tôn thờ, nương tựa vào
các hình tượng, các vị thánh của họ là để cầu được ban ân, cứu
rỗi khi còn sống cũng như sau khi chết thì trái lại Phật giáo
coi hình tượng Bồ Tát Văn Thù chỉ là hình ảnh để phát khởi niềm
tin và phát khởi sự nỗ lực tu học cho tự thân mọi tín đồ. Do đó,
sự nương tựa, tôn kính phát xuất từ tinh thần sùng mộ về trí tuệ
và đức hạnh, trong đó bao hàm cả ý nghĩa noi gương, sống theo.
Đây là tinh thần thánh hóa, Phật hóa đời sống tự thân của mọi
người, hoàn toàn vắng mặt mọi chủ nghĩa thần linh, giáo điều.
- c/ Thuần
tín ngưỡng
- Nếu trọng tâm
của sự thờ cúng Phật giáo là hoàn toàn đặt trọng tâm trên cơ sở
lý tưởng, thì một số tín đồ lại biến sự thờ phụng đó thành chủ
nghĩa thần linh. Có nghĩa là họ coi Bồ tát Văn Thù như một vị
thần, thánh có nhiều quyền lực ban những gì họ cần. Quan niệm
này rất gần với những nhận thức của các tôn giáo hữu thần. Trong
khi dó, hạnh phúc hay khổ đau chính do tự mỗi người quyết định
chứ không phải thần linh. Sự thờ cúng nếu chỉ đặt trên ý tưởng
và niềm tin mù quáng thì chính họ đã rơi vào tà kiến. Tu theo
Phật nhưng lại hành nhân tà thì làm sao thành Phật ? Điều đó
không khác nào kinh Lăng Nghiêm diễn tả: “Nấu cát mà mong thành
cơm”. Tuy nhiên, việc thờ cúng, lễ lạy và sống theo các điều
lành thì cũng có những lợi ích nhất định. Vì các kinh nguyên
thủy cũng như Đại thừa đều cho rằng: các thiện thần đều luôn
theo ủng hộ những người tu hành, biết hướng tâm đến điều thiện,
biết gạn lọc tâm ý và tu tập 3 môn: giới, định, tụê. Thế nhưng
không khéo chúng ta rơi vào tà kiến, chẳng những không an lạc,
giải thoát mà còn làm mất dần các pháp lành. Thế nên, có những
Phật tử đi chùa đã Quy Y Tam Bảo và thọ trì 5 giới cấm với thời
gian gần 20 năm, nhưng vẫn than rằng tại sao đời sống của tôi
vẫn không an lạc ! Nhưng nhận thức đã rơi vào vô minh, hành động
bị nô lệ bởi dục vọng, suốt ngày chỉ cầu thần thánh cứu giúp ,
khi đó đời sống tự thân chỉ làm các điều ác thì thử hỏi làm sao
có kết quả an lạc và hạnh phúc được ? Chính điều họ làm đã đi
ngược với tinh thần Phật giáo. Vì trong Khế kinh đức Phật dạy:
“Như Lai là vị đạo sư dẫn đường, là vị thầy cho thuốc, chúng
sanh đi theo hướng Như Lai chỉ, uống thuốc Như Lai trao thì sẽ
hết khổ đau, sẽ đạt được an lạc và giải thoát”. Vì vậy, việc cầu
tha lực (cầu Bồ Tát Văn Thù gia hộ) đi đôi với tự lực (hướng về
bản giác) sẽ có kết quả hơn là chỉ biết vái lạy thánh thần mà
tâm thì lại không tin nghiệp báo, nhân quả.
- IV.Nhận định
- 1.
Tích cực
- Khi hình ảnh
Bồ tát Văn Thù đã trở thành lý tưởng cho sự hướng đến của nhận
thức toàn diện và siêu việt, cũng tức là đặt vị trí con người
trong vai trò quyết định kết quả của sự an lạc, giải thoát hay
khổ đau. Nói một cách khác, hành giả có quyền xây dựng đời sống
chính mình bằng tự lực tu tập. Ở đây Bồ tát Văn Thù là tấm gương
sáng trên con đường học hạnh và chuyển hóa tự thân. Khi nhận
thức theo ý nghĩa này, chúng ta chỉ cần trong đời sống hằng niệm
tỉnh giác, là chân trí đó sẽ bừng sáng như đức Văn Thù. Từ đó,
cũng là người, nhưng đủ khả năng hóa thân làm lợi ích cho chúng
sanh, cuộc đời.
- 2.
Tiêu cực
- Ngượi lại,
nếu những quan niệm chúng ta chỉ rơi vào ý nghĩa đức tin, sùng
kính, coi Bồ tát Văn Thù là đấng thiêng liêng để cầu nguyện van
xin, còn đời sống lại tạo ra hành động và lời nói gây đau khổ
lầm than cho mọi loài, thì tự thân không những phải gánh lấy hậu
quả đau khổ, bất an, sợ hãi lại còn chẳng bao giờ đạt được an
lạc và hạnh phúc. Chính vì thế, niềm tin thuần là tín ngưỡng chỉ
đem lại sự an ổn tạm thời ở mặt tâm lý, nhưng về lâu dài, sự khổ
đau sẽ kết nối dần ra và nhân lên, tâm lý ta sẽ bị ý thức thần
linh khống chế, đánh đổ. Sống theo ảo tưởng, rong ruổi theo
những điều huyền hoặc là đời sống khởi đầu cho những ý thức tha
hóa, cuồng loạn, lường gạt chính mình, liên lụy đến người.
- C.KẾT LUẬN
- Tư cách và sự
biểu thị của Bồ tát Văn Thù là hình ảnh lý tưởng trong Phật
giáo. Người tu hành phải tự mình trở về bản giác để phát huy
những khả năng trí tuệ vốn có. Đó là sự thắp sáng trí tuệ chân
thật trong suy nghĩ, lời nói và hành động. Bởi vì, mọi hành giả
đều có đầy đủ căn bản trí như Bồ tát Văn Thù, có năng lực thiết
lập nguồn sống tịnh lạc và giải thoát cho tự thân và chúng sanh.
Điều này cũng đồng nghĩa là mọi hành giả tu tập tương lai sẽ là
hóa thân của Văn Thù để dẫn đạo tình yêu và lý tưởng đạt đến
thánh thiện.
- Nếu chúng ta
sống với trí tuệ từ bi như thế, bất cứ xã hội nào cũng sẽ rất
cần. Vì chúng ta đi vào cuộc đời là để trao truyền bức thông
điệp “hiểu biết và tình thương”, thực hiện lý tưởng bình đẳng
trong đời sống giữa người với người, giữa người với đời sống xã
hội.
- Và chỉ khi
nào người Phật tử thể hiện được điều đó thì Phật giáo đồ mới xây
dựng được niềm tin, hy vọng và nguồn an lạc cho mọi người./.
--o0o--
|
|