-
-
|
PHẬT HỌC CƠ BẢN
- Cư Trần Lạc Ðạo
-
(Trọn bộ 3 tập)
-
Toronto, Canada
1999 - PL 2543
- ---
o0o ---
-
-
Tập 3
- [3]
- Cốt Tủy Của
Đạo Phật
-
- Không hạnh phúc
nào hơn an tịnh tâm
- Mục đích cứu
kính của đạo Phật là giúp đỡ con người giải thoát khỏi phiền não
và khổ đau, xây dựng cuộc sống an lạc và hạnh phúc ngay hiện đời.
Muốn đạt được điều đó, chúng ta phải hàng phục tâm của mình và an
trụ tâm của mình, phải nương nhờ chánh pháp, học hiểu giáo lý và
đem thực hành, áp dụng vào trong cuộc sống hằng ngày.? Chư Phật và
chư Tổ giảng giải tam tạng kinh điển cũng nhằm mục đích này mà
thôi. Chánh pháp được ví như chiếc thuyền, thường gọi là thuyền
bát nhã, chở chúng ta từ bến mê, đầy dẫy những chuyện bất trắc,
bất như ý, phiền não và khổ đau, qua đến bờ bên kia, được gọi là
bờ giác ngộ và giải thoát.
- Ỉ Con người đạt
được giác ngộ, giải thoát mọi khổ đau, trói buộc, dính mắc của
chuyện thế gian, hàng phục được vọng tâm, vọng tưởng, vọng thức,
vọng niệm, tâm liền được an trụ. Từ đó, tuy vẫn sống tại thế
gian, nhưng tâm an nhiên tự tại, bình tĩnh thản nhiên trước mọi
sóng gió của cuộc đời. Ngay đó, cảnh giới niết bàn hiện tiền.
- Không hạnh
phúc nào hơn an tịnh tâm.
- Nếu như các cơ
sở Phật giáo như chùa chiền, niệm Phật đường, thiền viện, trung
tâm văn hóa Phật giáo, ngoài việc chăm lo phát triển tầm mức hoạt
động, phát triển qui mô của cơ sở, ngoài các hình thức nghi lễ cần
thiết của một tôn giáo, ngoài các phương tiện thiện xảo dĩ huyễn
độ chơn giúp người sơ cơ, với tâm đại từ đại bi, tận tâm tận tình,
tận sức tận lực, truyền bá chánh pháp, giảng dạy giáo lý, giúp đỡ
mọi người sáng tỏ chân lý, thấu hiểu mục đích cứu kính của đạo
Phật, cốt tủy của đạo Phật, thì thực là phước báu lắm thay, hạnh
phúc lắm thay!
- Người Phật Tử
chân chính đến các chùa chiền, hay các cơ sở Phật giáo, chỉ nên
cầu học Chánh Pháp, để tự mình cứu độ chính mình, theo lời dạy của
chư Phật, chuyển hóa phiền não thành bồ đề, loạn tâm thành an tâm,
tâm phan duyên thành tâm thanh tịnh, không cầu bất cứ điều gì
khác, nhứt là những điều chư Phật khuyên dạy nên bỏ, chẳng hạn
như: tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ, và các sự
hưởng thụ sung sướng, cùng những điều mê tín dị đoan: dâng sớ cầu
an, cúng sao giải hạn, xin xăm bói quẻ, coi ngày tốt xấu. _
-
-
Biết Mình Có Phước
-
- Trên thế gian
này, nếu ngước nhìn lên chúng ta sẽ thấy không biết bao nhiêu
người giàu sang hơn mình, học thức hơn mình, khỏe mạnh hơn mình,
sung sướng hơn mình, đẹp đẽ hơn mình, địa vị hơn mình, quyền thế
hơn mình, may mắn hơn mình, nhàn nhã hơn mình, bình yên hơn mình,
thông minh hơn mình, sáng suốt hơn mình, nhứt là không biết bao
nhiêu người tu tập giác ngộ hơn mình, được an lạc và hạnh phúc hơn
mình. Những người như vậy chính là những người "có phước" hơn
mình.
- Trái lại, khi
nhìn xuống chúng ta sẽ thấy không biết bao nhiêu người nghèo hèn
hơn mình, dốt nát hơn mình, yếu đuối hơn mình, khổ sở hơn mình,
xấu xí hơn mình, thấp kém hơn mình, cô thế hơn mình, xui xẻo hơn
mình, cực khổ hơn mình, hoạn nạn hơn mình, đần độn hơn mình, tối
tăm hơn mình, nhứt là không biết bao nhiêu người không được sống
an lạc và hạnh phúc như mình. Những người như vậy chính là những
người "bạc phước" hơn mình.
- Như vậy, rõ
ràng chúng ta được gọi là "có phước", hay đang thọ hưởng "phước
báo", nếu như chúng ta có đủ tay chân, mắt mũi vẹn toàn, cơm ăn áo
mặc, khỏe mạnh ít đau, sống lâu trăm tuổi, tâm trí bình thường,
gia đình hạnh phúc, cuộc sống tương đối đầy đủ, cuộc đời tương đối
bình yên, không gặp hoạn nạn, không gặp hiểm nguy, không gặp tai
biến, không gặp chiến tranh, không gặp đói khát, không gặp kẻ thù,
không gặp thiên tai, hỏa hoạn động đất, bão lụt cuồng phong.
- Khi nào bị đau
mắt, không còn nhìn thấy được gì nữa cả, chúng ta mới thấy giá trị
của đôi mắt, giá trị của thị giác, mà hằng ngày chúng ta không lưu
tâm. Đến khi gặp thầy gặp thuốc, được chữa lành bệnh, đôi mắt trở
lại như xưa, chúng ta mới thấy là mình đang "có phước"! Hoặc khi
nào bị bệnh bại xụi cả hai chân, không còn đi đứng được bình
thường, phải dùng xe lăn. Đến khi khỏi bệnh, được bình phục như
xưa, chúng ta mới thấy là mình đang "có phước"! Hoặc khi bị nghẹt
mũi, khó thở, chúng ta mới thấy thở ra hít vô bình thường là "có
phước"!
- Thí dụ như trên
một chuyến máy bay, một chuyến tàu thủy hay một chuyến xe lửa gặp
tai nạn, hằng trăm người thương tích tử vong, những người được
sống sót chính là những người "đại phước" vậy. Họ là những người
theo đủ mọi tôn giáo, thuộc đủ mọi sắc dân, thuộc đủ mọi thành
phần trong xã hội, gồm đủ mọi lứa tuổi, nhưng điểm quan trọng là:
chính họ đã "tu nhơn tích phước" nhiều đời nhiều kiếp trước, mới
được sống còn như vậy, chứ không phải do họ cầu nguyện van xin
thánh thần thiên địa gì cả, dù là chí thành và khẩn thiết lắm,
trong lúc ngộ nạn, mà được đâu!
- Chúng ta thử
suy nghĩ: trong khi lâm nạn, người thì cầu Đức Mẹ cứu giúp, người
thì cầu Bồ Tát Quán Âm cứu tai, cứu khổ, cứu nạn. Vậy, khi cả hai
người cùng thoát được nạn, vị nào thực sự đã tế độ họ?
- Thực sự
chính "phước báo" của mỗi người đã cứu chính họ mà thôi.
- Người có
"phước báo" nhiều hơn, thoát nạn một cách an ổn hơn, gọi là có
phước!
- Người có
"phước báo" ít hơn, thoát nạn với một chút sây sát, gọi là số hên!
- Người hết
"phước báo", không "phước báo", thì đã vong mạng, gọi là tới số!
- Thậm chí trong
số những người tử vong trong các tai nạn, nhiều trường hợp có cả
các chức sắc thuộc các tôn giáo, có cả những người đã từng đại
diện thượng đế tha tội cho nhiều người khác! Còn chính họ có tội
nghiệp, đến lúc phải trả, vẫn phải đền trả quả báo, nghiệp báo như
mọi người khác vậy!
- Chúng ta đọc
báo cũng thấy có những chuyến hành hương cầu nguyện của các tôn
giáo, bị lật xe trên đường đi, hoặc trên đường về, gặp nạn hỏa
hoạn tại thánh địa, tại khu vực hành lễ, khiến cho hàng trăm
người, hàng ngàn người tử vong thương tích. Điều này giúp cho
chúng ta nhận định rất rõ ràng rằng: con người tạo nghiệp báo, dù
vô tình hay cố ý, cho đến lúc quả báo chín muồi, lại không có
phước báo che chở, thì cầu nguyện van xin cũng chẳng ích lợi gì,
chẳng có hiệu quả gì.
- * * *
- Trong Kinh Pháp
Cú, Đức Phật có dạy:
-
"Dù cho lên non, xuống biển vào hang,
-
nghiệp báo đã mang, vẫn theo con người,
-
như hình với bóng, không ai có thể,
-
tránh được thoát được".
- Nghĩa là nếu
như con người không biết tu nhơn tích phước, chỉ lo tạo tội tạo
nghiệp, trong cuộc sống đấu tranh giành giựt hằng ngày, cho đến
khi quả báo thuần thục, không ai có thể tránh được, dù cho người
đó là bất cứ ai trong thế gian này, không phân biệt vua quan, chức
quyền hay thường dân, giàu sang hay nghèo hèn, học thức hay bình
dân, nam phụ lão ấu, tín đồ hay chức sắc!
--o0o--
|
|